← Quay lại trang sách

Chương 1681 U Nguyệt m Hỏa

Ngược lại, tên bí thám phổ thông trước mắt này báo lên tình báo, chẳng qua là nếu liên lạc với các đầu mục khác cũng sẽ bị phát hiện.

Nên hắn cũng chỉ có thể sống trong lo lắng.

Từ trong miệng tên bí tham này, Minh Đường biết tình huống đại bại đơn giản của Sa Hà thành, thống binh nguyên soái và Đại tướng bị tận diệt, không bại cũng không được.

Chẳng qua là, muốn ở trong vạn quân, ám sát thống binh nguyên soái và Đại tướng, dù là cường giả Đạo Cảnh muốn làm cũng không quá dễ dàng.

Hiện tại, trong đầu Minh Đường đã hiện lên bóng người Diệp Chân, trong lúc bất chợt, hắn phát hiện, dựa vào thực lực của tên biến thái Diệp Chân kia, thật sự có thực lực này.

Chẳng qua là tình báo trước mắt quá ít, không cách nào chắc chắn đặc thù cụ thể của hiện trường ám sát, đợi sau khi hội quân từ từ thu hẹp, mới có thể chắc chắn người ám sát.

- Nếu là Diệp Chân…

Minh Đường hận đến nỗi âm thanh nghiến răng nghiến lợi vang lên trong vô thức.

Rất nhanh, Minh Đường đã nhanh chóng chuyển hướng đi về phía phân Tự Sa Hà thành.

Khi cách phân Tự Sa Hà thành còn mấy dặm, Minh Đường đã đánh hơi được một mùi thúi làm người ta ngửi thấy mà phát ói.

Đã trải qua chém giết, Minh Đường biết, đó là mùi thúi phát ra từ số lượng lớn thi thể thối rữa.

Phía nam Sa Hà thành, khí hậu ấm áp ẩm ướt, người sau khi chết, rất nhanh sẽ biết thối rữa.

Đây làm cho Minh Đường có chút kỳ quái, Nam Hà Hầu Quốc khống chế Sa Hà thành đã hơn hai ngày, hai ngày này, đã thu dọn không sai biệt lắm Sa Hà thành, làm sao còn mùi thúi thi thể nồng nặc xuất hiện đây.

Số lượng lớn thi thể, hẳn là đối tượng đầu tiên để dọn dẹp.

Lại tiến về phía trước, huyết sắc trên mặt Minh Đường trong lúc bất chợt đều rút đi hết, thân hình chợt run một cái.

Trong lúc bất chợt, hắn phát hiện, thi hôi làm người ta ngửi thấy mà phát ói là tới từ Thiên Miếu phân tự Sa Hà thành.

Mà chỉ có thi thể trong Thiên Miếu phân tự Sa Hà thành, Nam Hà Hầu Quốc mới không dám tùy ý xử trí!

Nhưng dưới tình huống bình thường, thi thể trong phân tự Sa Hà thành, tự nhiên do đệ tử Thiên Miếu phân tự Sa Hà thành xử trí, chỉ dưới một tình huống, mới có thể phát sinh loại tình huống này.

Đó chính là, đệ tử Thiên Miếu phân tự Sa Hà thành đã chết hết!

Trên mặt của Minh Đường bỗng hiện lên vẻ tràn ngập kinh hãi!

Hoàng Phong Hầu Minh Đường mặc áo giáp, cầm binh khí bịt lỗ mũi ba bước một đao, mười bước hơi dừng quan sát phân tự Sa Hà thành, bước chân của Minh Đường nặng nề như đổ chì!

Thiên Miếu địa vị bực nào, cho dù chỉ là một phân tự, tuy nói là một Tiểu Hầu Quốc, nhưng những Công Quốc truyền thừa vài vạn năm, cũng không dám phái giáp sĩ bao vây.

Chỉ có một tình huống, Nam Hà Hầu Quốc mới dám phái Giáp sĩ bao vây phân tự Sa Hà thành, chính là vì bảo vệ giữ nguyên hiện trường phân tự Sa Hà thành.

Dưới tình huống cần yêu cầu bảo vệ, chính là hai chữ kia - chết hết.

Trong tình huống người phân tự Sa Hà thành chết hết, bọn họ mới dám động.

Một khoảnh khắc này, chân của Hoàng Phong Hầu Minh Đường có chút sụp đổ, một phân tự Thiên Miếu bị người tàn sát, chuyện này phiền phức lớn rồi.

Hắn là Thần Sứ, tuyệt đối không trốn khỏi liên quan!

