← Quay lại trang sách

Chương 1696 Thần Ưng Thiên Nhãn (2)

Chẳng qua, Nguyên Ngân Ưng cũng là người có kinh nghiệm lâu năm, từng trải nhiều sóng gió, không phải người bị nói mấy câu là có thể bị chèn ép.

- Miệng lưỡi bén nhọn, chẳng qua, ngày hôm nay mặc cho ngươi miệng lưỡi nhanh nhẹn, viện cớ này kia, cũng phải chiến đấu với bản tọa một trận, nếu không, đừng hòng sống rời khỏi nơi đây.

Nói tới đây, khóe miệng Nguyên Ngân Ưng hiện lên một tia lạnh lùng nghiêm nghị.

- Ngươi chiến đấu với bản tọa một trận, dựa vào bản lãnh thật sự của ngươi, có lẽ ngươi còn có khả năng sống sót rời đi, nếu ngươi chỉ muốn trốn tránh, ngày hôm nay ngươi chắc chắn phải chết.

- Thật sao?

Ánh mắt Diệp Chân lập lòe, quanh thân sát khí ẩn hiện.

- Ngươi thử xem!

- Nếu ta muốn đi, ngươi cũng không ngăn được!

Diệp Chân cười lạnh một tiếng, không đợi Nguyên Ngân Ưng kịp phản ứng, thân hình Diệp Chân đã biến mất không còn tăm hơi.

Diệp Chân đột nhiên biến mất, Nguyên Ngân Ưng sững sờ, lập tức tỏa ra lực lượng thần hồn bàng bạc không gì sánh được như sóng nước tản ra khắp bốn phương tám hướng, sau đó, Nguyên Ngân Ưng lần thứ hai sững sờ.

Không ngờ không tìm được chút tung tích nào của Diệp Chân.

Trong nháy mắt tiếp theo, một đạo thần hồn bão táp lấy Nguyên Ngân Ưng làm trung tâm, đột ngột bộc phát ra, hai mắt Nguyên Ngân Ưng bùng nổ ra một đoàn thanh quang, xanh trong tựa như mắt ưng, quét về phía bốn phương tám hướng.

Thấy thế, sắc mặt Sơn Thần Dịch Tuân đột ngột biến đổi, hắn biết đây là thiên phú thần thông của Thánh Ưng gia tộc, Thần Ưng Thiên Nhãn.

Khi thần thông Thần Ưng Thiên Nhãn này tu luyện đến tận cùng, có thể trong thời gian ngắn nhìn thấu chu thiên vạn giới, rõ ràng thấy ngàn tỉ dặm.

Chẳng qua, cảnh giới đó ngoại trừ vị Thuỷ Tổ kia của Thánh Ưng gia tộc, lại chưa từng có người nào trong Thánh Ưng gia tộc đạt được.

Nhưng cho dù như vậy, bên trong Thánh Ưng gia tộc, chỉ cần có thể thức tỉnh thần thông Thần Ưng Thiên Nhãn, sau khi vận dụng Thần Ưng Thiên Nhãn, tất cả không chỗ che thân.

Đừng nói là ngũ hành độn pháp, dù cho chính là trốn đến bên trong không gian tường kép, Thần Ưng Thiên Nhãn cũng có thể tìm ra.

Thấy Nguyên Ngân Ưng dùng Thần Ưng Thiên Nhãn quét về phía bốn phương tám hướng, Sơn Thần Dịch Tuân đã rõ ràng, Diệp Chân đã không có cách nào ẩn giấu, nhất định sẽ bị Nguyên Ngân Ưng tìm ra.

Không chỉ là Sơn Thần Dịch Tuân, mà Minh Sơn đường Thôi Thạch, sáu vị cường giả Đạo cảnh đang ẩn giấu trong hư không, còn có rất nhiều võ giả biết tới thần thông Thần ưng Thiên Nhãn, đều biết Diệp Chân cũng chính là Địch Khoát Hải, lập tức sẽ bị Nguyên Ngân Ưng tìm ra.

