← Quay lại trang sách

Chương 1695 Thần Ưng Thiên Nhãn (1)

Phúc công công đột nhiên quay người, hướng về Diệp Chân nói.

Diệp Chân ngẩn người, này mẹ nó, quá không có ý tứ.

Diệp Chân có thể nói là hắn ở Hồng Thanh Giới hái được thành quả của Nguyên Hồng Ưng, sau đó lợi dụng Lục Không Hào Quang một lần nhẹ nhõm đánh bại Nguyên Hồng Ưng sao?

Về phần lưu thủ, nếu không phải bối cảnh của Nguyên Hồng Ưng này quá mạnh mẽ, lại là ở trước mặt mọi người, hắn thật đúng là không nghĩ.

Nhưng lấy không ân tình, còn phải nhận.

Diệp Chân ngậm miệng gật đầu.

.....

- Ha ha, ta thắng!

- Ta đặt trúng, lần này, tỉ lệ đặt cược một thành năm, ta thắng năm vạn thượng phẩm linh thạch!

- Trời, ta đặt quá ít, mới thắng tám ngàn viên thượng phẩm linh thạch, sao ta lại không đặt lên toàn bộ chứ?

Một phần nhỏ người kinh hô làm cho đám võ giả thua linh thạch, mỗi người trợn mắt nhìn, đau lòng như dao cắt.

- Loan Đại, ngươi thắng bao nhiêu? Đông Tử, ngươi thì sao, thắng bao nhiêu?

Mừng khấp khởi đổi linh thạch mình thắng trở về, Vân Bôn không tim không phổi nhìn về phía Loan Đại và Hoảng Đông hỏi.

Vừa hỏi vừa nói.

- Ai, ta vẫn là gan nhỏ một chút, đặt không đủ lớn, mới đặt bốn mươi vạn linh thạch thượng phẩm, kiếm được sáu mươi vạn thượng phẩm linh thạch, nếu đặt hết tài sản của ta vào, làm sao cũng có thể kiếm một trăm vạn thượng phẩm linh thạch.

- Một trăm vạn thượng phẩm linh thạch, làm gì cũng đủ ta thoải mái tu luyện nhiều năm.

Loan Đại cười nói.

- Ta đặt không nhiều, bảy mươi vạn thượng phẩm linh thạch, kiếm được một trăm vạn thượng phẩm linh thạch.

Ánh mắt của Vân Bôn nhìn về phía Hoảng Đông lại phát hiện, gương mặt của Hoảng Đông so với than còn đen hơn, khó coi như sắp chết.

Lúc này, Vân Bôn lập tức kịp phản ứng lại.

- À đúng rồi, Đông Tử ngươi không nghe Loan Đại, không đặt Địch Khoát Hải thắng?

Mặt Hoảng Đông càng đen.

- Đúng rồi, không phải ngươi đặt Nguyên Hồng Ưng thắng chứ?

Vân Bôn hỏi lại.

Nghe vậy, sắc mặt của Hoảng Đông càng đen, buồn bực muốn thổ huyết!

Mẹ nó, Vân Bôn đây là song công!

Trong lòng Hoảng Đông buồn bực đừng đề cập, hắn đặ Nguyên Hồng Ưng ba mươi vạn thượng phẩm linh thạch, muốn kiếm một bút, giờ tiền không kiếm được, còn bồi vốn ban đầu vào.

Có thể tưởng tượng, tương lai mấy năm, tài nguyên tu luyện của các bằng hữu của hắn sẽ càng nhiều, nhưng hắn lại thiếu.

Một tăng một giảm, chênh lệch sẽ càng rõ ràng.

So với Hoảng Đông buồn bực, Đại Chấp Sự Minh Sơn Đường Thôi Thạch thật muốn khóc.

Nguyên bản, hắn muốn nhìn Dịch Tuân không may, Thiên Vận đường không may, sau đó quyền thế đại giảm, Minh Sơn Đường bọn hắn thừa cơ thượng vị cầm quyền.

Nhưng không ngờ, Nguyên Hồng Ưng lại thua!

