← Quay lại trang sách

Chương 1827 Phong Thiểm Lược

Tinh Hồn Châu Đại Phong cho Diệp Chân là thiên phú tốc độ của Đại Phong, có thể giúp Diệp Chân có thể tăng trưởng gấp mấy lần thế đến mấy chục lần tốc độ lúc trước.

Nhưng, bởi vì Tinh Hồn Châu Đại Phong không trọn vẹn nhưng lại có không cách nào bù đắp thiếu hụt.

Hoặc là nói, Diệp Chân đạt được thiên phú Thần Thông tốc độ của Đại Phong vốn đã không hoàn chỉnh.

Mấy lần Diệp Chân so đấu với tiểu Miêu, hắn phát hiện trong vòng trăm dặm, nếu so về tốc độ thì Diệp Chân tuyệt đối dẫn trước tiểu Miêu.

Nhưng ngoài một trăm dặm thì khoảng cách giữa tiểu Miêu và Diệp Chân sẽ càng ngày càng nhỏ.

Không phải tiểu Miêu nhanh hơn, tốc độ của tiểu Miêu cũng không thay đổi, mà là Diệp Chân trở nên chậm hơn, mà lại là càng ngày càng chậm, tiếp tục càng lâu biên độ suy yếu sẽ càng lớn.

Sau một ngàn dặm, tiểu Miêu sẽ đuổi kịp khoảng cách vừa rồi Diệp Chân kéo ra, đồng thời bắt đầu gần hơn.

Sau năm ngàn dặm, tiểu Miêu đã dẫn trước Diệp Chân một trăm dặm, mà sau một vạn dặm thì tiểu Miêu đã dẫn trước Diệp Chân hai ngàn dặm.

Trong quá trình phi hành, Diệp Chân có thể rõ ràng cảm ứng được, tộc độ của hắn từ lúc bắt đầu sẽ đạt tới cực hạn, sau đó chậm rãi hạ xuống.

Diệp Chân có thể cảm ứng rõ ràng, thời gian hắn phi hành càng lâu, ảnh hưởng của phong linh lực trong thiên địa sẽ càng vướng víu, không có loại cảm giác tùy tâm sở dục như ban đầu.

Diệp Chân đoán đây chính là vì Tinh Hồn Châu Đại Phong không trọn vẹn.

Nhưng sau đó Diệp Chân phát hiện nếu hắn chủ động giảm tốc độ của hắn xuống trình độ nhất định, không liên tục bảo trì tốc độ bay cao thì loại vướng víu này rõ ràng sẽ yếu đi rất nhiều.

Sau đó, Diệp Chân lại hết sức chăm chú nếm thử mấy lần, thậm chí vận dụng Kiếm Tâm Thông Minh cẩn thận cảm ứng, tốc độ mà Tinh Hồn Châu Đại Phong giao cho Diệp Chân, thật ra sau khi phi hành mười dặm sẽ bắt đầu giảm xuống.

Nhưng sau mười dặm thì biên độ giảm xuống cực kỳ nhỏ, đến mức Diệp Chân sau khi vượt qua một trăm dặm mới cảm giác được.

Nói cách khác, Tinh Hồn Châu Đại Phong cho Diệp Chân tốc độ cao nhất là trong vòng mười dặm.

Trong vòng mười dặm, tốc độ của Diệp Chân còn nhanh hơn thuấn di, nhanh hơn cả Đạo Cảnh sơ kỳ, nhanh hơn Yêu Thú cực thiện phi hành như tiểu Miêu.

Nhưng sau mười dặm lại bắt đầu suy giảm.

Từ mười dặm đến trăm dặm, Diệp Chân độ vẫn như cũ bảo trì tại một tốc độ vô cùng cao, nhưng sau trăm dặm thì sẽ bắt đầu giảm xuống.

Trên cơ bản, trước mắt tốc độ của Diệp Chân nếu hoạt động trong phạm vi mười dặm thì sẽ vô cùng nhanh.

Bay lượn một trăm dặm thì Diệp Chân chỉ cần thời gian năm sáu hơi thở, nhưng, bay lượn ngàn dặm, lại cần thời gian gần trăm hơi thở, tốc độ giảm bớt một nửa.

Như vậy, năng lực Tinh Hồn Châu Đại Phong mang lại cho Diệp Chân đã rất rõ ràng —— tốc độ cao trong cự ly ngắn.

