Chương 1847 Chiến Hồn Phụ Thể
Lau một chút máu tươi ở khóe miệng, Ti Mã Nghiễn nhặt Huyết Ảnh Trường Thương lên, chậm rãi đi đến trước mặt Diệp Chân, thấy vậy, điện chủ Chiến Hồn Điện Tất Trạch giật mình, quát khẽ.
- Trở về!
Ti Mã Nghiễn lại giống như không nghe được âm thanh của điện chủ Tất Trạch, ngược lại chậm rãi nhắm mắt lại, liều chỉ như kiếm, chấm một chút linh huyết từ trước ngực, kết xuất một thủ ấn vô cùng phức tạp, sau đó điểm một chỉ lên trán của mình.
Trong chốc lát, một luồng khí tức vô cùng quỷ dị đột nhiên từ trên người Ti Mã Nghiễn dâng lên.
- Phụ thể!
- Hắn đây là đang lấy thân phận người thừa kế, xin Chiến Hồn phụ thể!
Trong các tư tế quan chiến, lập tức có người kinh hô lên.
- Không ngờ vì ứng đối Diệp Chân khiêu chiến, đệ nhất sát thương Chiến Hồn Điện lại phải xin chiến hồn phụ thể.
Sắc mặt Điện chủ Chiến Hồn Điện Tất Trạch hơi khó coi.
Mời được chiến hồn phụ thể, mặc dù đã coi là ngoại lực, nhưng từ trình độ nào đó mà nói thì Ti Mã Nghiễn có thể mời được chiến hồn phụ thể cũng coi năng lực của hắn, lúc này vận dụng cũng có thể.
Mặc dù việc này nói ra hơi mất mặt, nhưng lúc này hắn Chiến Hồn Điện trong, thật đã không nguyệt tế nhưng phái, chỉ có thể tán thành hành động của Ti Mã Nghiễn.
- Chiến hồn phụ thể à?
Khóe miệng Diệp Chân đột ngột mỉm cười, xuất hiện một tia trào phúng không hiểu.
Cũng ở trong nháy mắt này, một lực lượng khí tức không tên vượt không mà đến, trên dưới toàn thân Ti Mã Nghiễn bỗng nhiên rung rẩy vô cùng kịch liệt, sau đó, bỗng nhiên mở hai mắt ra.
Ánh mắt bắn về phía Diệp Chân, hô hấp của Diệp Chân vì đó cứng lại, như rớt vào hầm băng!
Một nháy mắt, Diệp Chân giống như đối mặt thiên quân vạn mã, hơn nữa còn là loại thiên quân vạn mã đang công kích, làm cho Diệp Chân có một loại cảm giác mình sẽ bị xé thành mảnh vụn bất cứ lúc nào.
Dưới ánh mắt kia nhìn chăm chú, Diệp Chân cảm thấy đối phương giống như đang nhìn người chết!
Đây tuyệt đối là nhân vật leo ra từ trong núi xương biển máu.
Vừa rồi, Ti Mã Nghiễn tay cầm huyết ảnh trường thương, ngay khi thương ý tứ ngược Diệp Chân mới có loại cảm giác này.
Nhưng bây giờ, Ti Mã Nghiễn chỉ vừa mở mắt, chỉ mỗi ánh mắt đã mang cho Diệp Chân áp bách kinh người như thế.
Nhìn Ti Mã Nghiễn trước mắt, Diệp Chân đã hiểu rõ.
- Thứ nhất sát thương?
- Là ngươi sao?
Ti Mã Nghiễn giống như đổi thành một người khác lạnh lùng nhìn chằm chằm Diệp Chân, ánh mắt đó giống như nhìn một vật chết, không mang bất cứ tia cảm tình nào.
Mũi chân nhẹ nhàng đá đuôi thương của Huyết Ảnh Trường Thương một cái.
Đột!
Một tiếng bạo hưởng, Huyết Ảnh Trường Thương run rẩy vẩy ra thương mang đầy trời, như mưa rào tầm tã đánh về phía Diệp Chân.
Thần niệm của Diệp Chân khẽ động, thân hình lóe lên biến mất trước mặt Ti Mã Nghiễn, nhưng thương thế của Ti Mã Nghiễn lại xẹt qua một quỹ tích vô cùng huyền ảo, mạnh mẽ biến hóa một góc độ, như bóng với hình đâm về phía Diệp Chân vừa đột nhiên thoáng hiện bên người hắn.
- Sát Không!
Thấp quát một tiếng, thương thế của Ti Mã Nghiễn bỗng nhiên tăng tốc.
Vẫn như cũ là vừa rồi Ti Mã Nghiễn thi triển một chiêu kia Sát Không Thương.
Nhưng uy lực lại khác biệt như ngày đêm so với một chiêu Sát Không Thương vừa rồi.
Bên trên một chiêu Ti Mã Nghiễn bản nhân thi triển Sát Không Thương, tốc độ mặc dù cực nhanh, nhưng Diệp Chân vẫn như cũ có thể bằng vào tốc độ tránh ra.
Nhưng, Ti Mã Nghiễn mời được kia đệ nhất sát thương chiến hồn phụ thể sau khi thi triển chiêu này Sát Không Thương, hoàn toàn không giống.