Thua triệt để như vậy không nói, còn để Thiên Vận đường hung ác kiếm được một số lượng vô cùng kinh khủng.

Số lượng đó sợ là sắp cao hơn mười ức!

Mười ức viên thượng phẩm linh thạch, này xuất ra ngoài, cũng có thể nện choáng vô số cường giả Đạo Cảnh.

Có thể đoán được, qua hôm nay uy danh của Thiên Vận đường ở trong Ngũ Tiên Đường sẽ phóng đại, quyền thế phóng đại, quyền nói chuyện lớn hơn.

Mà Minh Sơn đường liên tục tranh đấu với Thiên Vận đường, sợ là...

Đại Chấp Sự Minh Sơn đường Thôi Thạch khóc không ra nước mắt....

Thắng bại đã phân, thua thì thua, thắng thì thắng, thua tìm một chỗ uống rượu nguôi giận, người thắng tìm chỗ uống rượu chúc mừng, đám võ giả lục tục ngo ngoe tán đi.

Đám võ giả tán đi, thân hình Diệp Chân khẽ động cũng muốn rời khỏi.

Nhưng ngay một khắc Diệp Chân động, một tiếng long ngâm chấn động tâm hồn đột ngột vang lên, lóe lên ánh bạc, Nguyên Ngân Ưng chân đạp ngũ trảo Ngân Long ngăn ở trước người Diệp Chân quát to một tiếng.

- Chậm đã!

- Chậm đã!

Ngũ trảo Ngân Long đột nhiên bay vút tới trước mặt Diệp Chân, chậm rãi vung lên móng vuốt, tròng mắt toả ra hung quang nhìn chòng chọc vào Diệp Chân, Nguyên Ngân Ưng giẫm trên đầu Ngân Long dùng một loại thái độ bề trên nhìn xuống Diệp Chân.

Hai ánh mắt có chứa thần hồn lực lượng nghiêm nghị uy thế như có thực chất, tựa như mũi tên bắn về phía Diệp Chân.

- Hả?

Diệp Chân ngẩng đầu lên, ánh mắt đồng thời trở nên ác liệt không gì sánh được, tiến lên nghênh tiếp.

Ba!

Hai ánh mắt ở trong hư không đột nhiên tuôn ra một tiếng nổ vang nhẹ nhàng, khiến cho ánh mắt Nguyên Ngân Ưng đột ngột biến đổi, trong ánh mắt Diệp Chân cũng có chút bất ngờ.

Nguyên Ngân Ưng không ngờ dưới uy thế của Nguyên Linh thần hồn của hắn, tên Địch Khoát Hải này lại không chịu bao nhiêu ảnh hưởng.

Mà Diệp Chân bất ngờ là uy thế thần hồn này của Nguyên Hồng Ưng lại làm cho hắn rơi vào thế hạ phong, Diệp Chân chính là đã ngưng tụ Nguyên Linh.

Nói cách khác, tên Nguyên Ngân Ưng này cũng thành công ngưng tụ Nguyên Linh, hơn nữa, thời gian ngưng tụ Nguyên Linh tuyệt đối rất dài.

- Làm sao, đánh tiểu nhân, lão nhân muốn tới trả thù? Đệ đệ thua, người làm ca ca như ngươi lập tức phải trả thù sao?

Diệp Chân tiên phát chế nhân, một mặt cười nhạo.

Nguyên Ngân Ưng bỗng nhiên chủ động gây sự, khiến cho rất nhiều võ giả vốn chuẩn bị rời đi trong phút chốc lại tụ tập lại xung quanh, đều biết sợ là sắp có náo nhiệt để xem.

Đặc biệt là rất nhiều võ giả vừa mới thua thảm, lúc này thấy Nguyên Ngân Ưng gây sự, quay đầu lại muốn xem trò vui, xem Diệp Chân thất bại thê thảm.

Vừa nãy, Diệp Chân cũng là thủ phạm quan trọng hại bọn họ thua thảm, nếu Nguyên Ngân Ưng này đánh bại Diệp Chân, khiến cho Diệp Chân ăn một cái thiệt thòi lớn, như vậy bọn họ cũng có thể gián tiếp giải phóng nỗi uất ức bất bình trong lòng.