Khi những giáp sĩ kia bịt lỗ mũi, thấy Minh Đường thân mặc y phục đệ tử Thiên Miếu, mỗi tên lộ ra vui mừng.

Một lão giả mặt đầy tiều tụy, râu dài tới ngực, chạy về phía Minh Đường, bộ dáng kia, như thấy được cứu tinh.

- Vị đại sư này, người Thiên Miếu các ngươi xem như đã đến!

- Nam Hà Hầu Quốc chúng ta có thể bảo đảm, khi chúng ta tấn công vào thành, phân tự Sa Hà thành cũng đã biến thành như vậy.

- Tất cả mọi chuyện trong phân Tự Sa Hà thành, không có bất cứ quan hệ nào với ta.

- Hơn nữa, chúng ta có nhiều nhân chứng, thậm chí còn có linh ảnh chứng minh, trước khi Nam Hà Hầu Quốc chúng ta công thành, trong phân tự Sa Hà thành đã không có một người sống!

Thân Vương Nam Hà Hầu Quốc - Khoái Tuyên nói cực nhanh, hận không thể nói ra toàn bộ tiền căn hậu quả, lôi hết từ ngữ nói toàn bộ cho Minh Đường nghe.

Nhưng một chữ Minh Đường nghe cũng không có lọt, khi vừa mới vượt đến phân cửa chính tự Sa Hà thành đang mở rộng ra, Minh Đường như người bị sét đánh vậy!

Thảm!

Bên trong chỉ có một chữ để hình dung - ‘Thảm’!

Vô số tàn chi bị băm thây, thi thể bị sét đánh đen thui, những thi thể kia hóa thành than cháy cũng còn khá nhiều, những tàn chi kia bị băm thây trong khí trời ấm áp phía nam này, ngắn ngủi hai ba ngày đã thối rữa, tràn ngập mùi thối.

Rất nhiều con vòi mập trắng to lớn không ngừng lăn lộn, hàm ngậm năng lượng trong nhục thân của võ giả cường đại, cũng uẩn dục ra mấy cái vòi rất cao.

- Nôn.

Thấy một tổ vòi chui ra từ miệng thi thể, nhất là dưới tình huống Minh Đường nhận ra đệ tử Thiên Miếu, Minh Đường đã ói ngay tại chỗ.

- Làm sao có thể như vậy?

- Làm sao có thể như vậy?

Minh Đường đẩy Khoái Tuyên ra, vọt vào trong phân tự, cánh tay cẳng chân tràn đầy đất đầy tường, từng luồng khí lạnh xông thẳng từ lòng bàn chân đến ót, để cho cả người Minh Đường toát ra mồ hôi lạnh.

Đây rốt cuộc là ai làm, là ai có lá gan lớn như vậy?

Con mắt đỏ như trâu đực, Minh Đường chợt xoay người, níu lấy cổ áo của Thân Vương Nam Hà Hầu Quốc - Khoái Tuyên.

- Các ngươi các ngươi thật lớn mật! Vì công hạ Sa Hà thành, lại dám tàn sát diệt Thiên Miếu phân tự, chẳng lẽ các ngươi muốn diệt quốc sao?

Chỉ trong mấy hơi ngắn ngủi, Minh Đường đã cân nhắc xong, trong thời gian ngắn muốn đẩy tất cả mọi chuyện về phía đối phương, để có lợi cho phe mình.

Lời vừa nói ra đã hù dọa, làm cho Khoái Tuyên hoảng sợ, nói lắp bắp.

- Đại sư, oan uổng, oan uổng, ngươi không thể đổi trắng thay đen trắng trợn như vậy, chuyện này, không hề có một chút quan hệ với chúng ta!

Minh Đường lại cười lạnh một tiếng, tiện tay lấy ra một bộ tiểu na di trận pháp, bây giờ, chuyện hắn cần làm là báo lên tình huống nơi này với thượng tầng.

Nhưng, ngay khi Minh Đường xuất ra tiểu na di trận, trên hư không bầu trời phân tự Sa Hà thành, chợt bắn ra một vệt kim quang, trực tiếp phá vỡ hư không trên Sa Hà thành, tạo thành một kẽ hở.

Khi kim quang lóe lên kéo dài, kẽ hở bất ngờ trên Sa Hà thành đang mở rộng ra, sau đó tạo thành Không Gian Liệt Phùng đại tới trình độ nhất định, một lão giả người mặc Ngân Nguyệt đạo bào nhanh như tia chớp bay ra từ trong hư không.

Kim quang vừa thu lại, kẽ hở hư không kia trong nháy mắt khép lại.

