Chương 1895 Năm Trăm Cùng Năm Ngàn
Đại nhân, thuộc hạ đến Hải Nguyên Hầu Quốc liền y theo lệ đi trước bái Quốc Quân Hải Nguyên Hầu Quốc, nhưng bọn thuộc hạ đợi ba ngày vẫn không có thấy Quốc Quân Hải Nguyên Hầu Quốc.
- Thuộc hạ cảm thấy cứ như vậy cũng không phải biện pháp, liền lấy ra thân phận, tỏ rõ theo như luật pháp Đại Chu, nói Tuần Tra Ti ta tiếp quản Thượng Cổ Na Di Trận ở Hải Nguyên Thành.
- Thời điểm thuộc hạ chạy tới Thượng Cổ Na Di Trận ở Hải Nguyên Thành, bên kia đã bố mười ngàn đại quân. Ra mặt là Hữu Tướng Quân Hải Nguyên Hầu Quốc - Ngô Sủng, nói bọn họ còn không có nhận được thông báo từ phía trên, không thể tiếp nhận, thuộc hạ hao hết miệng lưỡi, nhưng đối phương quyết tử thủ Thượng Cổ Na Di Trận không nhượng bộ.
- Cuối cùng, thuộc hạ chỉ có thể thông qua tư thái cương quyết của Tuần Tra Ti ta, muốn cho đối phương nhượng bộ, không ngờ, đối phương so với chúng ta càng cứng rắn hơn, chủ động khiêu khích, cuối cùng bộc phát một trận mâu thuẫn quy mô nhỏ, hơn năm trăm huynh đệ bị đánh gãy chân.
- Thuộc hạ xấu hổ, là thuộc hạ vô năng, làm đại nhân mất mặt.
Vừa đi, Liễu Phong một bên thuật lại chuyện mấy ngày nay cho Diệp Chân.
Diệp Chân là hạng người gì, chỉ cần dựa vào mấy câu nói của Liễu Phong đã hiểu chuyện gì xảy ra.
Tuần Tra Ti đi tới chỗ nào không phải uy phong lẫm liệt?
Mà Hải Nguyên Hầu Quốc Quốc Quân lại tránh không gặp, sau khi bố trí trọng binh tại Thượng Cổ Na Di Trận, thật ra thì chính là vì đối phó Tuần Phong Sứ đường thứ hai bọn họ.
Nói trắng ra là, đây là Hải Nguyên Hầu Quốc sớm có dự mưu, không muốn giao ra Thượng Cổ Na Di Trận ở Hải Nguyên Thành.
Về phần nguyên nhân cũng rất đơn giản, mỗi một tòa Thượng Cổ Na Di Trận có ý nghĩa cực lớn về lợi ích cùng chiến lược.
Bằng không, tại sao Diệp Chân phải giao dịch cùng Tây Tuần Thú Tẩy Thiên Cổ để bắt được quyền quản hạt Hải Nguyên Hầu Quốc, đạt được quyền khống chế Thượng Cổ Na Di trận?
Thượng Cổ Na Di Trận nằm ở khu vực trung tâm nhất của Hải Nguyên Thành, đoàn người Diệp Chân đi thật nhanh, rất nhanh thì đến.
Hai chục ngàn đại quân phân biệt đến từ Hải Nguyên Hầu Quốc cùng Bắc Hải Quận, cờ xí giương cao đóng quân ở trong đó, bầu không khí vô cùng kiềm chế, nhưng mà Thượng Cổ Na Di Trận của Hải Nguyên Thành vẫn vận chuyển bình thường.
Thần niệm như nước chảy tản ra, tràn ngập khắp khu vực trung tâm, Diệp Chân cũng biết, một trận xung đột nhỏ trước kia, Liễu Phong thua không oan.
Diệp Chân lần này phái cho Liễu Phong mười ngàn tinh binh, từ trong một triệu binh lính đóng quân ở Bắc Hải Quận chọn lựa ra tinh nhuệ.
