← Quay lại trang sách

Chương 1846 Đơn Giản

Một thương phản kích vừa rồi, theo Diệp Chân thấy thì giống như một loại bản năng chiến đấu, là một loại phản ứng thuận theo tự nhiên, giống như người bị muỗi đốt thì sẽ bản năng đi đập chỗ bị muỗi đốt.

Vừa rồi bản năng chiến đấu của Ti Mã Nghiễn cảm ứng được uy hiếp, chỉ là căn cứ theo cảm giác quất ra một thương.

Mặc dù Diệp Chân kinh ngạc, nhưng lúc này Ti Mã Nghiễn lại càng thêm rung động.

Vừa rồi hắn căn bản không có thấy rõ thân ảnh Diệp Chân, một thương đó chỉ là tự nhiên theo bản năng căn bản đánh ra mà thôi, không ngờ lại giúp hắn tránh khỏi thảm kịch thất bại.

Trong đôi mắt của hai người đều hiện lên vẻ thận trọng.

Quang mang nhấp nháy trên Tử Linh Tiên Kiếm, kiếm thế biến đổi, kiếm ảnh nặng nề giống như nước sông lao nhanh, thao thao bất tuyệt đón lấy thương thế của Ti Mã Nghiễn.

Làm cho đám người ngạc nhiên là lúc này kiếm thế của Diệp Chân lại tương xứng với thương thế của Ti Mã Nghiễn, chỉ dựa vào kiếm pháp đã có lực lượng đấu ngang với Ti Mã Nghiễn.

Sau một lát, sắc mặt của mọi người càng cổ quái.

Từ lúc vừa bắt đầu, kiếm pháp của Diệp Chân còn có một chút không lưu loát, kiếm pháp rất cao minh nhưng nhìn qua luôn thiếu một chút gì đó, cũng không phải quá hoàn mỹ.

Nhưng càng đánh, kiếm pháp của Diệp Chân càng xoay tròn như ý.

Vừa mới bắt đầu, Ti Mã Nghiễn còn có thể từng bước tiến công, đến nửa khắc đồng hồ sau thì Ti Mã Nghiễn đã ẩn có xu thế lui lại.

Cái này khiến điện chủ Chiến Hồn Điện Tất Trạch đang tập trung toàn bộ lực chú ý quan chiến biến sắc.

- Tốc chiến tốc thắng, hình như tiểu tử này đang lấy ngươi luyện kiếm!

Có Tất Trạch nhắc nhở, Ti Mã Nghiễn đang cảm thấy chiến thống khoái đột ngột biến thành vô cùng khó coi.

Ngày xưa ở trong Chiến Hồn Điện, không có mấy người có thể chính diện chống lại thương pháp của hắn.

Hôm nay gặp phải Diệp Chân, cảm giác chiến thống khoái.

Nhưng, điện chủ vừa nhắc nhở, Ti Mã Nghiễn cũng là hạng người nhãn lực sắc bén, lập tức nhớ tới kiếm thế của Diệp Chân biến hóa.

Thật là lấy hắn luyện kiếm!

Ngay khi cảm thấy kinh hãi, Huyết Ảnh Trường Thương trong tay run lên bần bật, quanh người đột ngột dâng lên sát khí ngập trời!

- Giết!

Rõ ràng là một mình Ti Mã Nghiễn đang gào thét, nhưng lại nghe như rất nhiều người, lại như là thiên quân vạn mã đang hét giận dữ, làm cho lòng người run sợ.

Cùng một khắc, Huyết Ảnh Trường Thương của Ti Mã Nghiễn cũng như rắn độc phóng ra, hư không ở trong nháy mắt này giống như bị áp súc.

Một thương điểm ra, trong chớp mắt vượt qua khoảng cách hơn ngàn mét với Diệp Chân, ngay khi xuất hiện đã mang theo sát khí đánh vào ngực Diệp Chân.

