Chương 1715 Trừng Phạt
Ta biết ngươi có thể hợp tác với Ngũ Tiên Đường, kéo tới cho chúng ta một núi dựa không dễ dàng như vậy. Huống chi, Phân hào Ngũ Tiên Đường quả thật mang đến cho chúng ta rất nhiều chỗ tốt, còn giúp chúng ta hóa giải rất nhiều nguy cơ.
- Cho nên ta muốn có thể kéo một ngày là một ngày, có thể không trở mặt sẽ không trở mặt, chẳng qua là không nghĩ tới, sau khi đáp ứng một chút yêu cầu của bọn họ, lại được voi đòi tiên, mưu toan mưu đoạt quyền chủ khống chế Khư thị Độc Long đảo chúng ta, cho nên…
Dưới ánh mắt trách cứ của Diệp Chân, sư tỷ Liêu Phi Bạch có chút ủy khuất giải thích.
Trong hậu viện, nghe Liêu Phi Bạch nói như thế, Diệp Chân lập tức biết này nguyên nhân chính, ôm cái eo nhỏ nhắn của Liêu Phi Bạch, ngồi vào một bên.
- Sư tỷ, chuyện này, phải trách ta. Trách ta không nói rõ ràng cho nàng biết. Ngũ Tiên Đường với hợp tác chúng ta, quả thật cũng không dễ dàng như vậy, nhưng cũng không phải chúng ta yêu cầu.
- Lợi ích giữa chuyện này, nhất thời một lát cũng không nói hết được.
- Nhưng, sư tỷ nàng chỉ cần nhớ kỹ một chuyện, chúng ta không cần nhìn sắc mặt của Ngũ Tiên Đường làm việc. Chúng ta và Ngũ Tiên Đường chẳng qua là đồng bạn hợp tác mà thôi.
- Toàn bộ trong Khư thị Độc Long đảo, bọn họ chỉ có một thành phần tử có thể chia hoa hồng, chính là còn phải xem thái độ hiệu buôn bọn hắn.
- Trừ cái đó ra, toàn bộ Khư thị Độc Long đảo, toàn bộ là của chúng ta, tất cả cũng phải lấy ý chí của chúng ta làm chủ đạo.
- Có lẽ Phân hào Ngũ Tiên Đường có thể đưa đề nghị, nhưng đưa ra quyết định, vĩnh viễn là chúng ta.
- Hơn nữa, chính là Phân hào Ngũ Tiên Đường, cũng phải phục tùng chúng ta quản lý.
Diệp Chân nói.
Liêu Phi Bạch nháy con mắt một chút, xong nặng nề gật đầu.
- Nếu nói như ngươi, sau này nếu ta nổi giận bổ trúng người bọn họ, lại gây chuyện, ngươi cũng đừng trách ta.
Mày liễu của Liêu Phi Bạch chợt nhếch một cái.
- Như hạng người như Tông chưởng quỹ, hôm nay nếu nàng bổ chết, đó cũng là đương nhiên.
Diệp Chân nói.
Nghe vậy, trong lòng Liêu Phi Bạch hơi động.
- Đúng rồi, Tông chưởng quỹ Phân hào Ngũ Tiên Đường, dự định xử trí như thế nào?
- Đây chính là nội vụ Ngũ Tiên Đường bọn họ, đến lúc đó, bọn họ nhất định sẽ cho chúng ta một câu trả lời thỏa đáng.
Nói tới chỗ này, Diệp Chân đột nhiên cười thần bí.
- Sư tỷ, ta chuẩn bị cho nàng lễ vật, nàng dự định thế nào trả lại ta?
- Trả lại ngươi?
- Đây còn phải cần nhìn lễ vật của ngươi là cái gì? Nếu lễ vật của ngươi có thể làm cho ta vui vẻ, ta đây…
Liêu Phi Bạch muốn nói lại thôi.
- Nếu lễ vật của ta có thể làm cho nàng vui vẻ, vậy nàng cứ mặc cho ta định đoạt!
Khóe miệng của Diệp Chân hiện lên một tia cười đễu.
Đây làm cho hai gò má Liêu Phi Bạch đỏ lên, nhưng, sư tỷ Liêu Phi Bạch có thể không phải người bình thường, làm sao sẽ bị tí ti e lệ hù được.
- Được, nhưng nếu lễ vật của ngươi để cho ta không hài lòng, ngươi trước hết phải chịu ba kiếm của ta lại nói.
- Vậy nàng trước xem một chút ta đưa lễ vật cho nàng, rốt cuộc hợp hay không hợp tâm ý của nàng.