Diệp Chân đã đặt cho loại năng lực này một cái tên vô cùng chuẩn xác—— Phong Thiểm Lược.

Giống như đám người nhìn ở trong mắt, chỉ là lóe lên một cái thì Diệp Chân đã xuất hiện ở ngoài mười dặm.

Mặc dù năng lực Phong Thiểm Lược mà Tinh Hồn Châu Đại Phong cho Diệp Chân có thiếu hụt, nhưng Diệp Chân lại vô cùng thích.

Bởi vì nếu vận dụng Phong Thiểm Lược này vào trong thực chiến thì tác dụng sẽ vô cùng mạnh mẽ.

Ngược lại, về phần Phong Thiểm Lược này thiếu hụt, Diệp Chân cũng không quá quan tâm.

Phi hành khoảng cách dài, hắn có tiểu Miêu thay đi bộ, tiểu Miêu chớp mắt phá hư năm ngàn dặm, hơn nữa năng lực phi hành liên tục của tiểu Miêu vô cùng mạnh mẽ.

Từ trình độ nào đó, thiếu hụt trong năng lực Tinh Hồn Châu Đại Phong mang tới đối với Diệp Chân lại không tính là gì.

Diệp Chân phí sức chín trâu hai hổ, hợp lực lượng của mọi người và ba đại Chiến Linh, cuối cùng đã xử lý được Kinh Phong Đại Thánh Phong Khuê đến đây đuổi giết hắn.

Nhưng, đối với Phong Khuê là do người phương nào mời tới thì Diệp Chân lại hoàn toàn không biết gì.

Nhưng Diệp Chân cũng không thèm để ý, dù sao Diệp Chân chắc chắn nếu những kẻ địch này đến đây, hắn sẽ vẫn có năng lực đối đầu.

Tin tưởng cũng chính là mấy vị kia.

Nhưng hiện tại Diệp Chân sầu lo cho Bắc Hải quận.

Bị Phong Khuê truy sát như thế, hành trình toàn bừa bãi, đợi khi Diệp Chân rời khỏi Ma Hồn Giới lại quay lại Bắc Hải quận thì có lẽ kỳ hạn năm năm đã đến.

Có trời mới biết Tây Tuần Thú Tẩy Thiên Cổ sẽ chơi ra yêu thiêu thân gì, dùng biện pháp gì để đối phó Diệp Chân.

Cho nên, Diệp Chân phải tranh thủ thời gian quay lại Bắc Hải quận chủ trì đại cục.

Một đất phong trên Bắc Hải quận, Diệp Chân cũng không làm sao quan tâm, nhưng Bá Tước tam đẳng Bắc Hải và Tuần Phong Sứ đường thứ hai lại là gốc rễ lập thân của Diệp Chân ở Đại Chu.

Lại không thể để Tẩy Thiên Cổ chơi ra cái gì nguy hiểm tới tính mạng.

Đến mức Diệp Chân ngay cả chuyện Ma Hồn Giới cũng không kịp xử lý đã chuẩn bị rời khỏi.

Thương nghị với bọn người Tĩnh Hải Đại Thánh một chút, Diệp Chân đã lần nữa thu bọn hắn vào trong không gian Thận Long Châu, dưới ảnh hưởng của năng lực thay đổi dòng chảy thời gian tiếp tục tu luyện.

Không ngờ, cũng ngay khi Diệp Chân vừa đưa bọn người Tĩnh Hải Đại Thánh vào trong không gian Thận Long Châu, hắn lại nghe được sư tỷ Liêu Phi Bạch gào thét.

- Họ Diệp, ngươi còn không thả ta ra ngoài, có tin lão nương một kiếm bổ ngươi hay không!

Trong tiếng gầm gừ còn mang theo vài phần nghẹn ngào.

Nhưng âm thanh của Liêu Phi Bạch khi nhìn thấy đám người Tĩnh Hải Đại Thánh thì rõ ràng dừng lại một chút, giọng nghẹn ngào trong âm thanh chớp mắt biến mất, biến thành phẫn nộ làm cho Diệp Chân kinh hồn táng đảm.

Thần niệm của Diệp Chân khẽ động, vội vàng dời sư tỷ Liêu Phi Bạch từ trong Thận Long Châu ra.

Ngay khi dời ra, Liêu Phi Bạch đã mắt hạnh trừng trừng, nổi giận đùng đùng nhìn chằm chằm Diệp Chân, lắc mình một cái xuất hiện ở bên cạnh Diệp Chân, đầu ngón tay lóe lên, lập tức vặn lỗ tai Diệp Chân một cái.

