Chương 1688 Cửu Giới Thần Nhãn Linh Trận
Hơn nữa, Sơn Thần Dịch Tuân cũng lộ diện, lần này trận chiến ở Nguyệt Viên, tuần phòng do Minh Sơn Đường phụ trách, về chuyện buôn bán, bởi vì có liên quan đến Ngũ Tiên Lôi cho nên vẫn như cũ giao cho Thiên Vận Đường Dịch Tuân phụ trách. Ngũ Tiên Đường làm ăn nhiều năm như vậy, thịnh hội kiếm tiền lớn như vậy, sao có thể bỏ qua được?
Không chỉ có Ngũ Tiên Đường tự mình mở bàn cá cược, thương gia xin bắt đầu phiên giao dịch cũng nhiều hại hơn ngàn, còn về các thương gia xin phép thiết lập trận pháp hình chiếu ở các đảo xung quanh thì càng nhiều vô số kể.
Những thứ này, mặc dù không yêu cầu Dịch Tuân tự mình hỏi tới từng mục một, nhưng Dịch Tuân lại phải thời khắc lưu ý, nhất là chuyện thương gia mở bàn cá cược liên quan đến uy tín của Ngũ Tiên Đường.
Phải có người bảo lãnh, phải có tiền dằn chân.
Kết quả là cuộc chiến Nguyệt Viên còn chưa tới, hai đại nhân vật chính của cuộc chiến Nguyệt Viên lại đang ngồi khoanh chân tĩnh tọa, nhưng những người khác thì lại bận rộn không kịp ngồi xuống.
Nhất là sau buổi trưa, mỗi nửa giờ, số lượng võ giả đến Ngũ Tiên Đảo lại đạt tới một độ cao mới.
Giờ Thân ba khắc, một đạo ngân quang xẹt qua chân trời, một đạo ngân quang làm cho trong lòng toàn bộ võ giả vô cùng kiềm chế, lập tức từ chân trời xuất hiện, bay vút về phương hướng Thiên Xà đảo.
Đạo ngân quang đó tán trứ ra một loại khí tức đáng sợ, ngay khi vừa xuất hiện, toàn bộ Linh Thú, người hầu trong ngoài Ngũ Tiên Đảo đều không khỏi rụt cổ một cái.
Đợi đến gần, mọi người mới hoảng sợ, Rồng!
Không ngờ là một con Ngân Long tản ra khí tức vô cùng kinh khủng!
Cơ hồ là đồng thời, Diệp Chân đang ngồi khoanh chân tĩnh tọa ở giữa Ngũ Tiên Đảo, Hắc Long Linh Trụ trong Linh Phủ khẽ run lên, làm cho bộ dạng của Diệp Chân sợ hãi cả kinh, không khỏi đưa mắt về phía chân trời.
- Long Khí!
- Là huyết mạch Ngũ Trảo Ngân Long còn cao quý hơn cường đại so với Bích Lân Long Vương đến gần huyết mạch Ngũ Trảo Chân Long!
Trên bầu trời, Ngũ Trảo Ngân Long vừa hạ xuống bầu trời Thiên Xà đảo, con mắt to lớn hơi nhìn một chút về phương hướng Ngũ Phúc Cư, trong con ngươi thoáng hiện ra vẻ nghi hoặc.
Nhưng một màn này lại không có bất kỳ người nào chú ý, lúc này, ánh mắt của tất cả mọi người, toàn bộ tập trung ở trên người một Ngân Y thanh niên đứng trên đầu Ngũ Trảo Ngân Long, một chân tùy ý đạp ở trên Long Giác cao ngất của Ngân Long.
Từng con ngươi ngoại trừ khiếp sợ thì chính là khiếp sợ.
Ngũ Trảo Ngân Long, đây chính là hậu duệ trực hệ của Thái Cổ Long Tộc, vô cùng tôn quý, mà Long Tộc cũng luôn vô cùng kiêu ngạo, nhưng bây giờ lại cam tâm tình nguyện để cho một thanh niên đạp Long Giác, giẫm Long Đầu, như vậy Ngân Y thanh niên này rốt cuộc là lai lịch gì?
