← Quay lại trang sách

Chương 1716 Bích Lân Long Vương Cổ Quái

Khoáng Sơn là một tiểu thế giới Ngũ Tiên Đường nắm giữ trong Chư Thiên Vạn Giới, có rất nhiều chủng loại đông đảo quáng sơn, rất nhiều quáng sơn, khai thác cực kỳ khó khăn.

Người bình thường đừng nói là khai thác, sinh tồn trong Khoáng Sơn cũng là một vấn đề lớn, võ giả phải có tu vi nhất định.

Trên căn bản, không có bất kỳ một võ giả nào nguyện ý làm công việc khổ lực như vậy, cho nên, thợ mỏ làm việc cho Ngũ Tiên Đường cơ bản đều là tù binh, nô lệ mua được từ các Đại Tiểu Thế Giới.

Trừ cái đó ra, chính là thành viên Ngũ Tiên nội đường phạm vào Đường quy.

Dưới tình huống bình thường, trong Tiểu Thế Giới Khoáng Sơn làm khổ khổ dịch năm năm mười năm, còn có thể miễn cưỡng chịu đựng.

Nhưng trăm năm, thật sự rất khủng bố.

Mà trước mắt, tù binh thợ mỏ Ngũ Tiên Đường mua được, có thể giữ vững hơn trăm năm ở trong Khoáng Sơn, mười người còn chưa tới một người.

Cũng không phải Ngũ Tiên Đường đãi ngộ quá mức hà khắc, mà là quáng sơn này yêu cầu võ giả phải tiêu hao linh lực không ngừng mới có thể mở ra mỏ sắt, nhưng lại không có quá nhiều thời gian ngồi tĩnh tọa khôi phục linh lực.

Nếu cứ làm việc liên tục, võ giả linh lực sẽ bị tiêu hao rất nhiều mà không kịp tu luyện, càng ngày càng càng nghiêm trọng hơn, tu vi từng bước một rơi xuống.

Cho dù Ngũ Tiên đường có cung cấp một bộ phận linh thạch hạ phẩm để cho bọn họ khôi phục linh lực, nhưng thời gian ngắn còn đỡ, thời gian dài, trên căn bản tất cả đều khó sống sót.

Nói cách khác, Sơn Thần Dịch Tuân làm xử trí như vậy, chưởng quỹ Tông Kỳ có thể thành công giữ vững trăm năm, đời này cũng xem như bỏ đi.

Hơn nữa, còn phải sống sót trăm năm ở Khoáng Sơn.

Tông Kỳ thoáng cái đã luống cuống, quỳ ở nơi đó, dập đầu cầu xin tha thứ về phía Sơn Thần Dịch Tuân.

Nhưng, Dịch Tuân lại không thèm để ý đến Tông Kỳ chút nào, thiếu chút nữa sẽ để cho Thiên Vận Đường bọn họ bỏ ra tâm huyết và cố gắng lớn như vậy, toàn bộ bị uổng phí, Dịch Tuân có thể tha thứ cho hắn mới là lạ.

- Địch Lôi Vương, ngươi xem, lão phu làm như vậy ngươi có hài lòng không?

Sơn Thần Dịch Tuân hỏi Diệp Chân.

Lời vừa nói, Tông Kỳ lập tức đã tuyệt vọng.

Đã dồn hắn đến trình độ này, cách cái chết không xa, một trăm phần trăm sẽ bị phế bỏ, còn phải hỏi Địch Khoát Hải có hài lòng hay không!

Đây nếu Địch Khoát Hải không hài lòng, hắn há chẳng sẽ bị ngũ mã phanh thây?

Địch Khoát Hải này ở Ngũ Tiên nội đường, rốt cuộc có thân phận gì?

Nếu chỉ dựa vào một cái Lôi Vương, không đến nổi để cho nhân vật Sơn Thần Dịch Tuân đối đãi như vậy!

