← Quay lại trang sách

Chương 1834 Giết Gà Dọa Khỉ

Không thể không nói, quen hành tẩu trong Hồng Hoang đại lục vô cùng bao la, đột nhiên quay lại Chân Huyền đại lục, lại có một loại cảm giác Chân Huyền đại lục rất nhỏ bé.

Tiểu Miêu chỉ dùng một ngày rưỡi, đã từ trên Thượng cổ na di trận ngoại vực Tử Hải, bay đến Tề Vân tông Hắc Thủy đế quốc.

Mà mười năm trước, Diệp Chân muốn vượt qua khoảng cách này, ít nhất phải bốn tháng, trên đường còn phải tránh đi vô số nguy hiểm.

Hiện tại, một đường phi hành thẳng tắp, chỉ cần Tiểu Miêu thả ra một chút xíu khí tức, làm cho ngàn vạn yêu thú phi hành e sợ, cũng không dám hành động.

Cách thời gian lần trước Diệp Chân rời đi Chân Huyền đại lục, đã qua hơn ba năm.

Thời gian hơn ba năm, Tề Vân tông lần nữa sinh ra biến hóa long trời lỡ đất.

Bởi vì có lực ảnh hưởng của Trấn Vực Thiên Vương Diệp Chân, Tề Vân tông đã trở thành một trong môn phái phồn vinh nhất trên thế giới này.

Tề Vân tông đã mở rộng thành một trăm linh tám phong, các phong còn đầy người kín hết chỗ

Những việc này, đều nằm trong dự liệu, Diệp Chân cũng chẳng suy nghĩ gì nữa.

Chỉ quét mắt một vòng trên không Tề Vân tông, Diệp Chân đã lặng yên không một tiếng động đi vào nơi ở của phụ mẫu sau núi.

Hình ảnh đầu tiên Diệp Chân nhìn thấy lại là tiểu đệ Diệp Tiến đang bị đánh.

Đang bị phụ thân dùng cây gậy quất.

Nhưng tiểu gia hỏa này đã được Diệp Chân dùng Long Tộc tinh huyết dịch cân phạt tủy, tẩy luyện gân cốt, tuy cơ thể không lớn, nhưng một thân huyết khí cũng đã có thể so với võ giả Hóa Linh cảnh, nhục thân càng thêm vô cùng cường tráng.

Cây gậy của phụ thân đều sắp bị vỡ, tiểu gia hỏa này lại giống như cả người không có việc gì, ngẩng đầu oai phong lẫm liệt, khiến phụ thân Diệp Thiên Thành phải vận dụng linh lực quất Diệp Tiến, mẫu thân Mễ Giang Tuyết lại không ngừng ngăn đón.

Bảo đảm có thể, nhưng lại không thể vận dụng linh lực.

Theo mẫu thân Mễ Giang Tuyết nói, tiểu hài tử còn nhỏ, sao có thể chịu đựng được.

Càng làm cho Diệp Chân ngoài ý muốn là, Diệp Chân vậy mà nhìn thấy thân ảnh Phong Khinh Nguyệt và Lục La.

Bây giờ, hàng năm Lục La đều ngốc ở đây làm bạn với mẫu thân, không nghĩ tới Phong Khinh Nguyệt cũng tới.

- Ranh con, ta bảo ngươi chỉ luyện võ không đọc sách à! Ngươi nói, ngươi đến cùng đọc hay không đọc?

Diệp Thiên Thành đang nổi nóng quát hỏi.

Diệp Tiến lại ló đầu ra, đáp lời.

- Phụ thân, đại ca đều dựa vào võ đạo dương danh thiên hạ, trở thành Trấn Vực Thiên Vương! Sau này, ta cũng phải trở thành Trấn Vực Tiểu Thiên Vương. Cho nên, ta chỉ tu võ đạo, không muốn đọc sách!

- Là ai nói với ngươi, ca ngươi là dựa vào võ đạo dương danh thiên hạ.

- Chẳng lẽ không đúng sao?

Vẻ mặt của tiểu gia hỏa Diệp Tiến thành thật làm Diệp Thiên Thành tức giận, dậm chân.