Cơ hồ là ngay khi thấy Ngân Y thanh niên này, Phúc công công bên cạnh Nguyên Hồng Ưng luôn không thèm nhìn mặt bất kỳ người nào nhưng bây giờ vẫn nở một nụ cười thô kệch về phía Ngân Y thanh niên!
- Lão nô tham kiến Tam gia!
Nguyên Hồng Ưng ngồi xếp bằng ở trên Thiên Xà Tiều không nhúc nhích, nhưng Phúc công công và Mao ma ma - hộ vệ ở hai bên Nguyên Hồng Ưng thì lại lần lượt thành đại lễ tham kiến.
Nhưng từ cách hai người hành lễ nghi không giống nhau cũng có thể thấy được thân phận của Mao ma ma kém hơn Phúc công công.
Mặc dù Phúc công công và Mao ma ma này ở trước mặt Ngân Y thanh niên cũng tự xưng lão nô, nhưng lúc Phúc công công tham kiến chẳng qua là chắp tay khom người, mà Mao ma ma lại là quỳ lạy đại lễ.
Ngân Y thanh niên lại nhìn cũng chưa từng liếc mắt nhìn Phúc công công và Mao ma ma, mặc cho hai người kia ở nơi nào đang đứng cúi xuống, mà lại nghiêng đầu dùng một loại ánh mắt nghiền ngẫm đánh giá Nguyên Hồng Ưng đang ngồi xếp bằng ở chỗ đó.
- Ta nói Lão Ngũ, ta đây cũng coi như là ca ca, tự mình đến xem cuộc chiến trợ uy cho ngươi, ngươi ngay cả điểm biểu thị cũng không có cũng không đứng dậy nghênh đón một chút?
Ngân Y thanh niên lên tiếng.
Nguyên Hồng Ưng vẫn luôn đóng chặt hai tròng mắt chợt mở ra, cười lạnh.
- Tam ca, ngươi đang nói đùa à? Ngươi mà đến trợ uy cho ta trừ phi mặt trời mọc ở hướng tây!
- Lão Ngũ, xem ngươi nói này, ca ca ta phải tốn rất nhiều ngày mới có thể chạy tới nơi này. Không trợ uy cho ngươi thì còn có thể làm gì nữa?
Đinh!
Một tiếng thanh thúy tiếng vang, từ ngón tay giữa của Nguyên Ngân Ưng bay ra một trữ vật giới chỉ.
- Có bắt đầu phiên giao dịch hay không, đặt Ngũ đệ Nguyên Hồng Ưng của ta thắng, có dám tiếp tục đặt hay không?
Lần này, trong đám người bốn phương tám hướng, nhất là những người mở bàn cá cược lập tức rối loạn lên, con ngươi của không ít người gắt gao nhìn chằm chằm trữ vật giới chỉ bay ra từ trong tay Nguyên Ngân Ưng, rối rít đang suy đoán trong có bao nhiêu tiền.
- Lão Ngũ, ngươi nhìn đi, ca ca ta trượng nghĩa không, vừa ra khỏi cửa, không hỏi thắng bại, không hỏi tỷ số bồi, không hỏi đối thủ của ngươi mạnh hay yếu, đặt trên người ngươi nhiều như vậy, ngươi còn nói ta không phải tới cổ động cho ngươi?
Nguyên Ngân Ưng cười nói.
Nhưng bất luận thế nào nhìn, nụ cười kia của Nguyên Ngân Ưng cũng mang theo một loại cảm giác lạnh lùng, giễu cợt.
Nghe vậy, khóe miệng Nguyên Hồng Ưng hơi nhếch một chút, một bộ đánh chết hắn cũng không tin. Tam ca này sẽ tới trợ uy cho hắn?
Gần như không có khả năng!
Không đến phá hắn đã là chuyện tốt lắm rồi. Cực kỳ quỷ dị, Nguyên Ngân Ưng ném chiếc trữ vật giới chỉ kia ra giống như có người giữ nắm lấy, lửng giữa bầu trời, cùng Phúc công công bình tĩnh khom người đứng ở đó, Mao ma ma quỳ ở đó tạo thành một bộ hình ảnh vô cùng quỷ dị.