Rốt cuộc thân phận Diệp Chân ở Ngũ Tiên nội đường là như thế nào, Tông Kỳ không biết, nhưng lúc này Tông Kỳ lại vô cùng hối hận, vô cùng đau khổ.

Nếu chuyện này hắn có cơ hội làm lại một lần, hắn tuyệt đối sẽ an ổn tìm một mỹ nhân uống chút trà nói chuyện tâm tình, công trạng quan trọng, nhưng mạng nhỏ quan trọng hơn.

Đối với cách xử trí Tông Kỳ, Diệp Chân không muốn nhúng tay, nhưng, Dịch Tuân xử trí, Diệp Chân cũng rất hài lòng, gật đầu một cái.

- Địch Lôi Vương hài lòng thì có thể. Như vậy lão phu muốn biết, Địch Lôi Vương đối với chưởng quỹ kế tiếp của Phân hào Ngũ Tiên Đường, có yêu cầu gì không?

Dịch Tuân hỏi.

Dịch Tuân rất sợ, thiếu chút nữa đã phá hủy mối quan hệ khó khăn lắm mới xây dựng nên.

- Yêu cầu? Đây không có, các ngươi phái tới chưởng quỹ thích hợp là được.

Lời nói hơn phân nửa, Diệp Chân đột nhiên dừng lại, ánh mắt nhìn trên người Tông Kỳ.

Theo như Liêu Phi Bạch nói, người này quả thật có năng lực, cũng là một nhân tài, chính là đoạt quyền hơi vội vàng một chút.

Nhưng chuyện cũng có nguyên nhân, Diệp Chân tin tưởng, trải qua chuyện ngày hôm nay, sau lần này, Tông Kỳ này, chính là ngươi giết hắn đi, chỉ sợ cũng không dám mảy may đánh chủ ý lên Khư thị Độc Long đảo.

Hơn nữa, có tài mà không sử dụng tới rất phí.

Diệp Chân cảm thấy, trước mắt Tông Kỳ này đã bị trừng trị đủ, hẳn là nhân tuyển thích hợp nhất.

Nếu Dịch Tuân lần nữa phái người khác tới, dù cho Dịch Tuân tự mình giao phó cho, có trời mới biết là hạng người gì nữa?

Diệp Chân chỉ nói ra ý tưởng của mình một chút, Tông Kỳ đã lâm vào tuyệt vọng, lập tức như chộp được cọng rơm cứu mạng vậy, dập đầu không dứt hướng về phía Sơn Thần Dịch Tuân và Diệp Chân đang ngồi ngay ngắn.

- Đại Chấp Sự, xin Đại Chấp Sự cho thuộc hạ một cơ hội lập công chuộc tội! Lần này, thuộc hạ tuyệt đối sẽ không có bất kỳ sai trái, nhất định sẽ toàn lực hợp tác với Thiên Dực thương hào.

Sơn Thần Dịch Tuân là hạng người gì, lập tức đã hiểu ý tứ của Diệp Chân.

Nghĩ lại, Tông Kỳ đã bị trừng phạt nặng, cho hắn lập công chuộc tội, hắn khả năng yên tâm hơn một chút.

Trải qua chuyện này, trừ phi Tông Kỳ bị mỡ heo che mờ con mắt, nếu không, tuyệt đối sẽ không tái phạm sai lầm giống vậy.

- Cũng tốt, nếu Địch Lôi Vương muốn cho ngươi cơ hội, vậy lần này, cho phép ngươi lập công chuộc tội. Nhưng, ngươi phải nhớ kỹ, nếu còn dám làm trái bổn phận, còn dám làm ra chuyện gì vượt qua quyền hạn, nhất định chém không tha!

Sơn Thần Dịch Tuân lạnh lùng nói.

Tông Kỳ tránh được một kiếp, vui mừng đến chảy nước mắt, vô cùng cảm kích và kính sợ đối với Diệp Chân.

Nếu chưởng quỹ do Tông Kỳ tiếp tục đảm nhiệm, nhưng không thể chối, hợp tác giữa Ngũ Tiên Đường và Thiên Dực thương hào, có chút chuyện, cũng không cần phải quá rõ ràng.

