Chương 1894 Khó Khăn Bắt Đầu
Chỉ có thể dùng để phụ trợ tu luyện, có thể thay tu luyện giả tiết kiệm được số lớn linh thạch tu luyện.
Nhưng vấn đề là, cái gọi tiết kiệm, chỉ thích hợp dùng cho võ giả trong tay có tài nguyên tu luyện tương đối ít mà thôi.
Ngươi đã gặp qua vị cao thủ nào có được Hậu Thiên Linh Bảo mà lại thiếu tài nguyên tu luyện chưa?
Giống như Diệp Chân bây giờ, không phải thiếu tài nguyên tu luyện, mà là thiếu thời gian.
Chỉ cần có thể tăng lên tốc độ tu luyện, tài nguyên tu luyện cho dù gia tăng gấp bội, Diệp Chân cũng nguyện ý.
Thái độ tu luyện trước mắt của Diệp Chân cũng là không tiếc hết thảy tiêu hao để tăng cao tu vi.
Diệp Chân trước mắt dùng tu luyện tất cả đều là Niệm Linh Đan, hoặc thượng phẩm Niệm Linh Đan, còn có đủ loại đan dược phối hợp, chính là vì tăng cao tu vi.
Mà dùng Mộc Mạch Thần Tu này tu luyện, chẳng qua là tiết kiệm lúc tu luyện tiêu hao linh thạch thượng phẩm, nhưng bây giờ, Diệp Chân tu luyện ngay cả linh thạch cũng không cần, tại sao lại phải tiết kiệm?
Cho nên nói, Mộc Mạch Thần Tu này đối với Diệp Chân hiện tại mà nói, hoàn toàn chính là một cọng gân gà, không có chỗ gì dùng.
Nếu như nói nhất định phải tìm một chút chỗ để dùng mà nói, chính là trấn áp Huyền Cung đi.
Diệp Chân trước mắt có hai món Hậu Thiên Linh Bảo là Tử Linh Tiên Kiếm vào Lôi Quang Tiên, gia tăng thêm một món Hậu Thiên Linh Bảo, có thể để cho Huyền Cung của Diệp Chân càng thêm vững chắc.
Trừ cái đó ra, Diệp Chân cũng nghĩ không ra những tác dụng khác.
Nhưng nói đi nói lại thì, điều kiện ban đầu Diệp Chân nói cùng Mộc Hủ là muốn một món Hậu Thiên Linh Bảo chân chính, mà không phải giống như Nguyệt Điện Điện Chủ Bách Lý Phi lúc trước như thế, cho Diệp Chân Lục Yên Toan Nghê Châu không có một chút linh tính nào.
Có thể nói, về điểm này, Diệp Chân cũng không nói được cái gì, dù sao người ta cũng tuân thủ đúng điều kiện.
Đồ chơi này dù có gân gà đến mức nào đi nữa, Diệp Chân cũng phải nhận lấy.
Hơn nữa, ban đầu bàn điều kiện cùng Mộc Hủ, Diệp Chân đã sớm có chuẩn bị tâm tư.
Chỉ cần Mộc Hủ cầm một món Hậu Thiên Linh Bảo chân chính tới giao dịch, Diệp Chân liền sẽ nhận lấy.
Về phần đối phương sẽ mang đến một cái Hậu Thiên Linh Bảo chân chính trân quý hay uy lực mạnh mẽ gì đó, suy nghĩ một chút cũng biết không có khả năng.
Cho dù lấy thân phận của Mộc Hủ, dùng cũng bất quá là một kiện trung phẩm Hậu Thiên Linh Bảo, để bọn hắn cầm một món Hậu Thiên Linh Bảo uy lực mạnh mẽ giao dịch, tuyệt đối không thể.
Cầm một món Hậu Thiên Linh Bảo gân gà vô cùng tới giao dịch với Diệp Chân, đây mới là bình thường.
Bất quá dự liệu thuộc về dự liệu, nhưng thời điểm chân chính nhận được cái gân gà không có gì dùng này, Diệp Chân vẫn rất khó chịu.
Nhưng ước định chính là ước định.
Điểm uy tín này Diệp Chân vẫn phải có.