Một hơi thở, hai hơi thở, ba hơi thở.

Mười hơi thở đi qua, sắc mặt Nguyên Ngân Ưng trở nên khó coi mấy phần, linh quang Thần Ưng Thiên Nhãn trong đôi mắt trở nên càng thêm sáng rừng rực.

Nhưng dù cho Nguyên Ngân Ưng thôi thúc thần thông Thần Ưng Thiên Nhãn đến mức tận cùng, hai mươi hơi thở, ba mươi hơi thở, thậm chí sáu mươi hơi thở qua đi, Nguyên Ngân Ưng dùng thần thông Thần Ưng Thiên Nhãn quét qua một vòng xung quanh, thậm chí là không gian tường kép cũng lướt qua một trận, vẫn như cũ không hề phát hiện tung tích của Diệp Chân ở đâu.

Sắc mặt của Nguyên Ngân Ưng trở nên khó coi không gì sánh được!

- Nhanh như vậy đã chạy trốn?

Nguyên Ngân Ưng lầm bầm lầu bầu, xem như là giải vây cho bản thân, cho mình một nấc thang.

Sau đó, Nguyên Ngân Ưng quát to.

- Địch Khoát Hải, hòa thượng chạy được nhưng miếu không chạy được, ngày hôm nay ngươi đánh mặt truyền nhân của Thánh Ưng gia tộc của ta, phần sỉ nhục này, chỉ có dùng máu tươi mới có thể cọ rửa sạch sẽ!

Mặc kệ ngươi có nghe được hay không, trong vòng năm ngày, ta chắc chắn tắm máu Độc Long đảo!

Nguyên Ngân Ưng nghiêm nghị quát lớn.

- Tắm máu Độc Long đảo?

Sơn Thần Dịch Tuân biến sắc.

- Nguyên tam công tử, Khư thị Độc Long đảo, chính là sản nghiệp của Ngũ Tiên đường chúng ta, mong rằng Nguyên tam công tử cân nhắc kỹ rồi mới làm!

Nguyên Ngân Ưng lạnh lùng liếc Sơn Thần Dịch Tuân một cái.

- Ta chỉ biết là đó là sản nghiệp của Địch Khoát Hải, nếu Ngũ Tiên đường các ngươi có phần, tốt nhất mau rút khỏi đi, miễn cho tổn thất.

Nghe vậy, sắc mặt Sơn Thần Dịch Tuân bất chợt trở nên âm trầm.

- Nguyên tam công tử…

- Ha, Nguyên gia huynh đệ các ngươi, đây là không biết xấu hổ quen rồi! Nguyên Hồng Ưng dùng Độc Long đảo uy hiếp ta, muốn ta đêm trăng tròn chiến với hắn một hồi!

m thanh của Diệp Chân bỗng nhiên vang lên ở trong hư không.

m thanh của Diệp Chân vừa vang lên, Nguyên Ngân Ưng lập tức nổi giận, vội vã dùng thần thông quét khắp chu vi trăm dặm nhưng vẫn không tìm được Diệp Chân.

Hắn tưởng là tên gia hỏa Diệp Chân này đã đi xa, nhưng không ngờ tên này bỗng nhiên lại quay về.

Trong phút chốc, trong đôi mắt Nguyên Ngân Ưng nổ tung ra thanh quang, lập tức lại vận dụng Thần Ưng Thiên Nhãn thần thông quét về phía nơi phát ra âm thanh, muốn tìm ra Diệp Chân.

Nhưng thời khắc Thần Ưng Thiên Nhãn quét qua, Nguyên Ngân Ưng lần thứ hai ngẩn ra, một loại cảm giác như ‘trứng’ vỡ lần thứ hai nổi lên trong lòng, nơi đó vẫn là không có ai.

Chuyện này không thể nào!

Dưới Thần Ưng Thiên Nhãn của Thánh Ưng gia tộc bọn họ, cho dù do hắn triển khai, chín mươi chín phần trăm cường giả Đạo cảnh cũng không có chỗ che thân, chớ nói chi một con tôm nhỏ chỉ là Thông Thần cảnh.

