Chương 1828 Tây Tuần Thú Cổ Quái
Diệp Chân im lặng, mấy hơi sau, dưới sự thúc giục của Liêu Phi Bạch, hắn đã cười khổ lần nữa đưa Liêu Phi Bạch vào trong không gian Thận Long Châu.
Nhìn bộ dáng đó chỉ sợ là thật sắp không để ý tới gì nữa, chỉ có khổ tu.
Nhưng nói đi thì nói lại, nếu lại một lần nữa gặp được tình hình nguy hiểm như trước đó, chỉ sợ Diệp Chân sẽ vẫn làm như vậy.
Làm một nam nhân, tuyệt đối không thể để nữ nhân của mình lọt vào tình cảnh nguy hiểm.
- Tiếp tục công lược toàn bộ Ma Hồn Giới, quét sạch toàn bộ thế lực khác còn sót lại trong Ma Hồn Giới, tận lực trong thời gian ngắn nhất thống nhất Ma Hồn Giới.
- Mặt khác, nhanh chóng bồi dưỡng được càng nhiều tướng lĩnh Giới Vương Cảnh!
Diệp Chân giao phó nói.
- Chúng ta cẩn tuân quân lệnh của đại soái!
Ba người Hắc Nhị, Hắc Thất, Hắc Cửu đồng thời khom người.
Sau khi giao phó ngắn gọn cho, Diệp Chân lại lần nữa đến lối ra của Ma Hồn Giới để rời khỏi.
Nhưng lần này, Diệp Chân rời khỏi lại mang đi mười Ma Hồn Quan Tướng Giới Vương Cảnh và năm trăm Huyền Cung Cảnh hậu kỳ.
Lần trước, lúc Diệp Chân rời khỏi thí nghiệm đã phát hiện, chỉ cần ma hồn tu vi từ Thông Thần Cảnh trở lên thì có thể rời khỏi Ma Hồn Giới.
Mà lần trước mang đi Hắc Lang ở Hồng Hoang đại lục trong thời gian hơn một năm, tu vi không chỉ không có bất kỳ suy sụp, ngược lại còn có chỗ tinh tiến.
Cho nên, lần này Diệp Chân rời khỏi, dứt khoát lại mang đi một nhóm ma hồn Tướng Quân.
Mặc dù những ma hồn quan tướng này không có nhục thân chân chính, chiến lực cũng không thể so sánh với võ giả cùng tu vi, nhưng chỉ cần Diệp Chân phân phối cho bọn hắn nguyên bộ ma hồn khí, bọn hắn sẽ có chiến lực chiến thắng võ giả cùng giai.
Vừa lúc trước mắt người bên cạnh Diệp Chân hơi yếu nên chuẩn bị mang một nhóm nhân mã rời khỏi Ma Hồn Giới đẻ tăng cường thực lực.
Đáng tiếc, trước đó lúc chiến đấu với Phong Khuê, Ma Hồn Đại Quân đã tổn thất nặng nề, nhất là sĩ quan cao cấp.
Nhất là Ma Hồn Quan Tướng Giới Vương Cảnh cao cấp, bản thân Ma Hồn Đại Quân đã không nhiều, chỉ có sáu mươi mốt người, trước đó trong lúc chiến đấu lại bị Phong Khuê xử lý mười một người.
Cho nên, lần này Diệp Chân có thể mang đi mười người đã cực hạn, bằng không, Diệp Chân còn có thể mang thêm nhiều một chút.
Nửa khắc đồng hồ sau, Diệp Chân rơi khỏi qua cánh cổng không gian Ma Hồn Giới, xuất hiện ở trên một hoang nguyên của Hồng Hoang đại lục.
Ngay khi xuất hiện, Diệp Chân đã tìm hiểu rõ phương hướng, cưỡi trên Vân Dực Hổ Vương tiểu Miêu bắt đầu bay cực nhanh.
Nhưng cũng ngay khi Diệp Chân vừa bắt đầu đi đường, tử mẫu tù trong không gian Thận Long Châu của Diệp Chân hơi rung động.
Chỉ nhìn thoáng qua, sắc mặt của Diệp Chân đã đại biến, rung động đúng là tử mẫu tù và liên hệ khẩn cấp giữa hắn và Bắc Hải quận.