Thân hình Diệp Chân lóe lên, đã xuất hiện trong luyện võ trường Diệp gia, mọi người vô cùng vui mừng, nhìn soi mói, trực tiếp đi về phía trước người Diệp Tiến, ngồi xuống nói:

- Tiểu đệ, chỉ luyện võ không đọc sách, chỉ có thể trở thành vũ phu tay chân, trước đọc sách luyện thêm võ, mới có thể trở thành Trấn Vực Tiểu Thiên Vương!

- Phụ thân cho ngươi xem sách, ta tất cả đều đã đọc qua!

- Đại ca, ngươi trở về? Ngươi nói là thật sao?

Diệp Tiến một mặt kinh hỉ.

- Đương nhiên!

- Vậy ngươi thích đọc sách sao?

- Cũng không phải rất ưa thích!

- Vậy đại ca ngươi làm sao?

Diệp Chân không có trả lời, tiện tay lấy ra một cây roi màu sắc âm u, đưa cho phụ thân Diệp Thiên Thành.

- Phụ thân, đây là long tiên luyện từ da của Chân Long, ngươi chỉ cần dùng nửa thành lực đạo, một roi quất xuống, đã có thể để tiểu đệ da tróc thịt bong!

- Dù cho tu vi hắn tăng lên tới Khai Phủ cảnh, nhẹ nhàng một roi, vẫn như cũ có thể làm cho hắn da tróc thịt bong!

Xong, nhe răng cười với Diệp Tiến, nói một tiếng:

- Ngươi đã hiểu vì sao năm đó ta lại đọc sách chưa?

Diệp Thiên Thành ngẩn người, tiếp nhận Long Bì roi, nhẹ nhàng đánh một cái, đã nổ bãi cỏ trước người thành một cái hố to.

Xong, cười gằn đi về phía Diệp Tiến.

- Ranh con, lần này, ta nhìn ngươi còn dám không nghe lời không, không đánh chết ngươi thì ta…!

Nhìn long tiên kia nhẹ nhàng đánh một cái đã có uy lực khủng bố như thế, nhìn lại Diệp Thiên Thành đang cầm theo long tiên đi tới, Diệp Tiến thét lên một tiếng hoảng sợ, nhanh chóng nhào vào trong ngực mẫu thân Mễ Giang Tuyết, kêu to cứu mạng!

Nhìn một màn này, Diệp Chân cười, xong lại nhẹ nhàng giang hai cánh tay về phía Lục La và Phong Khinh Nguyệt, trong nháy mắt tiếp theo, nước mắt hai nữ nhân chảy ra, như yến non về rừng, nhào vào trong ngực Diệp Chân!

Tiểu biệt thắng tân hôn, chăn đỏ lớn cùng ngủ, cùng lăn lộn triền miên, tất nhiên mọi việc đều không cần nhiều lời, đều không cần nói rõ.

Về phần chuyện muốn làm, Diệp Chân lại tiếp tục chờ đợi, giao cho người tranh thủ làm, còn Diệp Chân lại tranh thủ thời gian rảnh rỗi nửa ngày, bồi phụ mẫu, bồi hai vị hồng nhan.

Chuyện duy nhất để Diệp Chân đau đầu nhất là mẫu thân Mễ Giang Tuyết lải nhải.

Cả ngày đều thúc giục muốn bồng cháu, mỗi ngày sáng sớm đều dùng dái hươu, đuôi trâu, dái dê kết hợp thêm các loại dược bổ khí tráng dương khác, chế biến canh bồi bổ nguyên khí.

Nhìn chằm chằm Diệp Chân uống xong, xong một tay xách lỗ tai tiểu đệ Diệp Tiến, ngay giữa tiếng kêu gào thê thảm của Diệp Tiến, lôi kéo Diệp Thiên Thành phóng lên tận trời.

Lấy lý do là nhân cơ hội ngày đẹp, đi du sơn ngoạn thủy, trên thực chất thì chừa lại không gian và thời gian riêng cho ba người Diệp Chân.

Đúng giữa trưa lại trở về, vẫn như cũ nấu thêm một nồi canh bổ lớn, nhìn chằm chằm Diệp Chân uống, xong lại đi hái thuốc.

Buổi chiều cũng sẽ đúng giờ trở về, buổi chiều lại mang đến mấy chén thuốc và một bàn mỹ thực phong phú, lại có nồi canh đại bổ không đồng nhất.