Cái này không khoa học!

Nhưng khiến cho Nguyên Ngân Ưng càng thêm đau ‘trứng’ chính là, hắn không bắt được Địch Khoát Hải, nhưng mà âm thanh của tên Địch Khoát Hải kia, vẫn như cũ đang tiếp tục vang lên.

- Lão tử xem như là chịu Nguyên Hồng Ưng uy hiếp, chung quy Khư thị Độc Long đảo cũng có chút tiền thu, đêm trăng tròn chiến với hắn một hồi, thắng.

- Nhưng không nghĩ tới, thắng Nguyên Hồng Ưng, tên ca ca ngươi này lại tới nữa rồi, lại vẫn dùng Khư thị Độc Long đảo để uy hiếp lão tử lại chiến một hồi.

- Ta đang nghĩ, có phải là lão tử lại đánh bại Nguyên Ngân Ưng ngươi, có phải là Nguyên gia lão Đại cái gì Ưng của các ngươi lại phải ra tới tìm về mặt mũi cho các ngươi, thậm chí là diều hâu sinh một tổ ưng nhãi con các ngươi, cũng muốn lên đài sống chết với ta?

Diệp Chân không đề cập tới 'Diều hâu' cũng còn tốt, nhấc lên 'Diều hâu', Nguyên Ngân Ưng đột ngột nổi giận gầm lên một tiếng.

- Lớn mật!

Nguyên Ngân Ưng trên mặt nổi giận bừng bừng, muốn thu thập Diệp Chân, nhưng cho dù hắn thôi thúc đôi con ngươi sử dụng Thần Ưng Thiên Nhãn tới mức xanh xám ngắt như mắt quỷ vậy, vẫn như cũ không tìm được cái bóng của Diệp Chân.

Tình hình này, nói có bao nhiêu uất ức thì có nhiều uất ức.

Càng chết người chính là, âm thanh của tên Diệp Chân khiến cho hắn cảm thấy trứng ‘đau’ kia, vẫn còn đang tiếp tục!

- Tức giận rồi? Lẽ nào bị ta nói đúng rồi? Nguyên gia các ngươi thật là đánh tiểu nhân lão nhân từng người một người tiếp một người lên đài? Lão tử chính là không ra, ngươi có thể làm gì lão tử?

Diệp Chân mắng.

Nguyên Ngân Ưng quả thật triệt để nổi giận, hắn thấy Nguyên Hồng Ưng bị thua, đã biết tên Địch Khoát Hải này có chút khó chơi, nhưng không ngờ lại khó chơi như vậy.

Ngay cả thần thông Thần Ưng Thiên Nhãn của hắn, cũng không tìm ra tung tích của đối phương.

- Địch Khoát Hải, nếu ngươi là nam nhân, thì lăn ra đây cho lão tử!

Nguyên Ngân Ưng gầm lên giận dữ.

- Hừ, nếu như Nguyên gia các ngươi còn có chút da mặt, nếu có gan thì đừng dùng Độc Long đảo uy hiếp lão tử! Ngươi thật sự cho rằng dùng Độc Long đảo có thể uy hiếp được lão tử?

- Lão tử thả một tin tức đi, Độc Long đảo Khư thị lập tức đóng cửa, lão tử lại độn vào trong thiên địa, xem ngươi làm sao tìm được tiểu gia!

- Đến lúc đó, tiểu gia chuyên môn tìm người biên soạn sự tích quang vinh của Nguyên gia các ngươi, truyền khắp thiên hạ, cho Nguyên gia các ngươi nở mày nở mặt!

- Lão tử chính là không ra, ngươi có thể thế nào?

m thanh của tên bại hoại Diệp Chân kia truyền khắp toàn bộ hải vực!

Nhưng lúng túng chính là, cho dù Nguyên Ngân Ưng lửa giận ngập trời, thôi thúc thần thông Thần Ưng Thiên Nhãn đến mức tận cùng cũng không thể tìm thấy tung tích của Diệp Chân.