Đệ nhất sát thương chi sát súng rỗng!

Nhưng một thương đâm vào ngực, vẻ mặt Ti Mã Nghiễn lại biến đổi.

Cảm giác đâm vào thịt không phải như vậy.

Không đúng!

Là tàn ảnh!

- Xem ra, ngươi đã chơi chán! Nếu đã chơi chán, vậy thì kết thúc đi!

Thanh âm của Diệp Chân từ sau lưng Ti Mã Nghiễn vang lên, tới một đạo truyền đến, là rít tiếng xé gió và khí tức hừng hực.

Bản năng lần nữa rút một thương về!

Một đoàn diễm quang bỗng nhiên vỡ ra.

Thấy thế, Ti Mã Nghiễn biến sắc, mũi thương Huyết Anh run lên, đột ngột rơi ra vạn điểm hàn mang, ý muốn triệt để tiêu diệt diễm quang nổ tung kia.

Bởi vì hắn có thể cảm ứng được, trong diễm quang đó ẩn chứa một khí tức kinh khủng.

Sau khi tu vi Diệp Chân tiến nhanh, lục trận Huyền Hỏa Toản không phải để trưng!

Nhưng, còn không đợi hắn triệt để tiêu diệt diễm quang nổ tung sau lưng thì Diệp Chân lại biến mất trước mắt hắn, khí tức kinh khủng hừng hực lần nữa từ bên cạnh người truyền đến.

Trong lúc nhất thời, Ti Mã Nghiễn hơi mệt mỏi!

Cơ hồ là cùng lúc đó, Diệp Chân liên tục xuất hiện quan người Ti Mã Nghiễn, di chuyển như gió, lưu lại từng đạo tàn ảnh đầu đuôi nối liền với nhau, giống như có vô số Diệp Chân đứng xung quanh Ti Mã Nghiễn.

Trong nháy mắt tiếp theo, một đạo kiếm quang như sét đánh như thiểm điện đánh vào ngực Ti Mã Nghiễn.

Không thể không nói, tạo nghệ trên thương đạo của Ti Mã Nghiễn này quả thực không thể coi thường, vào lúc mấu chốt, đuôi thương theo bản năng quét ngang đã thoáng cản một chút kiếm quang của Diệp Chân.

Vừa quét ngang, làm cho hắn tránh được tai ương mở ngực mổ bụng, nhưng hắn vẫn như cũ bị Tử Linh Tiên Kiếm của Diệp Chân oanh bay ngược ra sau, trong miệng điên cuồng phun ra máu tươi.

Ti Mã Nghiễn ngã xuống đất, sắc mặt của điện chủ Chiến Hồn Điện Tất Trạch đã trở nên vô cùng xanh xám!

Ti Mã Nghiễn bại!

Thậm chí ngay cả Ti Mã Nghiễn cũng thua ở trong tay Diệp Chân!

Không hề nghi ngờ, Ti Mã Nghiễn có thể nói là mặt mũi sau cùng của Chiến Hồn Điện bọn hắn, nếu như Ti Mã Nghiễn cũng bại, như vậy khả năng đệ nhất cao thủ Kỳ Băng của nguyệt tế Chiến Hồn Điện bọn hắn có thể chiến thắng Diệp Chân, thấp hơn!

Kỳ Băng thắng ở bền bỉ, Ti Mã Nghiễn lại thắng ở chiến lực hung hãn, công phòng nhất thể.

Bây giờ xem mấy trận chiến của Diệp Chân, đều là đập bóng, Ti Mã Nghiễn không được, vậy Kỳ Băng sẽ càng không được.

Huống chi, cho dù Ti Mã Nghiễn cũng không tạo thành cho Diệp Chân quá nhiều bối rối!

Nếu như không phải một chiêu kia của Ti Mã Nghiễn lớn tiếng doạ người và chiêu thứ nhất phản rút thần kỳ kia của hắn làm cho Diệp Chân bị thương, vậy lúc này Chiến Hồn Điện bọn hắn đã không có bất luận cái gì mặt mũi gì để nói nữa.