- Sư tỷ, ta đây một lần, tổng cộng chuẩn bị cho nàng ba loại lễ vật.
Diệp Chân nói.
- Còn ba loại? Cho ta xem nhìn.
Diệp Chân đầu tiên đưa ra là một Ngọc Giản, mặt ngoài Ngọc Giản do Diệp Chân chú tâm khắc bốn chữ 'Vẫn Tinh Băng Sát'.
Đây là khi Diệp Chân đại chiến với Băng Sương công tử Hoảng Đông trên Ngũ Tiên lôi, Hoảng Đông thi triển Vẫn Tinh Băng Sát có thể ngưng đúc ra Băng Sương Cự Nhân.
Diệp Chân chẳng qua đánh bại Băng Sương công tử Hoảng Đông, tự nhiên không thể nào từ trong miệng Hoảng Đông lấy được công pháp tu luyện của Vẫn Tinh Băng Sát.
Nhưng, thấy Hoảng Đông thi triển Vẫn Tinh Băng Sát, Thận Long Nguyên Linh A Sửu đã nhớ lại công pháp tu luyện Vẫn Tinh Băng Sát.
Còn là công pháp tu luyện vô cùng hoàn chỉnh.
Từ nhập môn đến Nhập Đạo cảnh, rồi đến Thông Thần cảnh, Huyền Cung cảnh, Giới Vương cảnh, hơn nữa còn có công pháp tu luyện dành cho Đạo cảnh cũng có.
Theo Thận Long Nguyên Linh A Sửu nói, Vẫn Tinh Băng Sát này chính là ở thời kỳ Thái cổ cũng có thể có thể nói cường đại.
Ngươi nghĩ xem, không sợ Lôi Linh Hỏa Thiên của Diệp Chân, còn có thể phóng đối với Thiên Lôi Linh Hỏa của Diệp Chân, Vẫn Tinh Băng Sát, có thể kém sao?
- Thế nào, thích không?
Diệp Chân chưa đợi Liêu Phi Bạch nhìn sơ lược xong, mới nở nụ cười đinh đinh hỏi.
- Thích, rất thích hợp để ta tu luyện.
Liêu Phi Bạch gật đầu một cái.
- Nhưng còn chưa đạt tới mức để cho ta vui vẻ.
- Ừ? Còn chưa đủ? Còn cái này?
Diệp Chân đưa ra một bình đan dược, đây là Thông Thần Trợ Thánh Đan Diệp Chân vỗ tới trên đấu giá đại hội hàng năm Ngũ Tiên Đảo, có thể làm cho võ giả có tu vi Thông Thần cảnh trực tiếp tăng lên một trọng.
Để cho Diệp Chân có chút bất ngờ là, có lẽ đoạn thời gian gần đây sư tỷ Liêu Phi Bạch vẫn luôn ở khư thị Độc Long đảo, ngoại trừ quản lý sự vụ ra, mỗi ngày đều khổ tu, không giống như Diệp Chân, hơn nửa thời gian đều đi đường.
Cho nên, tu vi của sư tỷ Liêu Phi Bạch lại đột phá đến Thông Thần cảnh Nhất Trọng, còn nhanh hơn nửa năm so với trong tưởng tượng của Diệp Chân.
Bây giờ, Liêu Phi Bạch vừa dùng Thông Thần Trợ Thánh Đan này.
- Để cho tu vi ta trực tiếp thăng lên đến Thông Thần cảnh Nhị Trọng, không tệ, quả thật là đồ tốt.
Vừa nói, Liêu Phi Bạch nghiêng đầu nhìn về phía Diệp Chân.
Ý kia, lại không quá minh bạch.
Tuy là thứ nàng thích, nhưng vẫn chưa đạt tới mức độ cho nàng vui vẻ.
Diệp Chân nhướng mày một cái, vẻ mặt đau khổ nói.
- Sư tỷ, này cũng không thể để cho nàng vui vẻ, ta đây chuẩn bị món lễ vật thứ ba cho nàng, vẫn còn kém rất rất xa hai món này, ta há chẳng phải là không vui.
- Nếu ngươi cảm thấy không vui, trước hết tiếp thử ba kiếm của ta một chút.
Vẻ mặt của Diệp Chân vẫn đau khổ như cũ.
- Nhưng, nếu chuẩn bị, vẫn nên cầm ra xem một chút đi, nhìn một chút nàng rốt cuộc có thích hay không?
Diệp Chân lấy ra một hộp lớn.
- Sư tỷ, mở ra nhìn một chút?
