← Quay lại trang sách

Chương 1694 Cường Giả Đạo Cảnh Cúi Đầu (2)

Mao ma ma lần nữa hét rầm lên.

Nhưng lần này, thanh âm của Mao ma ma lại bị tiếng gầm bên ngoài chiến trường triệt để lấn áp.

Tất cả võ giả, nhất là những võ giả áp Nguyên Hồng Ưng thắng, lúc này đã triệt để hiểu rõ, bọn hắn đặt cược sai, lần này, bồi lớn, bồi thảm!

- Linh thạch của ta!

- Linh thạch ta vất vả góp nhặt mấy năm này!

- Trời, đó là tiền vốn hành thương lần này của ta, cái này... Sao lại thua chứ?

.....

Trong tiếng hét thống khổ, cũng không biết là ai hướng về phía Nguyên Hồng Ưng trong màn sáng thủ hộ rống một cuống họng.

- Họ Nguyên, trả linh thạch cho ta!

- Họ Nguyên, ngươi là tên đại lừa gạt, đó là tiền mồ hôi nước mắt của ta!

- Họ Nguyên, tên cẩu tạp chủng, con mẹ nhà ngươi, ngươi là gia hỏa thổi ngưu bức thượng thiên, trả linh thạch cho ta!

- Nếu sớm biết ngươi là gối thêu hoa, ta tuyệt đối không đặt cho ngươi!

Nguyên bản chửi mắng linh tinh, trong chớp mắt giống như hồng thủy phun về phía Nguyên Hồng Ưng.

Cũng có mấy người sáng suốt, biết chuyện này từ đầu chính là bị Nguyên Ngân Ưng đạp trên Ngũ Trảo Ngân Long ra sân cho đưa đến trong rãnh.

Xoay chuyển ánh mắt, định chỉ Nguyên Ngân Ưng giận mắng, nhưng còn không đợi hắn mở miệng, long nhãn to lớn của Ngũ Trảo Ngân Long dưới chân Nguyên Ngân Ưng liếc một cái, long nhãn lạnh lẽo mà tản ra hung sát chi khí nhìn chằm chằm.

Bị kia long nhãn lạnh lẽo không mang một tia tình cảm nhìn chằm chằm, người võ giả kia tại chỗ rùng mình một cái, mạnh nuốt xuống những lời định mắng.

Sau đó, võ giả kia nổi giận trong bụng cùng khổ người, cảm giác không thể như vậy được, xoay chuyển ánh mắt, lại chỉ Nguyên Hồng Ưng trong màn sáng thủ hộ giận mắng.

Nếu không phải có màn sáng thủ hộ ngăn cản, chỉ sợ kia mấy chục vạn người đều hận không thể tiến lên chỉ cái mũi Nguyên Hồng Ưng mắng!

Nguyên Hồng Ưng lại ngốc, trực tiếp ngốc đến mộng!

Từ nhỏ đến lớn, trừ bị vị phụ thân đó của hắn làm cho hắn vô cùng kính sợ thì ai mắng qua hắn?

Ai lại dám mắng hắn?

Chưa từng có!

Chớ nói chi giống loại chiến trận trước mắt này, mười mấy vạn người miệng máu như đao, ánh mắt như tiễn, gầm thét như điện phô thiên cái địa mắng hắn.

Càng đừng đề cập trong đó xen lẫn từng tiếng mắng khó nghe mà hắn ngay cả nghe cũng không nghe qua!

Khí huyết ở ngực đang sôi trào, muốn gầm thét nhưng lại một chữ cũng không rống ra được.

Há miệng, huyết tiễn mang theo màu vàng kim nhạt một đạo tiếp một đạo điên cuồng phun ra ngoài, máu tươi từng ngụm không ngừng cuồng phún.

Bộ dáng này, Mao ma ma và Phúc công công ngoài màn sáng thủ hộ lại rất tức giận.

Mao ma ma gấp kêu khóc Thiếu chủ đồng thời liều mạng công kích tới màn sáng thủ hộ.

Phúc công công so ra mà nói lại tỉnh táo hơn nhiều, ánh mắt đảo qua một vòng, nhìn về phía Sơn Thần Dịch Tuân đang lơ lửng ở trong hư không.