Thấy lão giả Ngân Nguyệt đạo bào xuất hiện chớp mắt, vẻ mặt của Minh Đường cả kinh, kinh hô.

- Bách Lý Phi Điện Chủ.

Bởi vì chuyện này, Thiên Miếu lại trực tiếp xuất động một vị Điện Chủ cường giả Đạo Cảnh, có thể thấy cao tầng Thiên Miếu rất tức giận đối với chuyện này!

Điện chủ Nguyệt điện Bách Lý Phi, hiện tại là nòng cốt trong cao tầng Thiên Miếu.

Điện Chủ Nhật Nguyệt Thiên Nguyệt điện - Bách Lý Phi lạnh lùng liếc mắt nhìn Minh Đường, lại liếc mắt nhìn xuống phân tự Sa Hà thành, tay áo run lên, đã bị hắn giũ ra mấy ngàn thân ảnh.

Trong nháy mắt tiếp theo, ba trăm vị Thần Sư, ba mươi ngàn vị Đại Linh Sư, cũng đã giăng đầy, bao vây toàn bộ bầu trời phân tự Sa Hà thành.

- Tra!

Một âm thanh như âm thanh Cửu U Địa Ngục thoát ra từ trong kẻ răng của Bách Lý Phi, ống tay áo không gió mà bay.

Ba trăm vị Thần Sư, ba mươi ngàn vị Đại Linh Sư, từng tên đều dùng một vẻ mặt vô cùng lạnh khốc, bay thẳng vọt đến mỗi một khối tàn chi bị băm thây trên mặt đất bắt đầu tra xét.

Dùng thần hồn, dùng con mắt, thậm chí thu nhận dụng cụ kiểm tra chi tiết cái chết, cho tới kia từng con vòi trắng bò ra, từng con như không có tồn tại.

Rất nhanh, từng chi tiết đã được tổng hợp lại.

Tình hình này để cho Khoái Tuyên không nhịn được rùng mình một cái, trong nháy mắt tiếp theo, con ngươi của Điện chủ Nguyệt điện Bách Lý Phi vô cùng âm lãnh, đã xuất hiện ở trước mặt Khoái Tuyên.

- Nói cho ta biết, ai làm?

- Hoặc, tất cả Nam Hà Hầu Quốc các ngươi, chôn theo bọn họ!

Một cỗ sát ý lạnh lẽo như rắn độc trực tiếp chui vào trong xương Khoái Tuyên để cho cả người hắn không tự chủ được, hai chân mềm nhũn, quỳ rạp dưới đất.

- Thượng Sư, chúng ta thật sự không biết, trước khi chúng ta vào thành, nơi này cũng đã như vậy!

Khoái Tuyên lắp ba lắp bắp nói.

Lông mày nhỏ của Bách Lý Phi nhướng lên.

- Nói như vậy, các ngươi không biết vậy thì chôn cùng họ đi!

Linh quang nhẹ nhổ như một bải nước miếng, lại như là thở một hơi, một đạo khí tức âm lãnh không cách nào hình dung như cột sóng phát tán bốn phương tám hướng Sa Hà thành.

Những nơi linh quang âm lãnh đi qua, vô luận cư dân sống gần phân tự Sa Hà thành, hay giáp sĩ quan chức Nam Hà Hầu Quốc, thân hình rối rít lên, như mất đi tất cả sinh cơ.

Gió nhẹ thổi tới, vô số người đã hóa thành tro bụi.

- U Nguyệt m Hỏa!

Nhìn mấy ngàn giáp sĩ xung quanh và mấy vạn cư dân trong thời gian ngắn hóa thành tro bụi, Minh Đường chợt rùng mình một cái.

Hơn nữa, U Nguyệt m Hỏa này vẫn còn đang từ phương xa bay về phía trước tràn ra, như có ý muốn bao trọn Sa Hà thành, biến cả tòa thành thành Quỷ Vực.

Nhưng nơi U Nguyệt m Hỏa xuyên qua thân thể Khoái Tuyên, một đạo Linh Phù màu xanh sáng lên trên người hắn, cản trở một đòn U Nguyệt m Hỏa!

- Thanh lê phong!

Vẻ mặt của Bách Lý Phi biến hóa, mi đang nhắm chặt mở ra, U Nguyệt m Hỏa bay ra hướng bốn phương tám hướng tiêu tan thật nhanh, loại khí tức âm lãnh đang tràn ngập trong thiên địa bất ngờ biến mất.

- Đi, đi gọi Tuần Phong Sứ Tuần Tra ti tới đây cho lão phu, lão phu muốn hỏi một chút!

Bách Lý Phi âm lãnh quát.