Chương 1687 Đòn Cảnh Tỉnh
Nắm chặt mấy thành?
Đối với vấn đề này của Sơn Thần Dịch Tuân, khóe miệng Diệp Chân cong ra một đường cong, cười nói.
- Dịch lão, ngươi thấy sao, ngày mai ngươi nhìn là được.
Mặc dù Diệp Chân không trả lời thẳng vấn đề của Sơn Thần Dịch Tuân, nhưng một câu nói này đã bộc lộ ra lòng tin vô cùng. Nghe vậy, Dịch Tuân chỉ Diệp Chân cười mắng.
- Tiểu tử ngươi cũng không thể hãm hại lão phu. Cuộc chiến giữa ngươi và Nguyên Hồng Ưng đã truyền khắp nơi.
- Ngay từ mười ngày trước đã có người bắt đầu lập bàn cá cược rồi. Lão phu cũng đang muốn nhân cơ hội này kiếm một chút.
- Lão cũng thiếu linh thạch?
Dịch Tuân cho Diệp Chân một ánh mắt đầy xem thường.
- Ai không thiếu linh thạch, võ giả đối với loại đồ chơi này linh thạch, giống như người thường theo đuổi tiền bạc, vĩnh viễn không bao giờ đủ. Đừng nói lão phu, cho dù những Đạo Cảnh, thậm chí Tạo Hóa trong truyền thuyết kia, người nào không cần linh thạch?
Nói tới đây, Dịch Tuân nghiêm mặt nói tiếp.
- Cuộc chiến ở Nguyệt Viên tối mai, bởi vì người tới xem quá nhiều, cho nên chúng ta đã bố trí trận pháp hình chiếu ở gần Thiên Xà đảo, để làm trống không gian chiến trường.
- Nhưng cụ thể để lại cho các ngươi không gian chiến trường lớn bao nhiêu, cái này phải nghe ý kiến của ngươi.
- Chúng ta đã bàn, cho dù như thế nào cũng phải tạo cho người mình một chút tiên cơ chứ, ngươi nói đúng?
Dịch Tuân cười hắc hắc.
- Không cần phiền toái như vậy!
Diệp Chân quả quyết khoát tay nói.
- Chỉ cần Nguyên Hồng Ưng đó yêu cầu chiến trường không gian lớn bao nhiều thì cứ theo đó mà làm, ta không có vấn đề.
Dịch Tuân ngẩn người, bình tĩnh nhìn Diệp Chân, lần nữa bị lòng tin của Diệp Chân kinh động.
Thái độ của Diệp Chân này nào chỉ là tự tin, đơn giản là nắm chắc tất thắng. Thật ra thì nếu trước đó Diệp Chân chưa ngưng tụ Nguyên Linh, chỉ sợ Diệp Chân cũng không có lòng tin lớn như vậy, nhưng ở sau khi ngưng tụ Nguyên Linh mà trên căn bản chỉ cường giả Đạo Cảnh mới có, chiến lực tăng vọt gấp mười, bây giờ Diệp Chân mới có lòng tin.
Ngoài Diệp Chân dự liệu, vẻ mặt của Sơn Thần Dịch Tuân lại đột nhiên biến thành hết sức nghiêm túc, sau đó từ hai ly trà trống không trên bàn, nhấc bình ngọc lên, rót vào một ly trong đó bảy phần nước trà, mà một ly trà khác thì rót tràn đầy, sau đó, Sơn Thần Dịch Tuân nhẹ nhàng rung bàn một chút. Thoáng chốc, ly trà tràn đầy bỗng nhiên nước gợn lan ra, liên tục lật tràn ra không ít nước trà, mà ly trà chứa bảy phần nước, mặc dù vẫn không ngừng tạo gợn nước, nhưng không hề có một giọt nước trà nào tràn ra ngoài.
Sau đó, Dịch Tuân nhìn chằm chằm vào mắt Diệp Chân, chậm rãi nói.
- Mãn chiêu tổn, khiêm thụ ích!
Diệp Chân ngẩn người ra, còn không đợi Diệp Chân nói gì, Dịch Tuân đã tiếp tục nói.
- Từ xưa tới nay, khinh địch chính là đại kỵ!