Diệp Chân nói.
Liêu Phi Bạch nghi ngờ liếc mắt nhìn Diệp Chân, lại thuận tay mở ra nắp hộp, mở ra chớp mắt, đã phát ra một tiếng khẽ hô, vẻ mặt trở nên vô cùng mừng rỡ.
Một cây Tị Trần trâm cài tóc do ngàn năm Lam Tâm ngọc chế tạo thành, còn có một bó hoa dại màu xanh da trời được cột lại không biết tên nhìn qua trông rất sống động, tản ra thơm dịu nhàn nhạt.
Mùi hoa dại màu xanh da trời say mê giống như hít được một hơi khí lạnh, Liêu Phi Bạch dùng tốc độ nhanh nhất, cài Tị Trần ngọc trâm lên đầu, xong dùng ánh mắt tràn đầy vui sướng nhìn về phía Diệp Chân.
- Đây là lễ vật ta thích nhất, ta rất vui vẻ!
Nói xong, Liêu Phi Bạch đã chủ động tiến lên ôm cổ của Diệp Chân, nhấc lên mủi chân.
Truyện được dịch bởi HámThiênTàThần
…
Sau bốn ngày, nói cho đúng là vẫn chưa tới bốn ngày, Sơn Thần Dịch Tuân đã đến.
Tốc độ của Sơn Thần Dịch Tuân, còn phải nhanh hơn so với trong tưởng tượng của Diệp Chân.
Cho dù Hồ Hải đã khống chế được tình hình trước một bước, Sơn Thần Dịch Tuân vẫn chạy tới cả đêm.
Sau khi giải thích với Diệp Chân, chuyện thứ nhất, chính là xử trí Tông chưởng quỹ, xong cho Diệp Chân một câu trả lời thỏa đáng.
- Đại Chấp Sự, đã điều tra xong. Tông Kỳ này làm như vậy là vì bản thân chứ không có ác ý gì.
- Chẳng qua cũng dựa theo quy củ Ngũ Tiên nội đường chúng ta, muốn làm ra thành tích, vì muốn đạt được một vị trí tốt trong khảo hạch ba năm một lần ở Ngũ Tiên Đường, mới tìm đủ phương pháp lớn mạnh khư thị Độc Long đảo đồng thời muốn biển thủ khư thị Độc Long đảo, lớn mạnh Phân hào Ngũ Tiên Đường nơi này.
Hồ Hải thẩm vấn cả đám người Tông chưởng quỹ bốn ngày nói.
Sắc mặt của Dịch Tuân lại sáng lên.
- Nhưng, trước đây, lão phu phái hắn nhậm chức, từng tự mình giao phó cho hắn.
Lời nói được phân nửa, Dịch Tuân hơi ngẩn người, lúc ấy hắn giao phó Tông Kỳ này, để cho Tông Kỳ toàn tâm toàn ý hợp tác với khư thị Độc Long đảo, nhất định phải bảo đảm an toàn cho khư thị Độc Long đảo.
Từ trình độ nào đó mà nói, chuyện này, Tông Kỳ cũng không có làm sai.
- Đại Chấp Sự, sở dĩ Tông Kỳ nói điều kiện ngoại hạng như thế cũng có quan hệ với một tên tuần Vệ Giới Vương cảnh nhiều lần đề nghị, người kia, xuất thân từ Minh Sơn Đường.
Hồ Hải quát lên.
Nghe vậy, Dịch Tuân chợt vỗ bàn một cái.
- Đại sự như thế, há có thể đễ dàng bị người đầu độc? Thiếu chút nữa đã đúc thành sai lầm lớn, Tông Kỳ, ngươi có biết tội của ngươi không?
Tông Kỳ quỳ ở nơi đó, ruột cũng sắp hối thanh, mấy ngày nay, trong lúc tra hỏi, Hồ Hải cũng nói ra lý do bảy tám phần với hắn.
- Đại Chấp Sự, thuộc hạ biết tội, thuộc hạ biết tội, mời Đại Chấp Sự trừng phạt.
Tông Kỳ khóc ròng ròng nói.
- Hừ, trừng phạt, đương nhiên không thiếu được.
Dịch Tuân tức giận, một bụng đầy lửa.
- Ngươi đã biết tội, tội chết có thể miễn, tội sống khó thể tha. Vậy phạt ngươi đi tiểu thế giới Quáng Sơn làm khổ dịch trăm năm đi!
Lời vừa nói, Tông Kỳ trừng mắt, đã lập tức xụi lơ trên đất!