Trong đó bảy ngàn người là chiến sĩ Khai Phủ cảnh hậu kỳ, hai ngàn người là tinh nhuệ Nhập Đạo cảnh, ngoài ra ngàn người là sĩ quan cấp thấp Thông Thần cảnh, trừ số đó ra, chi đội ngũ này còn có Quân soái Huyền Cung cảnh sơ kỳ thống quân cùng ba người Giáo úy.
Phối trí như vậy, đổi được giống vậy bộ đội nơi, thời điểm là tinh nhuệ.
Hơn nữa Diệp Chân phát Phong Hỏa Liên Nỗ cùng thượng phẩm Linh khí cho tất cả binh lính, cho dù đụng phải Biên Quân cũng có sức liều mạng.
Nhưng mà phản Quan Hải Nguyên Hầu Quốc kia mười ngàn thủ quân, sĩ tốt tu vi thấp nhất đều là Nhập Đạo cảnh sơ kỳ.
Tám ngàn Nhập Đạo, hai ngàn Thông Thần, một trăm Huyền Cung, tu vi của Hữu Tướng Quân Ngô Sủng dẫn quân càng cao đến Giới Vương cảnh tam trọng.
Nghiền ép.
Xét trên thực lực, đối với đội ngũ phái tới từ Bắc Hải Quận mà nói, là hoàn toàn bị nghiền ép.
Tuần Tra Ti có hơn năm trăm sĩ tốt bị cắt đứt chân, cũng rất bình thường.
- Đại nhân, đó chính là Hữu Tướng Quân Hải Nguyên Hầu Quốc - Ngô Sủng.
Liễu Phong nói.
Hữu Tướng Quân Ngô Sủng lúc này cũng đang đánh giá Diệp Chân, đứng chung một chỗ với Liễu Phong, bên người còn có ba trăm cao thủ mặc trang phục Tế Ti của Tổ Thần Điện đi theo, thân phận đã rõ.
- Đi, bà ra thân phận của ta.
Diệp Chân khẽ quát một tiếng, thì có đội ngũ Tuần Tra Ti Tuần Phong Sứ đường thứ hai giương lên cờ hiệu của Tuần Phong Sứ đường thứ hai.
- Tuần Tra Ti Tuần Phong Sứ đường thứ hai ban sai (ban sai: việc bắt phu và trưng thu tài sản cho quan phủ ngày xưa), người không liên quan mau mau rời khỏi.
Liễu Phong rống lên, nhưng mà quân tốt Hải Nguyên Hầu Quốc tập trung ở phía trước lại như không nghe thấy vậy, mỗi người dùng một loại ánh mắt quái dị nhìn Liễu Phong, trong ánh mắt ẩn hàm châm chọc.
- Trịnh Đương Thời, bày trận, công kích trận hình.
- Vâng, thuộc hạ cẩn tuân quân lệnh!
Diệp Chân ra lệnh một tiếng, Quân Soái Trịnh Đương Thời vốn vô cùng uể oải lập tức giống như đổi một người, tinh thần gấp trăm lần.
Nói thật, trận mâu thuẫn mấy ngày trước, Trịnh Đương Thời vô cùng bực bội.
Mặc dù quân đội Hải Nguyên Hầu Quốc có thực lực nghiền ép, nhưng quân đội giao chiến chân chính, cũng không phải nghiền ép trên thực lực là có thể thắng.
Nếu chỉ huy tốt, mười ngàn đại quân giết chết một vị cường giả Giới Vương cảnh có chút khó khăn, nhưng trọng thương lại không vấn đề.
Sở dĩ bực bội như vậy, mấu chốt là ngày đó người chủ định Diệp Chân lại không có ở đây, lại đang ở trên địa bàn của người khác, thủ đoạn cũng không dám quá mức kịch liệt.
Bây giờ Diệp Chân đã đến, vậy tình thế lập tức không giống nhau.
Từng đạo quân lệnh truyền xuống, ngắn ngủi trăm hơi thở công phu, quân đội lúc trước còn có chút buông tuồng liền bày ra quân đội, một cổ sát khí nổi lên.
Ánh mắt Diệp Chân rơi vào trên người hơn năm trăm sĩ tốt ở khu vực trung ương quân đội kia, ánh mắt càng thêm âm trầm.