- Ta thấy lần này ngươi trở về, trong ngưng ngoài tụ, giống như là có đột phá gì đó giúp cho chiến lực tăng vọt. Nhưng ngươi tuyệt đối không thể khinh địch.
- Nguyên Hồng Ưng là ai? Đây chính là người có Nô bộc là cường giả Đạo Cảnh, ma ma là cường giả Giới Vương cảnh cửu trọng đỉnh phong, sau lưng có tồn tại dạng gì thì không cần lão phu nói nhiều nữa chứ?
- Lần này, cuộc chiến ở Nguyệt Viên chính là cuộc chiến huyết sỉ của hắn, nhất định sẽ chuẩn bị cực kỳ chu toàn. Không nói tu vi của hắn trong nửa năm ngắn ngủi đã từ Huyền Cung cảnh lục trọng đột phá đến Huyền Cung cảnh cửu trọng đỉnh phong, chỉ một điểm này, há là một người thường có thể làm được
- Theo như ngươi nói, hắn nắm giữ ba món Hậu Thiên Linh Bảo, mà điểm mạnh nhất của ba Hậu Thiên Linh Bảo chính là không có hạn mức tối đa, uy lực sẽ theo tu vi của người cầm không ngừng tăng lên mà tăng lên. Tu vi hắn liên tiếp tăng lên gần bốn trọng, uy lực của ba Hậu Thiên Linh Bảo đó tăng lên cũng không phải một thành hai. Nhưng ngươi, lại coi thường hắn.
- Nếu ngươi cầm loại tâm thái này, lão phu khuyên ngươi, tối mai cũng không cần tham chiến được, miễn cho ném mạng vào đó!
Nói đến một câu cuối cùng, thanh âm của Sơn Thần Dịch Tuân đã giống như lôi âm phách vào trong linh phủ của Diệp Chân, trực tiếp làm cho Diệp Chân mặt đầy xấu hổ, đã ngồi không yên.
- Dịch lão khiển trách phải, tiểu tử thụ giáo!
Diệp Chân nói.
- Nếu thụ giáo, vậy thì đi đi, nhân thời gian một ngày một đêm này, tìm nơi yên tĩnh suy tư, điều chỉnh tâm tính ứng chiến.
Dịch Tuân nói xong, Diệp Chân đi ra khỏi trạch viện của Sơn Thần Dịch Tuân, trong lòng hắn bất chợt cảm thấy lạnh lẽo.
Nói thật, sau khi ở Ma Thần Điện Thượng Cổ ngưng tụ Nguyên Linh, chiến lực của Diệp Chân nhanh chóng tăng lên, cùng người bên cạnh tiện tay tiêu diệt hơn mười ngàn tinh nhuệ, lại tàn sát Thiên Miếu phân tự Sa Hà thành.
Trong lúc vô tình, Diệp Chân đã có nhiều chút lòng tự tin bành trướng. Trước khi tới, Diệp Chân đã không để Nguyên Hồng Ưng ở trong mắt, Diệp Chân kiêng kỵ chính là cường giả Đạo Cảnh Phúc công công bên cạnh Nguyên Hồng Ưng.
Nhưng hôm nay, Sơn Thần Dịch Tuân cảnh tỉnh lại để cho Diệp Chân từ trong bành trướng của mình tỉnh lại. Người có hẫu thuẫn kinh người như Nguyên Hồng Ưng, há là hắn có thể rất coi thường, trời mới biết hắn sẽ có sát chiêu gì.
Giống như Dịch Tuân nói, Nguyên Hồng Ưng chỉ trong nửa năm, không, hẳn là chỉ hơn một tháng đã tăng tu vi từ Huyền Cung cảnh lục trọng lên tới Huyền Cung cảnh cửu trọng đỉnh phong, chỉ một điểm này đã đủ cho Diệp Chân coi trọng.
Trong lúc bất chợt, Diệp Chân đã nghĩ đến bốn chữ.
Thầy tốt bạn hiền!
Cái gì là thầy tốt bạn hiền, Sơn Thần Dịch Tuân này chính là thầy tốt bạn hiền!
Chẳng qua là Diệp Chân vẫn không hiểu, tại sao Dịch lão này lại hết lòng đối với hắn như vậy?
