Chương 1693 Cường Giả Đạo Cảnh Cúi Đầu (1)
Diệp Chân lại không cho Nguyên Hồng Ưng bất cứ cơ hội nào, tiếng sấm vang lên, Tru Tà Thần Lôi như thiểm điện đánh xuống, lần nữa bổ về phía Nguyên Hồng Ưng.
Đạo Tru Tà Thần Lôi này trực tiếp đánh cho Nguyên Hồng Ưng quanh người điện quang lấp lánh, không ngừng run rẩy.
Cũng cho đến lúc này, Phúc công công, Nguyên Ngân Ưng mới phản ứng được.
Hai người Phúc công công và Mao ma ma đồng thời phát ra một tiếng thét chói tai không phải người, như phát điên phóng tới màn sáng thủ hộ.
Phúc công công còn tốt, vừa phóng tới màn sáng thủ hộ còn vừa lệ quát.
- Dừng tay, nhận thua, chúng ta nhận thua! Lập tức dừng tay!
Còn có lý trí.
Nhưng Mao ma ma thì lại trực tiếp mất đi lý trí, không quan tâm bắt đầu công kích màn sáng thủ hộ, muốn xông vào trong màn sáng thủ hộ cứu người.
Thế nhưng còn không đợi Mao ma ma xông tới gần màn sáng, hai đạo linh quang tản ra khí tức cường giả Đạo Cảnh đột ngột rơi xuống, trấn áp Mao ma ma không thể động đậy chút nào.
Quỷ dị là, trước mắt loại sống chết này, ngược lại là tam ca của Nguyên Hồng Ưng, cũng tức là Nguyên Ngân Ưng, biểu hiện tương đối lạnh nhạt.
Dùng một loại ánh mắt của người dưng đứng xem, đối với việc Nguyên Hồng Ưng tao ngộ tình thế nguy hiểm, thờ ơ, không có bất kỳ ý tứ nào sẽ nhúng tay vào.
Bộ dáng đó chính là đang xem kịch!
Xem một vở kịch!
Sau khi bị một Tru Tà Thần Lôi oanh trúng, hai Huyền Hỏa Toản trên đầu ngón tay Diệp Chân đột ngột xuất hiện, nhưng lại ngưng mà chưa phát!
Diệp Chân không ngốc, Diệp Chân rất rõ ràng, hai Huyền Hỏa Toản này của hắn oanh ra có thể oanh sát Nguyên Hồng Ưng thành cặn bã.
Thế nhưng hậu quả thì sao?
Tạo Hóa Thần Nhân sau lưng Nguyên Hồng Ưng cũng không phải Diệp Chân có thể trêu đến động, lại nói, một khi Nguyên Hồng Ưng bị Diệp Chân giết, chỉ sợ Phúc công công sẽ người thứ nhất phát cuồng.
Bị một cường giả Đạo Cảnh phát cuồng để mắt tới, hậu quả đó có trời mới biết.
Dù sao thì Diệp Chân tuyệt đối sẽ rước lấy đại phiền toái.
Nếu Diệp Chân muốn giết Nguyên Hồng Ưng thì ít nhất có bốn năm phương pháp, có thể lặng yên không một tiếng động xử lý Nguyên Hồng Ưng mà không bạo lộ mình, có thể được chỗ cực tốt, đạt được ba món Hậu Thiên Linh Bảo của Nguyên Hồng Ưng.
Nhưng tuyệt đối không phải ở trước mắt bao người xử lý Nguyên Hồng Ưng.
Dưới loại tình huống này, tuyệt đối là hành vi cực không sáng suốt.
Cho dù xử lý Nguyên Hồng Ưng, ba món Hậu Thiên Linh Bảo trên người của Nguyên Hồng Ưng, Diệp Chân một món cũng lấy không được.
Phúc công công, còn có Nguyên Ngân Ưng khí tức quanh người thần bí như biển kia, bao gồm sáu vị cường giả Đạo Cảnh giấu ở hư không kia cũng sẽ không để Diệp Chân được như ý.
Đang lúc Diệp Chân dừng tay thì trước mặt của Diệp Chân đột nhiên rủ xuống một đạo kết giới vô hình vô chất.
Nhìn không thấy, sờ không tới, nhưng Diệp Chân có thể cảm giác được nếu hắn còn đi lên phía trước ba bước sẽ đụng phải kết giới.