Lúc này, một chưởng quỹ ăn mặc trung niên chậm rãi bay lên bầu trời, cười nói với Nguyên Ngân Ưng.
- Nguyên Tam gia, biệt hiệu bất tài, nguyện ý tiếp tiền đặt cược của Nguyên Tam gia. Trước mắt biệt hiệu bồi cho Nguyên Tam gia tỷ số là một bồi ba thành, nếu ngươi chú đặt khoảng khá lớn, vậy tỷ số bồi có thể sẽ còn thoáng thay đổi một chút.
- Các ngươi muốn tiếp?
Nguyên Ngân Ưng không ngẩng đầu.
- Nhưng nếu Tam đệ ta thắng, các ngươi bồi nổi sao?
- Bồi nổi, biệt hiệu đã nộp một triệu viên linh thạch thượng phẩm ở Ngũ Tiên Đường làm tiền dằn chân.
Chưởng quỹ nói.
- Một triệu viên linh thạch thượng phẩm tiền dằn chân thật đúng là quá nhiều.
Nguyên Ngân Ưng chợt ngẩng đầu, chỉ vào trữ vật giới chỉ của hắn nói.
- Vậy ngươi biết, trong trữ vật giới chỉ kia của ta có bao nhiêu tài vật không?
- Cái này?
Chưởng quỹ có chút bị làm khó, lời này khó mà nói, nếu đoán quá ít thì sợ đối phương mất hứng, vậy nên vẫn tận lực đoán cao một chút.
- Híc, nguyên Tam gia, trên căn bản chỉ cần là tiền cuộc đặt trong khoảng một ngàn vạn viên linh thạch thượng phẩm, biệt hiệu có thể bồi được.
- Mười triệu? Trong trữ vật giới chỉ của Tam gia ta chỉ riêng Linh Thạch Thuộc Tính trung phẩm đã có một ngàn vạn viên, càng đừng nói Linh Thạch Thuộc Tính thượng phẩm, linh thạch trung phẩm, linh thạch thượng phẩm, linh thạch cực phẩm.
- Cút!
Nguyên Ngân Ưng nổi giận quát một tiếng như sấm nổ làm cho tên chưởng quỹ kia bị dọa từ trên bầu trời ngã xuống, may mắn phía dưới là biển, nên cũng không bị làm sao.
- Năm ngàn vạn! Trong chiếc trữ vật giới chỉ này của Tam gia ta có giá trị năm ngàn vạn viên linh thạch thượng phẩm, người nào cảm thấy có năng lực ăn thì bước ra đây.
Vừa dứt lời, những thương gia nhao nhao muốn thử đã lập tức đánh nổi lên rắm thúi.
Tiền cược năm ngàn vạn, cũng không phải dễ tiếp. Hơn nữa, nhìn ý tứ của hai huynh đệ này, chính là Nguyên Hồng Ưng chắc thắng. Bằng không, sao lại đặt tiền đặt cược lớn như vậy
Nói xong, Nguyên Ngân Ưng lần nữa cười cạc cạc một tiếng.
- Làm sao, Lão Ngũ, ca ca ta đủ trượng nghĩa chứ, ta cũng vừa lấy được lợi nhuận mười năm trước từ trên địa bàn áp giải tới, toàn bộ đều áp ở trên người ngươi. Vì vậy nên, ngươi phải thật cố gắng nha.
Nguyên Hồng Ưng lần nữa xem thường nói.
- Ngươi thấy trận đại chiến này ta chắc thắng cho nên tới nhặt bạc hả?
- Sai!
Nguyên Ngân Ưng vỗ tay vang dội một cái.
- Chủ yếu là quan tâm những tộc nhân và các bằng hữu của ngươi, tất cả muốn xem trận chiến đấu vô cùng đặc sắc này của ngươi nhưng lại không có thời gian tới. Vừa may ta có thời gian, cho nên thuận tiện tới giúp hắn xem phong thái của ngươi!
- Nhân tiện kiếm ít tiền lẻ, đây chỉ là thứ yếu!