Chương 1805 Khả Năng Phá Hư
Ánh mắt của Diệp Chân khẽ động.
- Một khắc đồng hồ, đây chẳng phải nói, một khắc đồng hồ, đã có thể trốn xa ra gần trăm vạn dặm?
- Ừm, không sai biệt lắm, nếu ta giảm mức độ Nhất Lộ Thiên Thủy xuống gấp trăm lần, trình độ này, ta có thể tiếp tục cả ngày!
- Mà khoảng cách giữa Bắc Hải quận và Hiển Thánh Thủy Phủ, chỉ có ba triệu dặm mà thôi, nếu như tung hoành trong nước, có thể từ thủy đạo thẳng đến Bắc Hải.
- Nói cách khác, dù là sự vụ gấp như thế nào, dưới tình huống tiêu hao như thế nào, ta chỉ cần bốn đến năm canh giờ đã có thể từ Bắc Hải quận đuổi tới Hiển Thánh Thủy Phủ.
Tĩnh Hải Đại Thánh nói.
Lông mày của Diệp Chân nhíu lại.
- Thần thông này của đại ca, quả thật không tệ, nhưng nếu thật có việc gấp, đại ca chạy tới như vậy, tiêu hao quá nhiều, sợ cũng không còn bao nhiêu chiến lực?
Tĩnh Hải Đại Thánh lại cười hắc hắc.
- Chẳng lẽ tứ đệ đã quên kỹ năng thôn tính càn khôn trong bụng ta!
Con mắt của Diệp Chân đột ngột sáng lên.
- Ý của đại ca là khi ngươi thi triển Nhất Lộ Thiên Thủy thần thông, còn có thể mang theo người khác!
- Không sai, mang mười vạn người cũng không có vấn đề gì!
- Vậy thì tốt quá!
Diệp Chân hưng phấn siết chặt tay.
- Nếu như vậy, dựa vào hạng thiên phú thần thông này của đại ca, Bắc Hải quận và Hiển Thánh Thủy Phủ đã có thể giúp đỡ lẫn nhau.
- Ta cũng nghĩ như vậy!
Tĩnh Hải Đại Thánh hưng phấn nói.
- Nếu như vậy, không có bất cứ vấn đề gì, mấy vị ca ca còn có sư tỷ, thường trú ở Bắc Hải quận cũng không có vấn đề gì.
Sau nửa canh giờ, một mình Diệp Chân lên đường rời đi Hiển Thánh Thủy Phủ.
- Các loại sự vụ nghe theo văn quân sư điều động, quân sự phòng quân do Hắc Lang chủ đạo. Nhớ kỹ, nếu có thay đổi gì quan trọng, vô luận là khư thị Độc Long đảo, hay nghi ngờ các Thủy phủ khác, đều phải mật báo.
- Nhưng Hiển Thánh Thủy Phủ lại phải cố thủ.
- Hơn nữa, chỉ cần tử thủ hơn nửa ngày, tất có viện quân đến!
Trước khi đi, Diệp Chân giao phó mệnh lệnh sau cùng.
- Lão phu đã hiểu!
Văn Phụ Quốc nhẹ gật đầu, Hắc Lang lại im ắng, hành lễ theo lễ nghi của một Ma Hồn đại quân.
- Cẩn tuân quân lệnh của đại soái!
Rời đi Hiển Thánh Thủy Phủ, đám người Diệp Chân cố ý thử một chút thần thông Nhất Lộ Thiên Thủy của Tĩnh Hải Đại Thánh, độ, quả thật vô cùng nhanh.
Đáng tiếc tu vi của Tĩnh Hải Đại Thánh, trình độ này chỉ có thể kiên trì ba hơi.
Bằng không, dựa vào trình độ này, cũng vô địch.
Sau đó, vô luận Thiên Dực Tam Thánh hay Liêu Phi Bạch, đều đi vào Thận Long châu bắt đầu TU luyện, mà Diệp Chân khẽ động thần niệm, gọi dậy Vân Dực Hổ Vương Tiểu Miêu vẫn luôn tiềm tu trong Thận Long châu.
Diệp Chân muốn mượn thời gian chi lực trong Thận Long, Tiểu Miêu cũng không có nhàn rỗi.
Không ngừng nuốt lấy Chân Long tinh huyết và Linh Hư quả.
