Chương 1670 Đồ Tự
Điều khiến Diệp Chân cảm thấy quỷ dị là nửa người dưới ở trong lòng đất của hắn có loại cảm giác như bị chìm xuống đầm lầy, nhưng mà nửa người trên lộ ra thì lại không có cảm giác này.
Lúc này Diệp Chân lại không có quá nhiều thời gian cân nhắc sự khác biệt đó, hắn thoáng giãy dụa vài cái đã hoàn toàn trồi lên mặt đất.
Thoáng chốc, gánh nặng trong lòng Diệp Chân được giải tỏa, cảm giác khi chân đạp lên nền đất khiến cho hắn lại có tự tin lần nữa.
Về phần tại sao sẽ xuất hiện cảm giác khác biệt kia thì Diệp Chân cho rằng hẳn là vừa rồi mình vận dụng thần niệm trong lòng đất, không cẩn thận kích hoạt cấm chế nào đó của phân tự Thần Điện cho nên mới dẫn động Tạo Hóa Linh Quang.
Nhưng mà trên mặt đất lại không có loại cấm chế này.
Có điều chỉ như vậy cũng đã nhấc lên sự cảnh giác của Diệp Chân đối với Thiên Miếu tới cực hạn.
Chỉ trong thời gian ngắn ngủi mà Diệp Chân đã cảnh cáo bản thân vô số lần, sau này đối mặt Thiên Miếu thì nhất định phải cẩn thận hơn nữa.
Đặc biệt là hôm nay Diệp Chân sơ ý, coi thường nơi này.
Lúc này Thận Long Châu nơi ngực Diệp Chân cũng có chút chấn động, nhắc nhở nó mẫn cảm với Thiên Miếu.
Cùng lúc đó, Diệp Chân bỗng nhiên rùng mình một cái, hắn cảm giác như mình đang bị rất nhiều người nhìn chằm chằm. Diệp Chân ngẩng đầu nhìn lên sau đó hơi sửng sốt.
Nơi mà hắn trồi lên có chút không ổn, đây là quảng trường phía trước đại điện Nguyệt Thần Điện của Thiên Miếu Sa Hà.
Lúc này có hơn mười vị Thiên Miếu Đại Linh Sư trôi lơ lửng ở trên trời, nhìn Diệp Chân với ánh mắt của kẻ trên cao nhìn xuống.
Ánh mắt mỗi người khác nhau, có người nghi ngờ, có người hài hước, có người khinh bỉ, còn có người liếc mắt lạnh lùng, nhưng mà đều là ánh mắt nhìn thấy người chết.
Hơn nữa số lượng Linh Sư và Đại Linh Sư Thiên Miếu tập trung về đây càng ngày càng đông.
Rất nhanh, Diệp Chân phát hiện mình đã bị bao vây chặt chẽ!
- Tà ma lớn mật, cửa Thiên Miếu mở rộng lại không đi vào, lại lén lén lút lút lẻn vào từ lòng đất!
- Nói mau, ngươi muốn làm cái gì?
Trụ trì Chiếu Thế đuổi theo Diệp Chân từ lòng đất trồi lên, thấy Diệp Chân bị bao vây cũng không vội động thủ mà nổi giận quát lớn.
Nếu đã bị phát hiện, lại còn bị bao vây như vậy thì Diệp Chân cũng không cần phải tiếp tục ẩn giấu hành tung nữa.
- Ngươi là trụ trì Chiếu Thế của phân tự Sa Hà Thành đúng không?
Diệp Chân nhìn về phía tên đầu mập tai to kia.
- Ta tới đây để tìm ngươi.
- Ngươi tìm ta làm cái gì?
- Đương nhiên là giết ngươi rồi!
Thanh âm của Diệp Chân khiến cho Chiếu Thế cả kinh, sau đó hắn cười to, trào phúng.
- Chỉ bằng một mình ngươi sao?
- Thế nào? Ngươi cảm thấy ta không đủ tư cách?
Lúc này Diệp Chân cũng không gấp gáp, nếu đã bị đối phương bao vây thì chắc chắn không thể tránh khỏi một trận ác chiến.
- Một tên Thông Thần Cảnh Ngũ Trọng nho nhỏ lại muốn giết bản tôn? Ha ha, đây là chuyện cười tệ nhất mà bản tôn từng được nghe….
Trụ trì Chiếu Thế còn chưa kịp cười ra tiếng thì đã bị tiếng răng va lập cập vào nhau không dứt phía sau lưng cắt đứt.
Chủ yếu là thanh âm này quá khoa trương.
Chiếu Thế quay đầu nhìn lại, cau mày hỏi.
- Vĩnh Khôn?
- Trụ trì, hắn…. hắn chính là tên đã giết chết Thần Sư Thương Hà, gần trăm Đại Linh Sư, hơn một ngàn Linh sư, hắn là ác đồ Diệp… Diệp Chân!
Câu nói đứt quãng của tri huyện Vĩnh Khôn khiến cho Chiếu Thế lộ ra vẻ mặt cả kinh, ánh mắt nhìn về phía Diệp Chân hiện lên sự không tưởng tượng nổi!
Chiếu Thế không thể không thận trọng, một trăm Đại Linh Sư, một ngàn Linh sư, đây đã là một nửa lực lượng của phân tự Sa Hà Thành bọn họ.