Trên thực tế, Chiến Hồn Điện đã không còn chút mặt mũi nào nữa.

Mặt đã bị Diệp Chân ở trước mặt của nhiều người như vậy đánh sưng.

Không vì gì khác, Diệp Chân chỉ có tu vi Thông Thần Cảnh cửu trọng.

Mà Ti Mã Nghiễn lại là Nguyệt tế đứng đầu nhất Chiến Hồn Điện bọn hắn.

Đương nhiên, cũng không phải Chiến Hồn Điện bọn hắn không thể thu thập được tư tế Diệp Chân.

Có, hơn nữa không ít!

Nhưng, tư tế có nắm chắc có thể đối phó Diệp Chân đều là Nhật tế Đạo Cảnh của Chiến Hồn Điện bọn hắn.

Dùng Nguyệt tế cao cấp nhất cường đại nhất tới đối phó Diệp Chân, mặt mũi Chiến Hồn Điện sẽ không còn chút ánh sáng, thắng cũng không có gì có thể khoe khoang, chỉ là vì cứu danh dự.

Nhưng nếu để Nhật tế Đạo Cảnh xuất thủ, mặc kệ thắng thua, cử động lần này đều sẽ làm cho người khác cười rụng răng cửa!

Lại nói, cho dù Điện chủ Tất Trạch cho nhật tế xuất thủ, chỉ sợ cũng không ai có thể kéo mặt của mình xuống để ra trận.

Tất Trạch kia tức đến muốn thổ huyết cũng không có ý tứ phun ra!

Mất mặt!

- Thứ mười chín!

Diệp Chân lại nhìn về phía điện chủ Chiến Hồn Điện Tất Trạch cười hắc hắc, trong tay ảo thuật lại lấy ra một cây cột cờ, cắm xuống bên cạnh.

Sai đó lại viết lên đó một hàng chữ lớn, ngày bảy tháng sáu, Diệp Chân liên tiếp đánh bại mười chín nguyệt tế Chiến Hồn Điện, đệ nhất sát thương Ti Mã Nghiễn cũng bại!

Tư tế quan chiến xung quanh nhìn cũng không ra gì, chỉ cảm thấy tại sao Chiến Hồn Điện lại nát như vậy.

Nhưng một đám tư tế và điện chủ Chiến Hồn Điện nhìn thấy cờ xí này thì chỉ cảm thấy hàng chữ lớn đó chính là một bàn tay quất lên mặt bọn hắn!

Làm cho mặt của bọn hắn đau nhức!

- Tất điện chủ, ngươi có phái người nữa hay không? Nếu ngươi không phái người thì ta sẽ tùy tiện tìm người khiêu chiến!

Diệp Chân cười hắc hắc nói.

- A, hoặc là nói, Chiến Hồn Điện của ngươi đã không còn người!

Tiếng cười nhạo của Diệp Chân vang lên.

- Im ngay!

Ti Mã Nghiễn vừa mới ngã xuống đất, nghe thấy lời ấy thì đột ngột ráng chống đỡ lấy đứng lên.

- Ta còn chưa thua!

Gân xanh trên trán Ti Mã Nghiễn nổi lên, gương mặt đỏ lên, vô cùng tức giận nhìn chằm chằm Diệp Chân, hiển nhiên bị lời nói vừa rồi của Diệp Chân dọa sợ.

- Ngươi còn chưa thua?

Diệp Chân dò xét Ti Mã Nghiễn từ trên xuống dưới một chút, thần tình kia không nói cũng hiểu.

- Thương đạo của ngươi không tệ, nhưng vẫn kém một chút!

- Nhưng nếu ngươi không phục thì cứ phóng ngựa tới, ta sẽ đánh đến khi ngươi phục mới thôi!

- Tốt, đây chính là ngươi nói!