Ở một năm rưỡi trước, Tiểu Miêu đã bắt đầu lâm vào trạng thái nửa ngủ nửa tỉnh, mỗi ngày chỉ biết nuốt Yêu Thú tinh huyết và Linh Hư quả, thần trí rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê.
Nhưng, Diệp Chân và Tiểu Miêu chính là Huyết Khế Hồn Thú, tất cả biến hóa của Tiểu Miêu, Diệp Chân có thể rõ ràng cảm giác được.
Nhất là gần nhất, Diệp Chân cảm ứng được, thần hồn của Tiểu Miêu càng ngày càng dao động rất mạnh, hình như đang muốn tỉnh lại từ trong trạng thái ngủ say.
Nên đã thử nghiệm gọi Tiểu Miêu dậy.
Thần niệm khẽ nhúc nhích, Tiểu Miêu vẫn luôn ngủ say trong Thận Long châu, bỗng nhiên mở mắt ra, khi trong mắt hổ bắn ra một vệt kim quang, Diệp Chân đã biết ý của Tiểu Miêu.
Thần niệm khẽ động, đã cho Tiểu Miêu rời khỏi Thận Long châu.
- Rống!
Khi Tiểu Miêu xuất hiện giữa thiên địa, tiếng hổ gầm chấn động tâm hồn bất ngờ vang lên!
Trong tiếng hổ gầm, Tiểu Miêu như mãnh hổ xuống núi, đột ngột nhảy lên bay ra.
Trong nháy mắt tiếp theo, thần sắc của Diệp Chân trở nên vô cùng kinh ngạc!
- Rống!
Tiếng hổ gầm chấn động tâm hồn vừa mới vang lên đã đột nhiên ngừng lại, cùng nhau biến mất với tiếng hổ gầm chính là Vân Dực Hổ Vương tiểu Miêu.
Cơ hồ là ngay khi vừa xuất hiện, thân ảnh Vân Dực Hổ Vương tiểu Miêu đã biến mất.
Diệp Chân thậm chí còn chưa kịp thấy rõ ngoại hình tiểu Miêu xảy ra biến hóa thì tiểu Miêu đã hư không tiêu thất.
Đột ngột biến hóa này làm cho vẻ mặt Diệp Chân trở nên vô cùng kinh ngạc.
Nhưng còn không không đợi Diệp Chân thôi động thần niệm tìm kiếm thân ảnh Vân Dực Hổ Vương tiểu Miêu biến mất thì Diệp Chân đã theo bản năng cảm giác không gian bên cạnh khác thường, mạnh mẽ quay đầu lại đã thấy một cái đầu hổ to lớn từ trong hư không nhô ra.
Một màn này trực tiếp dọa Diệp Chân sợ muốn chết.
Một cái đầu hổ đột ngột nhô ra như thế, nếu như miệng hổ há ra, dễ dàng có thể nuốt sống Diệp Chân.
Nhưng nhìn bộ dáng cười hì hì của đầu hổ đó, dù đã có chút không giống với tiểu Miêu trước kia nhưng Diệp Chân vẫn nhận ra đây chính là tiểu Miêu!
- Đây là... Phá Hư?
- Tiểu Miêu ngươi đã thành công thức tỉnh huyết mạch Phá Hư Hắc Hổ Vương?
Diệp Chân quan sát tiểu Miêu một chút, nghi ngờ hỏi.
Tiểu Miêu mạnh mẽ gật đầu, hổ khu to lớn rung động, vui sướng xuyên qua xung quanh Diệp Chân.
Đuôi hổ còn nghịch ngợm lắc lư trước mắt Diệp Chân, đầu hổ và nửa người đã biến mất, lại hoặc là hai hổ trảo chặn ngang ôm lấy Diệp Chân, mà các bộ vị cái khác của thân thể lại biến mất không thấy gì nữa.
Hiển nhiên, Vân Dực Hổ Vương tiểu Miêu đã lấy loại phương thức này biểu đạt vui sướng của nó.
Năm năm khổ tu!
Rốt cục triệt để thoát khỏi trói buộc huyết mạch, thoát khỏi hạn chế trời sinh, từ đây trời cao biển rộng, mặc cho hổ vồ!
Tiểu Miêu mừng rỡ thế nào có thể nghĩ.
Mà Diệp Chân thì cũng mừng thay cho tiểu Miêu.
Trước đó, tiểu Miêu chẳng qua là một con Vân Dực hổ Địa giai trung phẩm, sau này đột phá trở thành Vân Dực Hổ Vương, càng về sau, sau nhiều lần cầu sinh trong tuyệt cảnh, nghịch thiên đột phá trở thành Yêu Thú Thiên Giai.