Lấy kết giới kia mơ hồ tán phát khí tức Đạo Cảnh, Diệp Chân biết, đây là cường giả Đạo Cảnh của Ngũ Tiên Đường xuất thủ.
Cường giả Đạo Cảnh của Ngũ Tiên Đường cũng không nguyện ý để hắn giết chết Nguyên Hồng Ưng.
Truy cứu nguyên nhân vẫn là bối cảnh của Nguyên Hồng Ưng quá cường đại, một khi chết ở trên địa bàn của Ngũ Tiên Đường, cho dù Ngũ Tiên Đường thì chỉ sợ cũng phải rước lấy đại phiền toái.
- Xem ra, lựa chọn của ta là sáng suốt....
Hơn nữa, cho dù Diệp Chân hắn thật hạ quyết tâm xử lý Nguyên Hồng Ưng thì cũng là không thể nào thành công.
Khi nhìn thấy Diệp Chân dừng tay, khí tức quanh người Phúc công công đột ngột nổ lên giống như một ngọn núi lửa lúc nào cũng có thể sẽ bộc phát, mới có chút buông lỏng.
Trong đôi mắt của Nguyên Ngân Ưng ở nơi xa quan chiến lại lặng lẽ hiện lên một tia thất vọng.
Đáng tiếc!
Nếu tiểu tử Địch Khoát Hải kia hạ thủ ngoan độc một chút, thì đã giải quyết giúp hắn một đại phiền toái.
Đáng tiếc là, tối hậu quan đầu, lại lưu thủ.
Nhưng Nguyên Ngân Ưng cũng càng rõ ràng, dù như thế nào, những cường giả Đạo Cảnh của Ngũ Tiên Đường sẽ không ngồi nhìn Địch Khoát Hải chém giết Nguyên Hồng Ưng.
Địch Khoát Hải đánh bại Nguyên Hồng Ưng có thể, nhưng lại không thể chém giết.
Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì người của Ngũ Tiên Đường rất rõ ràng lai lịch của Nguyên Hồng Ưng, hơn nữa nếu Nguyên Hồng Ưng chiến tử ở đây, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Cùng một khắc đó, Cửu Giới Thần Mâu Linh Trận lơ lửng trên bầu trời Thiên Xà đẩo loáng thoáng truyền đến từng đạo đáng tiếc, thở dài, thanh âm khó chịu, còn xen lẫn mấy phần kinh ngạc.
Trọn vẹn qua hai hơi, trong chiến trường đã rơi xuống đến trong nước biển, lôi đình quấn quanh người Nguyên Hồng Ưng mới chậm rãi tiêu tán, toàn thân run rẩy run rẩy mới chậm rãi dừng lại.
Miễn cưỡng nhấc lên một tia Linh Lực, Nguyên Hồng Ưng đã không tự chủ được hít vào lên hơi lạnh, khóe miệng nhịn không được co quắp.
Lúc này, trước ngực Nguyên Hồng Ưng đã không có một chỗ nào trọn vẹn, ngực thậm chí lộ ra xương cốt bị oanh thành cháy đen.
Lúc này quanh người bị bỏng, vết thương trần trụi toàn bộ ngâm ở trong nước biển, đau nhức kịch liệt đó có thể nghĩ.
Khó chịu đến cực hạn!
- Thiếu chủ!
Ngay khi Nguyên Hồng Ưng đứng dậy, Mao ma ma phát ra một tiếng kêu khóc như tê tâm liệt phế.
Cũng chính là âm thanh kêu khóc này để đám võ giả xung quanh chiến trường bị này chiến quả kinh ngạc đến ngây người, trong chớp mắt phản ứng lại.
Nguyên Hồng Ưng thua!
Sắc mặt của vô số người, trong chớp mắt tại trong tích tắc trở nên trắng bệch như tờ giấy, có ít người, thậm chí cả tay cũng run rẩy.
- Nguyên Hồng Ưng, hôm nay ngươi và Địch Khoát Hải quyết chiến, ngươi đã bại, ngươi có chịu thua không?
Thanh âm của người chủ trì Sơn Thần Dịch Tuân vang lên.