Ở Ma Hồn Giới, cách một giới tử mẫu tù và không có.
Này vừa rời khỏi Ma Hồn Giới, tử mẫu tù và liền có động tĩnh, chẳng lẽ Bắc Hải quận đã xảy ra chuyện rồi?
- Tước gia, ngươi ở đâu? Ngươi không sao chứ?
Đây là câu nói đầu tiên truyền đến sau khi Diệp Chân đưa Linh Lực vào tử mẫu tù và, đây là âm thanh của Cổ Thiết Kỳ.
- Thế nào, xảy ra chuyện gì? Bên phía Tây Tuần Thú Tẩy Thiên Cổ xuất thủ rồi à?
Diệp Chân hỏi vội.
- Không phải, Tước gia, không có xảy ra việc gì. Tước gia, ngươi đang ở đâu vậy, ngươi không sao chứ?
Cổ Thiết Kỳ ân cần hỏi thăm.
- Hả?
Diệp Chân nhíu mày, có chút không hiểu Cổ Thiết Kỳ này vội vã như vậy là muốn nói cái gì.
Trong Bắc Hải quận, Cổ Thiết Kỳ đang dùng tử mẫu tù và trò chuyện với Diệp Chân, Liễu Phong ở bên cạnh nghe ra một chút ý tứ, cướp lấy tử mẫu tù và.
- Tước gia, bên Bắc Hải quận không có chuyện gì. Chủ yếu là nửa ngày trước, Trường Nhạc công chúa điện hạ thông qua na di trận cỡ nhỏ liên hệ chúng ta, hỏi thăm tung tích của ngươi, nói ngươi có thể gặp phải nguy hiểm.
- Cho nên chúng ta đã vội vàng liên lạc với ngươi, nhưng thế nào cũng liên lạc không được, hắc, cái tên Thiết Kỳ này còn tưởng rằng ngươi xảy ra chuyện, cho nên hắn lo lắng như vậy.
Liễu Phong dùng tốc độ nhanh nhất giải thích rõ ràng chuyện này.
- Tước gia đừng nghe hắn, ta thật sự tin tưởng chắc chắn ngươi sẽ không xảy ra chuyện, nhưng ngươi không sao là được rồi!
Cổ Thiết Kỳ vội la lên.
- Yên tâm, ta không sao! Nhanh thì hai ngày, chậm thì ba bốn ngày, ta sẽ chạy trở về Bắc Hải quận, các ngươi cố gắng trông coi, không thể chủ quan.
Giao phó xong, Diệp Chân thu hồi tử mẫu tù và, hắn tưởng Bắc Hải quận xảy ra chuyện, không ngờ hóa ra là sợ bóng sợ gió một trận.
Diệp Chân thở dài một hơi đồng thời cũng xuất ra thông tin na di trận cỡ nhỏ liên hệ Trường Nhạc công chúa, phát một phong ngọc giản cho Trường Nhạc công chúa báo bình an, miễn cho nàng lo lắng.
Đáng tiếc là đồ vật như tử mẫu tù và vô cùng hiếm thấy, từ khi lần trước lấy được mấy cặp từ trên người thái tử Bích Lân Long Cung - Ngao Tranh, đến giờ hắn vẫn chưa gặp được nữa.
Bằng không, hắn liên lạc với Trường Nhạc công chúa đã tương đối dễ dàng.
Lần này, Diệp Chân có thể rời khỏi Ma Hồn Giới, may mắn cũng không phải quá kém, đồng thời không đưa Diệp Chân đến địa bàn Ma Tộc, lại hoặc là hiểm cảnh trong tuyệt cảnh, hơi xác định phương vị một chút, tìm ra Thượng Cổ na di trận gần đây.
Khoảng cách khoảng bốn triệu dặm, Diệp Chân để tiểu Miêu bay nhanh với tốc độ khoảng hai trăm ngàn dặm mỗi canh giờ, chỉ dùng thời gian không đến một ngày rưỡi đã đuổi tới Thượng Cổ na di trận gần nhất.
Không thể không nói, lần này tiểu Miêu đột phá đã giúp Diệp Chân đại ân.
Nếu là trước kia, khoảng cách bốn triệu dặm, cho dù có tiểu Miêu hỗ trợ thì Diệp Chân cũng phải phi hành tám đến mười ngày mới có thể đến được.