Mà có chút chuyện, chính là Tông Kỳ chưởng quỹ này cũng không dám đánh nhịp.

Như vấn đề tuần Vệ.

Trước mắt phần lớn tuần Vệ tinh anh tất cả đều là cao thủ Ngũ Tiên Đường, tuần Vệ thống lĩnh lại là người của Thiên Dực thương hào.

Ai chỉ huy ai, đây là vấn đề lớn.

Ngay sau đó, sau khi thương nghị với Sơn Thần Dịch Tuân, quyết định từng vấn đề, cao thủ Ngũ Tiên Đường, toàn bộ tiếp nhận chỉ huy của tuần Vệ thống lĩnh.

Nhưng cùng lúc lập một Phó Thống Lĩnh, do phân hào chưởng quỹ Tông Kỳ Ngũ Tiên Đường tự mình đảm nhiệm, thuận lợi chỉ huy cao thủ Ngũ Tiên Đường.

Đồng thời, tuần Vệ Ngũ Tiên Đường, trong chuyện lính gác Khư thị Độc Long đảo phải vô điều kiện phục tùng chỉ huy của đám người Liêu Phi Bạch.

Trừ lần đó ra, các loại vấn đề hợp tác khác, cũng từng bước tiến hành đàm phán.

Trên nhiều khía cạnh, Sơn Thần Dịch Tuân cũng chủ động nhượng bộ, nhưng tất cả vẫn nằm trong dự liệu của Diệp Chân.

Sơn Thần Dịch Tuân này, hình như rất thích đưa nhân tình cho Diệp Chân hắn.

Chẳng qua là, Diệp Chân suy nghĩ nát óc cũng nghĩ không ra nguyên nhân Sơn Thần Dịch Tuân làm như vậy.

Nhưng, có Sơn Thần Dịch Tuân tự mình thương nghị quyết định các loại chi tiết hợp tác, lại để cho Phân hào Ngũ Tiên Đường ở Khư thị Độc Long đảo hợp tác với Thiên Dực thương hào, đánh hạ một cơ sở lâu dài.

Ba ngày sau, theo Sơn Thần Dịch Tuân rời đi, Liêu Phi Bạch cũng quyến luyến không thôi đưa tiễn Diệp Chân.

Cách thời gian Diệp Chân đi Lạc Ấp báo cáo công việc, còn chưa đến hai mươi ngày, Diệp Chân nhất định phải lên đường.

Nhưng, trước lúc Diệp Chân rời khỏi, hắn đến để Hồn Tướng Hắc Lang dẫn ra từ Thượng Cổ Ma Thần điện ở lại Khư thị Độc Long đảo.

Lấy chiến lực của Hồn Tướng Hắc Lang, có thể cải thiện một chút tình hình thiếu cao thủ của Thiên Dực thương hào trên Khư thị Độc Long đảo trước mắt.

Sau một ngày rưỡi, Diệp Chân xuất hiện trong Hiển Thánh thủy phủ, Diệp Chân đã sớm biết được tin tức Thiên Dực Tam Thánh đã thật sớm chờ ở Hiển Thánh Thủy Phủ.

Ngoài dự liệu của Diệp Chân là tu vi của Thiên Dực tam thánh, lại mạnh hơn nhiều so với trong tưởng tượng của hắn.

Nhưng, trước mắt Diệp Chân quan tâm nhất là tình huống quản hạt thủy vực Bích Lân Long Vương thuộc về Bích Lân Long Cung, dù sao đối với Diệp Chân, Bích Lân Long Vương chính là họa lớn.

- Tứ đệ, chúng ta theo như yêu cầu của ngươi, nghĩ hết tất cả biện pháp hỏi dò động tĩnh Bích Lân Long Cung và tin tức Bích Lân Long Vương.

Quả thật lấy được số lớn tin tức, nhưng tình hình này lại có chút cổ quái!