Bọn người Tĩnh Hải Đại Thánh thấy thế, trốn như bay vào một góc hẻo trong lánh không gian Thận Long Châu, lưu cho Diệp Chân một ánh mắt tự cầu phúc.

Sau đó, lỗ tai của Diệp Chân dưới ngón tay của Liêu Phi Bạch biến thành đủ loại hình dạng, Diệp Chân đau đến nhe răng nhếch miệng, nhưng lại không dám nói một chữ.

Bởi vì Diệp Chân rất rõ ràng vì sao sư tỷ Liêu Phi Bạch phẫn nộ, vì sao lại có hành động như thế.

Tất cả đều bởi vì lúc trước liều mạng với Phong Khuê, Diệp Chân gọi những người khác từ trong không gian Thận Long Châu ra, bao gồm cả Vân Dực Hổ Vương tiểu Miêu và Cửu Đầu Trùng còn có Đại Nhĩ Đóa Nhiếp Đinh, tất cả đều ra liều mạng với Kinh Phong Đại Thánh Phong Khuê.

Nhưng hết lần này tới lần khác lưu lại Liêu Phi Bạch.

Đây là một chút tư tâm của Diệp Chân, bởi vì tốc độ của Phong Khuê quá nhanh, sơ ý một chút sẽ bị xé thành vỡ nát tại chỗ, Diệp Chân lo lắng cho an toàn của Liêu Phi Bạch, mới làm như vậy.

Thế nhưng...

- Ngươi cũng biết, các ngươi ở bên ngoài trải qua nữa giờ thì ta ở trong này cảm giác lâu đến nữa ngày, đợi đến khổ sở, dài dằng dặc!

Cảm xúc của Liêu Phi Bạch đột nhiên rất bình tĩnh nói một câu với Diệp Chân, làm cho trong lòng Diệp Chân run lên bần bật.

Bọn hắn ở bên ngoài chỉ ngắn ngắn ngủi nửa canh giờ, thế nhưng trong Thận Long Châu vì bị dòng chảy thời gian ảnh hưởng nên đã trôi qua thời gian gần nửa ngày dài dằng dặc.

- Ngươi có biết vừa rồi ngươi kém một chút đã bức điên lão nương hay không!

Bình tĩnh lại, Liêu Phi Bạch cuồng loạn gầm hét.

- Ngươi nhớ kỹ cho ta, lần tiếp theo, nếu ngươi còn dám làm như vậy đối với ta! Nếu ngươi bị người giết, ta cắt cổ ngay tại chỗ, tuyệt không sống một mình, nếu ngươi may mắn không chết, ta sẽ để ngươi cả một đời không làm được nam nhân!

Liêu Phi Bạch nghiến răng nghiến lợi thét to.

Diệp Chân chỉ mới nhìn nửa người dưới một chút đã cảm thấy nửa người dưới có một loại cảm giác băng triệt thấu xương.

Diệp Chân muốn chịu tội, định gạt ra khuôn mặt tươi cười, nhưng lại làm sao cũng không được.

Bởi vì Diệp Chân nhìn thấy, trong đôi mắt của sư tỷ Liêu Phi Bạch lại chứa nước mắt.

Diệp Chân rất rõ ràng, đừng nhìn vừa rồi Liêu Phi Bạch tức giận gào thét, nhưng nói lời lại rất nghiêm túc.

Nhẹ nhàng lau đi nước mắt ở khóe mắt Liêu Phi Bạch, Diệp Chân thành khẩn nói.

- Sư tỷ, ta đáp ứng nàng, sau này sẽ không làm như vậy nữa!

- Ta tin rằng ngươi cũng không dám.

Thấy Diệp Chân gật đầu, sương lạnh trên gương mặt xinh đẹp của Liêu Phi Bạch xem như tan đi, nhưng sau đó gương mặt xinh đẹp lại căng thẳng nhìn về phía Diệp Chân nói:

- Còn đứng đấy làm gì, nhanh!

Lần này, Diệp Chân thật ngơ ngác.

- Sư tỷ, thế nào, nhanh cái gì?

- Còn không nhanh đưa ta về chỗ đó, ta phải nắm chặt tất cả thời gian tu luyện, dùng thời gian ngắn nhất đem tăng tu vi lên miễn bị ngươi ghét bỏ.

Liêu Phi Bạch quặm mặt lại.

- Này...