Mấy hơi sau, Diệp Chân mặt không cảm giác giao nửa phần dưới của Ất Mộc Thông Thần Linh Quyết cho Mộc Hủ.
Mộc Hủ đầu tiên so sánh cùng nửa phần trên của Ất Mộc Thông Thần Linh Quyết, sau khi xác nhận là chính phẩm, lúc này mới hài lòng gật đầu.
- Chuyện thứ nhất xong rồi, như vậy lão phu liền cùng Diệp bá Tước nói chuyện thứ hai một chút.
Mộc Hủ nói.
- Mời nói.
- Là như vầy, Bắc Hải Quận hôm nay, dưới sự lãnh đạo sáng suốt của Diệp Bá Tước ngày càng phồn vinh, dân gian an cư lạc nghiệp không nói, buôn bán phồn thịnh, dân số càng là tăng gấp bội, quả thật là một thời thịnh thế.
- Cho nên, Thiên Miếu Thanh Lê Phong chúng ta muốn ở Bắc Hải Quận thành lập phân điện, quảng thu Tín Đồ, xin Diệp Bá Tước tạo thuận lợi.
Mộc Hủ nói.
- Thành lập phân điện, quảng thu tín đồ?
Diệp Chân ngạc nhiên, sáu, bảy năm trước, Bắc Hải Quận nghèo bỉ khốn khổ hỗn loạn, bên phía Thiên Miếu đừng nói là phân điện, cho dù phân đàn cũng không có xây một cái.
Bây giờ Bắc Hải Quận dưới tay Diệp Chân hắn, dân số đã có hơn hai chục triệu, Thiên Miếu lúc này mới muốn tới xây phân điện, đang muốn hái quả đào?
Ngẫm nghĩ một chút, Diệp Chân chỉ lắc đầu từ chối.
Nở một nụ cười châm biếm, trên người của hắn, trước mắt là cùng thuyền với Nhân Tôn Hoàng Cơ Long, trên danh nghĩa đối nghịch cùng Thiên Miếu, nói cách khác, núi dựa lớn nhất của Diệp Chân chính là Nhân Tôn Hoàng Cơ Long.
Mặc dù cái núi dựa này không thế nào dựa được, nhưng nếu không có cái núi dựa này, tình cảnh trước mắt của Diệp Chân sẽ trở nên rất chật vật.
Dưới tình huống này, Diệp Chân làm sao có thể mắt đi mày lại cùng Thiên Miếu chứ.
Đây chẳng phải là tự tìm phiền toái sao?
Huống chi, bản thân Diệp Chân liền là Tả Đại Chủ Tế của Man Linh Điện, về điểm này mà nói, càng không thể nào.
- Diệp Bá Tước trước chớ vội từ chối, chúng ta thiết lập phân điện ở Thanh Lê Phong Bắc Hải Quận, dưới Điện Chủ có hai vị Phó Điện Chủ, một ghế Phó Điện Chủ trong đó, là chuẩn bị cho Diệp Bá Tước.
- Diệp Bá Tước có thể tự mình làm Phó Điện Chủ, cũng có thể phái thân tín của ngươi làm Phó Điện Chủ.
- Hơn nữa, từng cái Phó Điện Chủ phân điện đều có thể tùy ý chỉ huy mười vị cường giả Giới Vương cảnh, hai trăm Điện Vệ Huyền Cung cảnh.
Mộc Hủ ném ra chỗ tốt.
Không thể không nói, Mộc Hủ cho ra chỗ tốt này, quả thật rất mê người, vô luận là trước kia hay bây giờ.
Bởi vì Diệp Chân bên này, thiếu nhất là có thể trấn được tràng tử cao thủ, Mộc Hủ nói lên một chút chổ tốt này, vừa vặn đền bù được thiếu khuyết của Diệp Chân ở phương diện này.
Sau khi suy nghĩ một chút, Diệp Chân cuối cùng vẫn từ chối.
Nếu đón nhận chỗ tốt của Mộc Hủ, tương đương với Diệp Chân sẽ làm cỏ đầu tường trong tam phương Đại Chu, Thiên Miếu, Tổ Thần Điện này.