Không chỉ thương thế càng nhanh, hơn nữa, tại trước mặt thương thế đó, Diệp Chân lại dâng lên một loại cảm giác bất lực.
Đó là một loại trực giác.
Cho dù tốc độ của mình có nhanh hơn, thân pháp có huyền ảo hơn thì cũng không cách nào tránh thoát một thương này!
Mặc dù biết rõ tránh không khỏi, nhưng Diệp Chân vẫn thẳng tắp bay ngược!
- Ngươi... Trốn không thoát!
Lúc này, âm thanh của Ti Mã Nghiễn trở nên vô cùng trầm thấp, nhưng mỗi một chữ đều giống như một ma âm, lại giống là một thương âm, đánh vào trong đầu Diệp Chân.
Không thể không nói, thứ nhất sát thương này thật vô cùng lợi hại.
Chỉ một chiêu đã bức Diệp Chân đến mức độ như vậy.
Không chỉ Diệp Chân, đừng nhìn thương thế này khóa chặt Diệp Chân, nhưng chỗ thương thế này lướt qua, những tư tế quan chiến kia đều nhao nhao hãi nhiên lui lại, một chút tư tế tu vi ở dưới Giới Vương Cảnh, bị dư uy của thương thế này đánh tới, lại tâm thần thất thủ, trực tiếp từ trên bầu trời rơi xuống, quẳng xương cốt đứt gãy!
- Trốn?
Khóe miệng Diệp Chân lần nữa xuất hiện một tia thần bí ý cười.
- Ngươi cảm thấy ta sẽ trốn sao? Nói thật, đệ nhất sát thương này của ngươi nếu lấy bản thể hồn thể xuất chiến, ta có lẽ sẽ sợ ngươi ba phần.
- Nhưng phụ thể sao, vậy....
Ầm ầm!
m thanh cười nhạo vang lên từ khóe miệng Diệp Chân, Hậu Thiên Linh Bảo Lôi Quang Tiên vừa xuất hiện trên đỉnh đầu Diệp Chân bỗng nhiên nổ tung, một Tru Tà Thần Lôi màu đỏ sậm giống như thiểm điện lan theo Huyết Ảnh Trường Thương khuynh của Ti Mã Nghiễn.
Đệ nhất sát thương phụ thể Ti Mã Nghiễn đầu tiên khẽ giật mình, sau đó vẻ mặt đại biến!
Muốn buông tay nhưng lôi quang của Tru Tà Thần Lôi đã theo cán thương lan lên nhục thể của hắn.
Thoáng chốc, khí thế quanh người Ti Mã Nghiễn lập tức kịch liệt nổi lên sóng gió quỷ dị, lúc mạnh lúc yếu!
Thấy thế, Diệp Chân lần nữa cười lạnh một tiếng, Hậu Thiên Linh Bảo Lôi Quang Tiên chớp liên tục, một đạo lại một đạo Tru Tà Thần Lôi khuynh tiết xuống.
Lôi quang quấn quanh, nhục thân Ti Mã Nghiễn bắt đầu run rẩy kịch liệt, nhưng quỷ dị là dưới tình huống bình thường, nhiều đạo Tru Tà Thần Lôi như vậy đánh xuống thì nhục thân Ti Mã Nghiễn dù không hóa thành tro bụi thì mặt ngoài cũng sẽ bị lôi quang oanh thành than cháy.
Nhưng, nhục thân của Ti Mã Nghiễn lại một chút tổn thương cũng không có!
Đột nhiên, đệ nhất sát thương phụ thể lên Ti Mã Nghiễn gầm lên một tiếng đau nhức, toàn thân Ti Mã Nghiễn run lên bần bật.
Lúc trước, loại khí tức quen thuộc từ một người giống như khủng bố như núi thây biển máu, khí tức Thiên Quân Vạn Mã đột ngột tiêu tán, Ti Mã Nghiễn kia lần nữa xuất hiện.
Chỉ là lần này, ánh mắt của Ti Mã Nghiễn đã không trấn định và lãnh khốc như lúc trước, một mặt khiếp sợ nhìn Diệp Chân.
Lần này, Diệp Chân nhìn cũng chưa từng nhìn, thân hình lóe lên đá ra một cước, Ti Mã Nghiễn giống như sao băng từ trên bầu trời rơi xuống.
Oanh!
Mặt đất ầm ầm nổ vang, bắn tung tóe lên vô số đá vụn, cả người Ti Mã Nghiễn giống như chữ đại, làm mặt đất lõm vào một cái hố sâu.
Lúc này đang nằm trong đó, không nhúc nhích.
Đương nhiên, một ném như vậy sẽ tuyệt đối không thể quăng chết Ti Mã Nghiễn tu vi Giới Vương Cảnh cửu trọng sơ kỳ được.
Ti Mã Nghiễn là không có mặt mũi, không có mặt mũi gặp người.
Lúc trước lần đầu tiên thua ở trong tay Diệp Chân, hắn đã đủ mất mặt.
Sau đó, Ti Mã Nghiễn không cam lòng Diệp Chân nhục nhã Chiến Hồn Điện, lần nữa xuất chiến, một trận chiến này, Ti Mã Nghiễn dứt khoát mặt dạn mày dày mời ra chiến hồn đệ nhất sát thương phụ thể, ý đồ dựa vào chiến hồn đệ nhất sát thương chiến thắng Diệp Chân.