- Trả thù thay tên Nguyên Hồng Ưng rác rưởi kia? Bản tọa không rảnh rỗi như vậy, càng không có hứng thú này.

Nguyên Ngân Ưng trả lời, có chút ngoài ý muốn.

- Nhưng tên rác rưởi Nguyên Hồng Ưng này ngày hôm nay lại làm cho Thánh Ưng gia tộc hổ thẹn, bản tọa ra mặt chỉ là nên tẩy đi sỉ nhục cho Thánh Ưng gia tộc.

Nguyên Ngân Ưng nói.

Con ngươi Diệp Chân co rụt lại.

- Thay Thánh Ưng gia tộc tẩy đi sỉ nhục, ta muốn biết, phương thức tẩy đi sỉ nhục là như thế nào?

- Tất nhiên là tại chỗ đánh bại ngươi, tại chỗ chém chết ngươi!

Nguyên Ngân Ưng dùng một loại ánh mắt trắng trợn không chút kiêng dè đánh giá Diệp Chân từ trên xuống dưới, ánh mắt kia, lại giống như đang quan sát một con mồi, xem nên từ nơi nào bắt đầu ra tay.

Nghe vậy, Diệp Chân lại bắt đầu cười ha hả.

- Rất tốt, ngày hôm nay ta xem như được kiến thức tác phong của Thánh Ưng gia tộc các ngươi rồi, phương pháp tẩy đi sỉ nhục này, thật sự rất cao minh.

- Ta, một võ giả Thông Thần cảnh ngũ trọng, lại muốn làm phiền ngươi vị nửa bước Đạo cảnh này tẩy đi sỉ nhục cho Thánh Ưng gia tộc!

- Giống như hai đứa bé đánh nhau, đứa bé thua trận kia, lại gọi người lớn ra trận tìm lại mặt mũi!

- Phương pháp tẩy đi sỉ nhục của các ngươi, đúng là đủ khác biệt, thật là không biết xấu hổ! Khâm phục, khâm phục!

Diệp Chân liên tục chắp tay nói.

Mặt Nguyên Ngân Ưng biến sắc, đám võ giả bốn phương tám hướng vây xem đã truyền đến mấy âm thanh bật cười, ý tứ của tiếng cười kia rõ ràng không thể dễ hiểu được hơn.

Những tiếng cười kia khiến cho gương mặt dày mày dạn của Nguyên Ngân Ưng có chút nóng lên.

Diệp Chân không so sánh không biết, nhưng một khi đã so sánh, còn thật là quá chuẩn xác…

Nhưng vấn đề là có võ giả Thông Thần cảnh ngũ trọng nào lại cường đại tới mức biến thái như Địch Khoát Hải như ngươi vậy không?

Đừng nói là Thông Thần cảnh ngũ trọng, cho dù là võ giả Giới Vương cảnh trung kỳ bình thường cũng không biến thái như Địch Khoát Hải ngươi vậy đâu?

Tóm lại là, luận sự thực, luận chiến lực, tên gia hỏa Diệp Chân này đúng là rất biến thái, Nguyên Ngân Ưng cảm thấy hắn đi ra giáo huấn Địch Khoát Hải một trận, cũng không có cái gì không thích hợp.

Nhưng khi đặt khoảng cách cảnh giới của hai bên lên mặt bàn mà nói, Nguyên Ngân Ưng lại là ca ca Nguyên Hồng Ưng, so sánh hai bên thì cách làm này của Nguyên Ngân Ưng lại có chút vô sỉ.

Giữa bầu trời, Sơn Thần Dịch Tuân đang đăm chiêu tìm đối sách bởi vì Nguyên Ngân Ưng đột nhiên xuất hiện, lén lút giơ ngón tay cái cho Diệp Chân.

Năng lực tùy cơ ứng biến của Diệp Chân thực sự là quá cường hãn.

Ngăn ngắn mấy câu nói đã khiến cho Nguyên Ngân Ưng rơi vào tình hình lưỡng nan bị động.