Giống như Tẩy gia ở chỗ Tẩy Thiên Cổ, chỉ là có chút cỏ đầu tường.
Ngã về phía Thiên Miếu, nhưng lại không hoàn toàn đầu nhập vào Thiên Miếu, còn cùng Đại Chu như gần như xa, thậm chí có quan hệ cùng Ma Tộc.
Nhưng đó là Tẩy Thiên Cổ có thực lực, Tẩy gia có gốc gác mạnh mẽ.
Nói cách khác, phải có được năng lực cùng thế lực để cho các đại thế lực kiêng kỵ, mới có thể làm cỏ đầu tường.
Nếu không có năng lực cùng thế lực để cho các đại thế lực kiêng kỵ, lại đi làm cỏ đầu tường, vậy chỉ có thể hóa thành bụi bậm trong đấu tranh giữa các đại thế lực.
Diệp Chân hiểu rõ đạo lý này, cho nên, Diệp Chân từ chối rất triệt để.
Bất quá, Diệp Chân mặc dù từ chối, nhưng Mộc Hủ cũng không giận.
- Lão phu hiểu suy nghĩ của Diệp Bá Tước, nhưng Thanh Lê Phong chúng ta sẽ vĩnh viễn mở rộng đại môn chào đón Diệp Bá Tước.
- Nếu có một ngày Diệp Bá Tước nghĩ thông suốt, có thể trực tiếp liên lạc với lão phu.
- Có một chút việc Diệp Bá Tước phải biết, trong Thiên Miếu ta, chỗ ở của Bách Lý Phi bọn họ là ở đỉnh núi Nhật Nguyệt ở thành Nhật Nguyệt Thiên, Thanh Lê Phong chúng ta là ở trên ngọn núi Thanh Lê.
Lưu lại lời nói ý vị sâu xa này, Mộc Hủ mang theo một đám thuộc hạ rời đi.
- Đây là ý gì? Lôi kéo hay muốn nâng đỡ?
Nỉ non một câu, Diệp Chân mang theo cả đám nhân mã chạy thẳng tới Hải Nguyên Châu Thành.
Hải Nguyên Châu Thành cách Bắc Hải Quận ước chừng khoảng cách ba triệu dặm, nếu Diệp Chân cùng Vân Dực Hổ Vương tiểu Miêu đi đường, bất kể tiêu hao, mười canh giờ là có thể chạy tới.
Nhưng bây giờ mang theo đại đội nhân mã, cho dù sử dụng phi thuyền cấp Tướng, đoàn người Diệp Chân chạy tới, cũng dùng tới năm ngày.
Thời điểm Diệp Chân đến Hải Nguyên Hầu Quốc quốc đô Hải Nguyên Thành, ở cửa thành, chỉ có Phó Sứ Liễu Phong do Diệp Chân bổ nhiệm mang người đến nghênh tiếp, một đám quan chức của Hải Nguyên Hầu Quốc lại một người cũng không nhìn thấy.
- Xảy ra chuyện gì? Đã qua mấy ngày, còn tiếp quản không được Thượng Cổ Na Di Trận ở Hải Nguyên Hầu Quốc?
Diệp Chân hỏi Liễu Phong.
- Đại nhân, người của Hải Nguyên Hầu Quốc rất cứng rắn, phái đến cao thủ đồng thời tụ tập trọng binh trông coi Thượng Cổ Na Di Trận, thuộc hạ thử cưỡng ép tiếp quản Thượng Cổ Na Di Trận, nhưng bọn hắn càng cường ngạnh, trực tiếp giương đao.
Liễu Phong mặt đen lại nói.
- Động thủ hay chưa?
Diệp Chân hỏi.
- Bẩm đại nhân, xảy ra một trận mâu thuẫn quy mô nhỏ, có hơn năm trăm huynh đệ bị chặt đứt chân.
- Cái gì? Thật can đảm.
Đang lúc giận dữ, Diệp Chân cười lạnh.
- Dám chặt đứt chân người của Tuần Tra Ti chúng ta! Đi, dẫn đường, ta tự mình đi gặp, rốt cuộc là ai ăn tim hùng gan báo!