Vốn định Yêu Thú Thiên Giai đã là cực hạn của tiểu Miêu, sau này một lần lại một lần mượn nhờ huyết mạch Thượng Cổ Hổ tộc đột phá, bây giờ, xem như cuối cùng thành chính quả.
Dù như thế nào, từ hiện tại, tiểu Miêu đều có thể bồi Diệp Chân đi đến cuối cùng.
Mà không phải giống như trước, khi tu vi Diệp Chân càng ngày càng mạnh, mà tiểu Miêu bởi vì hạn chế huyết mạch nên chỉ có thể trở thành một manh sủng.
Tiểu Miêu trong hư không nghịch ngợm xuyên qua một khắc đồng hồ, lúc này mới yên tĩnh lại, lúc này Diệp Chân mới có thời gian kiểm tra biến hóa bên ngoài của tiểu Miêu một chút.
Lúc này, đầu hổ của tiểu Miêu so với trước đó có thêm mấy phần uy mãnh, ban đầu, bộ lông toàn thân chín thành đều là màu trắng.
Nhưng hôm nay, bộ lông toàn thân năm thành là màu đen, năm thành là màu trắng.
Nhất là bộ lông đen trắng xen lẫn này làm cho tiểu Miêu hình thành một đường vân đen trắng lộng lẫy, nhìn qua vô cùng xinh đẹp.
Lại nhìn kỹ, mỗi một đường vân đen trắng lộng lẫy giống như đều tản ra một loại ý cảnh huyền ảo nào đó.
Năm năm này khổ tu, tiểu Miêu không chỉ đột phá huyết mạch, mà tu vi cũng có tăng lên trên diện rộng.
Trước đó, tiểu Miêu chỉ có tu vi Thông Thần Cảnh bát trọng hậu kỳ, trong thời gian năm năm, Thượng Phẩm Niệm Linh Đan đối với đại đa số võ giả đầy đủ trân quý, bị tiểu Miêu giống như ăn đồ ăn vặt, mỗi ngày không ngừng.
Long Huyết Kim Đan cung cấp thiên dực tam thánh tu luyện, tiểu Miêu cũng là mỗi ngày một viên, trừ cái đó ra, mỗi ngày đều có thể uống số lượng máu tươi Chân Long nhất định, còn có Thủy tộc của Hiển Thánh Thủy Phủ thỉnh thoảng xuất kích bốn phía, săn giết đến huyết nhục Yêu Thú cao cấp.
Loại tình huống này, tu vi muốn không tăng lên cũng không thể.
Năm năm qua, tu vi tiểu Miêu tăng nhanh gần bảy trọng, chỉ chậm hơn tốc độ tăng lên của Phúc Hải Đại Thánh một chút.
Tu vi đạt tới Huyền Cung Cảnh ngũ trọng sơ kỳ, so với Phúc Hải Đại Thánh còn cao hơn một chút.
Sở dĩ tu vi tiểu Miêu cao hơn Phúc Hải Đại Thánh là bởi vì năm năm trước lúc bắt đầu khổ tu, Phúc Hải Đại Thánh chỉ là Thông Thần Cảnh lục trọng trung kỳ, mà tiểu Miêu đã là Thông Thần Cảnh bát trọng hậu kỳ.
Nhưng tu vi tăng lên nhiều như vậy, hình thể tiểu Miêu lại không có biến hoá quá lớn.
Có lẽ đây là bởi vì bản thân Phá Hư Hắc Hổ Vương nhất mạch cũng không phải lấy hình thể to lớn tăng trưởng.
- Đến đây, tiểu Miêu, để ta xem thật kỹ một chút, ngươi lần này sau khi đột phá sẽ có bản lĩnh gì!
Diệp Chân cười nói.
Rống!
Giữa tiếng hổ gầm, thân hình tiểu Miêu lóe lên, hổ khu hơn năm trăm mét lập tức thu thỏ thành dài năm mét cao hai mét, vô cùng linh xảo chui xuống dưới hông Diệp Chân, thân hình bay lên, nhanh chóng chở Diệp Chân đi xa.
Cực nhanh vượt qua khoảng cách ngàn mét, lông hổ trên phần lưng tiểu Miêu đã kết thành một cái mái vòm, bảo hộ Diệp Chân ở giữa.