Chờ mấy người Diệp Chân ăn xong, lại sẽ mang theo lỗ tai Diệp Tiến rời đi, nói là đi Hắc Thủy Đế Đô đế quốc dự tiệc, ban đêm sẽ không trở lại.

Xong, vừa rạng sáng ngày thứ hai lại sẽ đúng giờ đưa tới ba chén canh!

Sức mạnh này để Phong Khinh Nguyệt và Lục La ban đầu cũng không có ý tứ đều sắp không chịu đựng nổi nữa.

Lấy năng lực của Diệp gia bây giờ, lấy ra các vật bổ, tất cả đều là Linh Dược lâu năm, ngay cả dái hươu cũng là dái hươu của tam giác Linh Lộc Thiên giai Linh thú, lại từ mua được bí phương trong tay lão y sư.

Sức mạnh kia, bồi bổ Diệp Chân đến chảy máu mũi, còn hai nữ nhân hô không chịu nổi.

Làm cho Diệp Chân cũng không có cơ hội để nói phiếm vài câu với phụ thân Diệp Thiên Thành.

Kỳ thật Diệp Chân biết suy nghĩ của mẫu thân Mễ Giang Tuyết chính là vội vã muốn ôm cháu.

Nhưng, việc này không tranh thủ được.

Lẽ ra Diệp Chân và Lục La, Phong Khinh Nguyệt cũng thân mật không ít, ngay cả sư tỷ Liêu Phi Bạch thường theo bên người còn nhiều hơn, nhưng ba nữ nhẫn lại không có dấu hiệu mang thai.

Vì chuyện này, Diệp Chân âm thầm hỏi qua Thủy Lệ Đan Vương, dược lý đại sư cao minh hơn Luyện Đan Sư, đọc rất nhiều sách.

Thủy Lệ Đan Vương có kiểm tra thân thể một chút cho Liêu Phi Bạch còn có Diệp Chân, thân thể không có bất cứ vấn đề gì, cuối cùng, Thủy Lệ Đan Vương phỏng đoán nguyên nhân không cách nào có thai, có thể có quan hệ thiên phú với Diệp Chân.

Tu vi võ giả càng cường đại, dòng dõi huyết mạch càng gian nan, có vài người cố gắng hơn mấy trăm năm thậm chí hơn ngàn năm mới có thể thu được một dòng dõi huyết mạch.

Giống Bích Lân Long Vương, vì Long thái tử Ngao Tranh, đã phí vô số tâm huyết.

Truy theo nguyên nhân, những võ giả cường đại vì trên con đường võ đạo, nhục thân hay đổi to lớn đối với huyết mạch thiên phú của bản thân mới làm cho việc con nối dõi vô cùng gian nan.

Trước mắt mặc dù tu vi Diệp Chân không quá cao, nhưng, Diệp Chân một đường tu luyện, sự biến hóa trên nhục thân huyết mạch thiên phú còn nhiều hơn so với đại đa số cường giả Giới Vương cảnh trung hậu kỳ.

Giống thiên phú huyết mạch của Diệp Chân, ban sơ chỉ có ba mạch rưỡi, nhưng bây giờ, lại cao tới bảy mạch, biến hóa vô cùng lớn.

Cường độ nhục thân càng có thể so với thượng phẩm Trấn khí, thần hồn đã sớm đúc thành Nguyên Linh.

Những nguyên nhân này để việc sinh con của Diệp Chân trở nên gian nan, nhưng một khi có con, thiên phú kia nhất định cực kỳ mạnh.

Theo Thủy Lệ Đan Vương nói, về chuyện sinh con, Diệp Chân không được gấp, từ từ cố gắng, sớm muộn sẽ có.

Nhưng lời này, Diệp Chân cũng không dám nói với mẫu thân Mễ Giang Tuyết, bằng không, Mễ Giang Tuyết còn không phải gấp chết?

May là, bốn năm ngày qua đi, mẫu thân Mễ Giang Tuyết cảm giác đã có hiệu quả, cũng không có thúc giục nữa, Diệp Chân mới được buông lỏng.

Cuối cùng tìm được cơ hội có thể trò chuyện với phụ thân, thuận tiện nghe ngóng một chút tình thế của Chân Huyền đại lục.