Cho tới bây giờ, sắc mặt trên mặt già không chút thay đổi, cố gắng gạt ra một nụ cười hèn mọn ẩn chứa khẩn cầu, sau đó từ xa hướng về phía Sơn Thần Dịch Tuân chắp tay cuối người xuống.

Sơn Thần Dịch Tuân biến sắc.

Đây chính là một vị cường giả Đạo Cảnh cúi đầu, một vị cường giả Đạo Cảnh khẩn cầu.

Đại biểu cho ân tình của một vị cường giả Đạo Cảnh!

Hắn càng hiểu, vị cường giả Đạo Cảnh Phúc công công này buông xuống tư thái cầu hắn cho cái ân tình, không chỉ đơn giản như là yêu cầu hắn rút đi màn sáng thủ hộ để hắn cứu chữa Thiếu chủ Nguyên Hồng Ưng nhà mình vậy.

Thật muốn tiến vào màn sáng thủ hộ, lấy thực lực cường giả Đạo Cảnh của Phúc công công có thể đánh tan bất cứ lúc nào.

Nghĩ nghĩ, thần niệm khẽ động, Phúc công công và sáu vị cường giả Đạo Cảnh trong hư không thủ hộ chiến trường giao lưu một chút, sau đó, nhẹ gật đầu.

Trong nháy mắt tiếp theo, Sơn Thần Dịch Tuân đánh ra một đạo phù quang, màn sáng thủ hộ trên chiến trường lập tức triệt hồi.

Ngay khi triệt hồi, Mao ma ma lập tức hóa thành một đạo thiểm điện phóng tới Thiếu chủ Nguyên Hồng Ưng nhà mình còn đang cuồng phún máu tươi.

Nhưng Phúc công công lại đi rất chậm, bay vô cùng chậm.

Cũng chính là cách một hơi như vậy, cũng không biết là vị võ giả nào trong ngoan nhân giống như muốn phát tiết lửa giận rống một cuống họng.

- Họ Nguyên hại chúng ta thua thảm, đánh hắn!

Một đạo Kim linh lực ngưng tụ Kim Thương mang theo tiếng rít từ trong đám người bay ra, đánh về phía Nguyên Hồng Ưng đang điên cuồn phun máu tươi tung toé.

Một Kim Thương này không cần Phúc công công xuất thủ, thậm chí Mao ma ma tiện tay vung một chút ống tay áo đã có thể đánh tan nó.

Nhưng, một Kim Thương này lại như là một dây dẫn nổ, trong chớp mắt đã nhóm lửa lửa giận của mấy chục vạn võ giả xung quanh chiến trường.

Từng đạo linh lực ba động dâng lên, ngưng tụ, bộc phát!

Cơ hồ là đồng thời, tiếng rống giận dữ tràn ngập lực uy hiếp của Sơn Thần Dịch Tuân vang dội lên.

- Ngũ Tiên Đường chủ trì chiến trường, ai dám nháo sự, giết không tha!

Oanh!

Cũng ngay lúc này, thần niệm cường hoành vô song của sáu cường giả Đạo Cảnh của Ngũ Tiên Đường đột ngột đồng thời bộc phát ra, phát tán toàn bộ chiến trường, uy hiếp mỗi một người ở đây đang ngo ngoe muốn động.

Nhưng cho dù có Dịch Tuân gầm thét, có cường giả khí tức Đạo Cảnh trấn áp, có một bộ phận võ giả vẫn xuất thủ, ngàn vạn đạo công kích đủ loại màu sắc hình dạng, từ bốn phương tám hướng đánh về phía Nguyên Hồng Ưng.

Trên bầu trời, sáu đạo khí tức cường giả Đạo Cảnh đồng thời bộc phát ra, mỗi người ngăn lại hơn ngàn đạo công kích.

Nhưng vẫn có mấy ngàn đạo công kích từ bốn phương tám hướng đánh phía Nguyên Hồng Ưng.