Trở lại Ngũ Phúc Cư, Diệp Chân tại chỗ liền từ bỏ mọi việc nghĩ bậy, tĩnh tâm chuẩn bị. Đã biết thủ đoạn của Nguyên Hồng Ưng thì phải làm thế nào hóa giải, như thế nào phòng thủ với công, như thế nào phát huy ưu thế của mình,…
Ngũ Tiên Đảo đêm đã khuya, nhưng Ngũ Tiên Đảo lại không có như cùng đi thường trở về an tĩnh mà là càng nóng, càng náo loạn hơn.
Từng đường lưu quang từ bốn phương tám hướng hội tụ về phía Ngũ Tiên Đảo, một chiếc lại một chiếc Linh Chu, một con lại một con Linh Cầm mang theo từng đội ngũ hội tụ về Ngũ Tiên Đảo.
Có lẽ thấy được cơ hội làm ăn, những quán trà, tửu quán, tửu lâu của Ngũ Tiên Đảo mở cửa cả đêm, dù giá cả đã tăng gấp ba, nhưng quán trà nào cũng đều đã không còn chỗ ngồi.
Nếu Ngũ Tiên Đường phái ra nhóm lớn Tuần Vệ, có vài người vì một nhã gian, sợ đều phải đánh nhau.
Tuy vậy, một đêm vẫn phân tranh không ngừng.
Nhưng cái này chỉ là bắt đầu mà thôi, sau khi sắc trời dần sáng, võ giả họp lại càng ngày càng nhiều.
Từ tuần vệ Ngũ Tiên Đảo thống kê, ban ngày, còn chưa tới buổi trưa nhưng số lượng võ giả hội tụ ở Ngũ Tiên Đảo đã vượt qua lúc có sô người đông nhất trong đấu giá đại hội vào năm ngoái.
Theo hiện tại, trên Ngũ Tiên lôi chiến đấu không ngừng, người thủ lôi đài cơ hồ như kèn kéo quân, người xem cuộc chiến vây Ngũ Tiên Lôi thành nước chảy không lọt.
Quy mô này, tình cảnh này làm cho Đại Chấp Sự Minh Sơn Đường - Thôi Thạch cũng sắp khóc.
Tuần tra một vòng luôn là do Minh Sơn Đường bọn họ an bài và chủ trì, lần này, dẫn dắt võ giả, an bài Tuần Vệ cũng là do Minh Sơn Đường an bài, do Thôi Thạch hắn phụ trách.
Nhưng hắn không ngờ, số lượng người lại có thể còn nhiều hơn so với đấu giá đại hội hàng năm.
Nếu hơi khởi chút mâu thuẫn, có người lại khích bác một chút, vậy sẽ phải làm ra nhiễu loạn lớn.
Một khi xảy ra đại loạn, người phải chịu trách nhiệm trước tiên chính là Minh Sơn Đường Đại Chấp Sự đương nhiệm là hắn, sau đó mới là Ngũ Tiên Minh Sơn Đường sau lưng hắn.
Suy tính mấy hơi, Thôi Thạch hoảng hồn trực tiếp mời tiền bối đang ẩn tu của Minh Sơn Đường chia thành bốn đạo khí tức Đạo Cảnh vô cùng mạnh mẽ đảo qua một vòng trên bầu trời Ngũ Tiên Đảo, lập tức làm cho rất nhiều võ giả an phận xuống, lúc này trái tim của Đại Chấp Sự Minh Sơn Đường - Thôi Thạch hắn nhẹ nhàng chậm lại, mới có thời gian lau một vệt mồ hôi lạnh trên trán.
- Đều do gia hỏa Địch Khoát Hải này, nếu không phải gia hỏa này nhiều chuyện, thì mình cũng không cần quấy rầy mấy vị sư huynh đang thanh tu.
Thôi Thạch bất mãn nói một câu.
Từ sau khi Diệp Chân lựa chọn gia nhập Thiên Vận Đường, Thôi Thạch nhìn thế nào Diệp Chân cũng không vừa mắt.
Thế nhưng hết lần này tới lần khác trừng trị hắn vẫn phải ở trong quy tắc của Ngũ Tiên Đường, cái này làm cho Thôi Thạch càng khó chịu.