Hiện tại chỉ cần thời gian một ngày rưỡi.
Đây là dưới tình huống Diệp Chân bảo trì năng lực phi hành của tiểu Miêu, nếu để cho tiểu Miêu bay với tốc độ cực hạn bốn mươi vạn dặm trở lên thì trong mười canh giờ có thể đến.
Nhưng sau đó, chỉ sợ tiểu Miêu cần vài ngày mới có thể triệt để hồi phục được.
Sau một ngày, Diệp Chân biến ảo dung mạo lần nữa rời khỏi Thượng Cổ na di trận ở Bắc Hải quận thành của Hải Nguyên Hầu Quốc, lấy tốc độ của tiểu Miêu, dùng đến một ngày, có thể trở về Bắc Hải quận.
Ngay khi Diệp Chân bình an trở về, đệ thất Đại Thủ tế Đồ Môn Trường m ở Lạc Ấp chờ đợi tin tức lại tức giận.
Thời gian đã qua vài ngày, Kinh Phong Đại Thánh Phong Khuê vẫn như cũ không có tin tức gì.
Không chỉ Đồ Môn Trường m nóng nảy, ngay cả Ba Nhĩ Hổ vừa được Đồ Môn Trường m cứu ra từ Hắc Phong Tuyệt Vực đổi tên là Ba Sơn Cừu cũng chờ đến nóng nảy.
Hắn đã ở trong phủ đệ của Đồ Môn Trường m mấy ngày.
- Đại Thủ tế, bên kia có tin tức gì không?
Đợi đến ngày thứ sáu, Ba Sơn Cừu rốt cuộc không kìm nén được vội vàng trong lòng, xin gặp Đồ Môn Trường m hỏi.
Lúc này, Đồ Môn Trường m lại một mặt âm trầm, nhìn vội vàng Ba Sơn Cừu, chậm rãi lắc đầu.
- Bên kia còn chưa có tin tức truyền qua, có lẽ đường xá xa xôi, trì hoãn, chờ có tin tức ta sẽ thông báo ngươi.
- Như vậy đi, thủ tục về thân phận của ngươi lão phu đã an bài tốt, ngươi đi Tổ Thần Điện trước, qua ít ngày nữa ngươi sẽ cùng một nhóm nguyệt tế tinh tế được điều vào Man Linh Điện, sau đó chờ đại ca ngươi diện bích xong sẽ quay về Man Linh Điện.
Đồ Môn Trường m nói.
- Thuộc hạ tuân mệnh!
Mặc dù, Ba Sơn Cừu thành thật tuân mệnh nhưng trong mắt lại khó nén vẻ thất vọng.
Không có cái gì hả giận hơn chuyện chính mắt mình thấy tặc tử Diệp Chân bị chém đầu.
Hơn nữa, mặc dù bọn hắn và Diệp Chân còn có Trường Nhạc công chúa ngốc ở Man Linh Điện không bao lâu, nhưng lấy con mắt trải qua thế sự của bọn hắn vẫn nhìn ra quan hệ giữa Diệp Chân và Trường Nhạc công chúa không tầm thường.
Nếu tin tức Diệp Chân bị chém giết bỏ mình truyền đến, tin tưởng tiện nhân Trường Nhạc công chúa kia chắc chắn sẽ thống khổ vạn phần, đến lúc đó, hắn lại lấy thân phận mới trở lại Man Linh Điện, nhìn Trường Nhạc công chúa vô cùng thống khổ, đó mới gọi là hả giận.
Suy nghĩ này của hắn đã chờ mong rất lâu rồi.
Bây giờ lại có chút thất vọng.
Ba Sơn Cừu vừa rời khỏi, một gương mặt mo của Đồ Môn Trường m đã lập tức càng thêm âm trầm.
Đối với người khác thì đường xá xa xôi đúng là có khả năng trì hoãn, nhưng đối với hắn, lần này dùng đến một nhân tình của Lão Đại mời được Kinh Phong Đại Thánh Phong Khuê, khoảng cách căn bản không tính là gì.
Kinh Phong Đại Thánh Phong Khuê trong nháy mắt có thể đi hơn nghìn dặm, một ngày bôn tập ngàn vạn dặm, đó là chuyện không quá bình thường.