- Thật…. sự chính là hắn… A!
Ầm!
Trụ trì Chiếu Thế nhanh chóng tung một cước đạp bay Vĩnh Khôn, tức giận nói.
- Nói bậy nói bạ! Rõ ràng là ngươi lâm trận bỏ chạy tạo nên sai lầm lớn, bây giờ lại dùng cái cớ này để thoát tội!
- Trụ trì đại nhân, thuộc hạ nói thật…
- Mang xuống, nhốt vào địa lao!
Không đợi Vĩnh Khôn nói tiếp, trụ trì Chiếu Thế đã quả quyết vung tay lên, hai gã thân tín lập tức nhào tới bẻ khớp hàm của hắn rồi kéo xuống.
Nói thật, nếu không phải hắn nhận được phù tin khẩn cấp, biết được câu chuyện của tri huyện Vĩnh Khôn thì Chiếu Thế sẽ không tin.
Nhưng sự thật đúng là như những gì Vĩnh Khôn đã nói.
Nhưng vấn đề là nếu như tên gia hỏa trước mắt thật sự kinh khủng như vậy, nếu cứ để tri huyện Vĩnh Khôn lại dông dài thì đám thuộc hạ của hắn còn ai dám xông lên công kích Diệp Chân nữa?
- Vị nào có thể thay Bổn Tọa bắt lấy tên cuồng đồ khẩu xuất cuồng ngôn kia lại không!
Thu thập Vĩnh Khôn xong, Chiếu Thế lập tức hô to một tiếng.
Với uy danh trụ trì của hắn, chỉ cần hắn ra lệnh một tiếng thì lập tức sẽ có mấy trăm Linh sư, Đại Linh Sư rối rít bước ra khỏi hàng chờ lệnh, muốn thu thập Diệp Chân lập công trước mặt hắn.
Theo lý thuyết, tu vi Thông Thần Cảnh trung kỳ của Diệp Chân cũng chỉ tương đương với tu vi Linh Sư trung kỳ, nhưng mà ánh mắt của trụ trì Chiếu Thế lại nhìn về phía một Đại Linh Sư.
- Như Tuệ, cho ta xem bản lãnh của ngươi thế nào.
Cuối cùng, Chiếu Thế giao việc này cho một Đại Linh Sư có tu vi Huyền Cung Cảnh cửu trọng đỉnh phong, cái này vẫn là để cho an toàn!
- Thuộc hạ cẩn tuân pháp chỉ của trụ trì!
Sau khi người được gọi là Như Tuệ lĩnh mệnh, thần niệm của hắn khẽ nhúc nhích, bảo quang quanh thân lóe lên rồi chậm rãi bay về phía Diệp Chân.
- Tà ma lớn mật, trước mặt thần uy của Thiên Miếu còn không mau giơ tay chịu trói!
Nhưng mà vào lúc này, ánh mắt của Diệp Chân đột nhiên khẽ động, hắn nhìn về phía trụ trì Chiếu Thế.
- Hiện tại trong Thiên Miếu phân tự Sa Hà Thành, từ trên xuống dưới, bao gồm Thần Sư là ngươi đến các loại người hầu có tổng cộng là một ngàn bốn trăm mười ba người đúng không?
Trụ trì Chiếu Thế cả kinh, bật thốt.
- Tại sao ngươi biết chuyện này?
Nói thật, khi Diệp Chân báo ra mấy con số này thì ngay cả trụ trì hắn cũng không hiểu cho lắm, tạm tính toán một chút còn sai lệch hai, ba người.
Nhưng vấn đề là tại sao một tên người ngoài như Diệp Chân lại có thể biết rõ cái này?
- Ngươi không cần để ý ta làm thế nào để biết được! Quan trọng là, chỉ cần xác định được số người thì ta có thể động thủ rồi!
Khóe miệng Diệp Chân hiện lên một tia sát ý sắc bén, hắn quát lên.
- Giết hết tất cả người ở trong chùa, không được để kẻ nào chạy trốn!
Diệp Chân kéo mấy chục hơi thở vì chờ đợi Đại Nhĩ Đóa xác định con số cụ thể mới ra tay.
- Động thủ đi!
Năm đạo linh quang có màu sắc khác nhau đồng thời chui ra khỏi cơ thể Diệp Chân rồi bay đi mỗi hướng.
Cùng một giây, hai quả Huyền Hỏa Toản phát ra khí tức đáng sợ cùng lúc bắn về phía Đại Linh Sư Như Tuệ và trụ trì Chiếu Thế.
- Đồ tự? Giết hết người trong chùa? Ngươi không sợ nổ chết….
Còn chưa nói hết lời thì hai mắt trụ trì Chiếu Thế đã trợn to, biểu tình kinh hoảng giống hệt như khi tri huyện Vĩnh Khôn thấy Đại Linh Sư Như Long bị Huyền Hỏa Toản của Diệp Chân đánh thành tro bụi.
Nhưng phản ứng của Chiếu Thế rõ ràng nhanh nhạy hơn Vĩnh Khôn nhiều.
Trong mắt hắn hiện lên vẻ không tưởng tượng nổi, đồng thời, Chiếu Thế nhìn thấy một quả Huyền Hỏa Toản lao về phía mình, không khỏi phát ra một tiếng thét bén nhọn!
Trong tiếng gào thét kia còn tràn đầy sự sợ hãi!