- Nguyên Hồng Ưng, hôm nay ngươi và Địch Khoát Hải quyết chiến, ngươi đã bại, ngươi có chịu thua không?
Thanh âm của Sơn Thần Dịch Tuân giống như một tiếng sấm rền trực tiếp đánh vào trong đầu Nguyên Hồng Ưng vừa đứng dậy còn đang kêu thảm.
Lập tức làm cho Nguyên Hồng Ưng mộng, ngay cả tiếng kêu thảm thiết cũng dừng lại.
Hơi giật mình ngửa đầu nhìn Diệp Chân đang ở trên cao nhìn xuống hắn, Sơn Thần Dịch Tuân cách thủ hộ kết giới nhìn hắn, ánh mắt Phúc công công ân cần nhìn hắn, còn có Mao ma ma trong mắt lóe ra nước mắt nhìn chòng chọc vào hắn.
Tất cả mọi việc đều tỏ rõ lấy một chuyện —— hắn thua!
Nguyên Hồng Ưng hắn thật thua!
Thế nhưng, trước trận chiến này, Nguyên Hồng Ưng chưa từng nghĩ rằng hắn sẽ thua!
Cho nên, khi đối mặt với loại tình huống này, căn bản không có chuẩn bị gì!
Căn bản không chuẩn bị tâm lý cho phương diện này.
Hắn chỉ cảm thấy ngực rất khó chịu, trong lòng giống như có một ngọn núi lớn đè ép, làm cho hắn không thở nổi.
Chữ thua này giống như một thanh đao nhọn, cắm lên trái tim của hắn!
Càng làm cho hắn buồn bực là trận chiến đấu hôm nay, hình như không tiếp tục bao lâu.
Lần trước, trận đại chiến giữa hắn và Địch Khoát Hải trên Ngũ Tiên Lôi, thủ đoạn thần thông của hắn ra hết, mặc dù thua, nhưng chiến thống khoái, thua không tiếc!
Nhưng một trận chiến hôm nay hình như vừa rồi bắt đầu không bao lâu đã kết thúc, rất nhiều thủ đoạn của hắn đều chưa được dùng, hắn đã chuẩn bị liều mạng với Địch Khoát Hải, tầng tầng thủ đoạn cũng không có cơ hội dùng tới đã kết thúc.
Một trận chiến này, hắn thua biệt khuất.
Bây giờ quay đầu nhìn, hình như là Địch Khoát Hải dùng thực lực.... Nghiền ép hắn!
Không sai, chính là nghiền ép!
Đột nhiên, da mặt Nguyên Hồng Ưng cảm thấy đau xót.
Từng ánh mắt từ bốn phương tám hướng ngoài chiến trường phóng tới, giống như từng kim nhọn đâm da mặt của hắn đau nhức!
Nguyên Hồng Ưng đột nhiên nhớ lại trước khi chiến đấu hắn đã nói: Lần này, Địch Khoát Hải tất thua không thể nghi ngờ!
Một trận chiến này, không giống!
Một trận chiến này, hắn nhất định chém giết Diệp Chân!
Bây giờ nghĩ lại, lúc ấy hắn nói những này lời nói hùng hồn giống như một thằng hề!
Giống như một thằng hề buồn cười.
Mà trò hề này của hắn không chỉ anh hùng hào kiệt đến từ Hồng Hoang Tứ Hải thấy, cho dù là những tộc nhân, thân nhân vô cùng chờ mong nhìn hắn thành trò cười cũng toàn bộ nhìn thấy.
Vô ý thức, Nguyên Hồng Ưng ngẩng đầu nhìn thoáng qua Cửu Giới Thần Nhãn Linh Trận treo cao trên bầu trời, hắn biết, phía sau Cửu Giới Thần Nhãn Linh Trận đó có tộc nhân, chí thân của hắn, Cửu Giới Thần Nhãn Linh Trận tản ra ánh sáng giống như từng mũi tên, ghim hắn lên sỉ nhục trụ!
- Nghiền ép... Thằng hề.... Sỉ nhục...
Ngay khi những ý niệm này lóe lên, ngực Nguyên Hồng Ưng bỗng nhiên kịch liệt chập trùng một chút, một ngụm huyết tiễn màu vàng kim nhạt bắn một đạo đường cong hoàn mỹ, vẩy hướng ra giữa không trung.
- Thiếu chủ!