Cũng ở trong nháy mắt này, Phúc công công đang trong hư không chậm rãi đi, bỗng nhiên bước ra một bước, nguyên bản thân thể có chút thấp bé lọm khọm, trong chớp mắt tăng vọt đến trăm thước, lại nhoáng một cái chính là ngàn mét.

Thân thể cao ngàn mét như người khổng lồ hơi cong một chút, giống như một cây dù bảo hộ Nguyên Hồng Ưng ở trong cơ thể.

Mấy ngàn đạo tu vi khác biệt, Linh Lực thuộc tính khác biệt công kích đồng thời nổ tung ngoài cơ thể Phúc công công cao ngàn mét kia.

Mỗi một lần nổ vang, thân hình của Phúc công công sẽ thu nhỏ một chút, mỗi một lần ba động, Phúc công công biến thành người khổng lồ sẽ thấp bé một chút.

Đây chính là mấy ngàn người, ít nhất năm ngàn người!

Mấy ngàn người đồng thời oanh đến công kích, không thể tránh né, chỉ có thể đón đỡ, cho dù cường giả Đạo Cảnh cũng vô cùng phí sức.

Khi một đợt công kích này đồng thời nổ tung, Phúc công công biến thành người khổng lồ ngàn mét, trong chớp mắt thu nhỏ đến còn mười mấy mét, nhưng vẫn như cũ gắt gao bảo hộ Nguyên Hồng Ưng ở trong ngực.

Khóe miệng Phúc công công đã tràn ra một tia máu tươi.

Cùng một khắc này, khí tức của sáu vị cường giả Đạo Cảnh trên bầu trời kia đã cường điệu khóa chặt hơn vạn võ giả vừa rồi mạnh mẽ xuất thủ.

Chỉ cần bọn hắn còn dám xuất thủ, dưới khí cơ dẫn dắt, chờ đợi bọn hắn chính là phản kích vô cùng lăng lệ của cường giả Đạo Cảnh.

Loại tình huống này, dưới sáu cường giả Đạo Cảnh mạnh mẽ can thiệp ảnh hưởng, tràng diện hỗn loạn quy mô lớn hơn cũng chưa từng xuất hiện.

Ngay cả khóe miệng máu tươi cũng không chú ý, Phúc công công đầu tiên là một chưởng đập về phía Nguyên Hồng Ưng, sau đó liều chỉ như bay, khí tức ba động kịch liệt của Nguyên Hồng Ưng thật nhanh ổn định lại.

Nhưng chỉ trong thời gian mấy hơi thở ngắn ngủi này, tu vi khí tức của Nguyên Hồng Ưng đã từ Huyền Cung Cảnh cửu trọng đỉnh phong rơi xuống đến Huyền Cung Cảnh bát trọng đỉnh phong!

Mao ma ma vô cùng đau lòng kéo Nguyên Hồng Ưng lên, Phúc công công dùng một loại ánh mắt trìu mến nhìn thoáng qua Nguyên Hồng Ưng, sau đó nhìn về phía Sơn Thần Dịch Tuân trên bầu trời, lần nữa chắp tay, gật đầu.

Ý đó không thể hiểu rõ hơn được nữa, phần nhân tình này, hắn ghi lại.

Nếu không phải Sơn Thần Dịch Tuân nhúng tay uy hiếp những võ giả đang tức giận xung quanh kia, thì Nguyên Hồng Ưng chỉ có hai kết quả.

Một là thần trí điên cuồng thất thần không người cứu chữa thổ huyết mà chết!

Hai là ngay khi màn sáng thủ hộ của chiến trường vừa mở ra sẽ bị kia mấy vạn thậm chí mười mấy vạn võ giả thua thảm xung quanh oanh thành cặn bã.

Không chỉ là Nguyên Hồng Ưng, dưới tình huống đó, Đạo Cảnh như Phúc công công hắn sợ cũng phải vẫn lạc tại chỗ.

Dưới giận dữ công kích của mười mấy vạn võ giả Thông Thần Cảnh, Huyền Cung Cảnh, Giới Vương Cảnh, ngẫm lại đều cảm giác khủng bố.

- Địch lôi vương, lần này, lão nô thay mặt Thiếu chủ nhà ta cám ơn các hạ lưu thủ!