Rất nhiều sĩ tốt hai chân đều bị đánh gảy, có thậm chí cong đến một góc độ quái lạ, bởi vì không có y quan cao minh theo quân, tạm thời còn không chữa trị được.
- Bản quan là Tuần Phong Sứ đường thứ hai dưới quyền Tây Tuần Thú - Diệp Chân, trong các ngươi ai là người chủ trì, đi ra trả lời.
Diệp Chân trực tiếp lấy ra khiên bài Tuần Phong Sứ của mình, cỗ khí tức hồng hoang hung man thản nhiên kia, khiến cho vẻ mặt Hữu Tướng Quân Hải Nguyên Hầu Quốc - Ngô Sủng rét lạnh.
Ngẫm nghĩ mấy hơi, Hữu Tướng Quân Ngô Sủng mới chậm rãi bước ra khỏi hàng
- Hữu Tướng Quân Hải Nguyên Hầu Quốc Ngô Sủng gặp qua Diệp Tuần Phong Sứ.
- Diệp Tuần Phong Sứ, bản tướng biết ý đồ của các ngươi, nhưng bản tướng chẳng qua là phụng mệnh canh gác Thượng Cổ Na Di Trận, không thấy thánh chỉ của vua ta, bản tướng sẽ không giao ra Thượng Cổ Na Di Trận này.
- Diệp Tuần Phong Sứ nếu muốn tiếp quản Thượng Cổ Na Di Trận này, có thể đi tìm Quân Thượng Hải Nguyên Hầu Quốc.
- Im miệng.
m thanh Diệp Chân quát lên như tiếng sấm nổ ầm vang trên bầu trời Thượng Cổ Na Di Trận, khí thế của tiếng kia trực tiếp làm Hữu Tướng Quân Hải Nguyên Hầu Quốc Ngô Sủng giật mình, đang nói cũng đột nhiên ngừng lại.
- Ngô tướng quân, bản sứ chưa từng muốn ngươi giải thích tiếp quản vấn đề Thượng Cổ Na Di Trận, bản sứ muốn ngươi giải thích chính là nguyên nhân hơn năm trăm huynh đệ Tuần Phong Sứ đường thứ hai ta gảy chân.
- Bản Sứ muốn biết, nhân mã mà Bản Sứ êm đẹp phái tới tiếp quản Thượng Cổ Na Di Trận của Hải Nguyên Hầu Quốc, sao lại bị đánh gảy chân?
Diệp Chân nổi giận quát hỏi.
- Cái này...
Vẻ mặt Ngô Sủng trở nên khó coi, hắn nhìn ra được, Diệp Chân tới đây gây chuyện.
Nhưng đây chỉ là bắt đầu.
- Ngô tướng quân, hơn năm trăm huynh đệ Tuần Phong Sứ đường thứ hai ta gảy chân, ngươi nhất định phải cho Diệp mỗ một câu trả lời thỏa đáng, nếu không...
- Diệp Tuần Phong Sứ, chuyện gảy chân, chính là do bọn họ cưỡng ép đánh vào Thượng Cổ Na Di Trận, lỗi do tự mình gánh, đây đã là bản tướng hạ lệnh hạ thủ lưu tình.
Vẻ mặt Ngô Sủng trở nên lạnh, tha phương mới ngại thân phận của Diệp Chân, còn muốn lưu mấy phần mặt mũi, nhưng bây giờ xem ra, Diệp Chân tựa hồ không nể mặt hắn, hắn cũng sẽ không quản.
Nghe vậy, Diệp Chân cười lạnh.
- Hạ thủ lưu tình sao?
- Được, Bản Sứ hôm nay nhận cái ân hạ thủ lưu tình này của Ngô tướng quân, như vậy, Diệp mỗ cũng cho Ngô tướng quân một cơ hội.
Vừa nói, Diệp Chân đưa ra năm ngón tay.
- Năm trăm huynh đệ của ta bị các ngươi cắt đứt chân, ngươi giao ra 5000 người, để cho chúng ta cắt đứt chân, chuyện này cho qua.
- Cái này không thể!
Ngô Sửng chợt cắt đứt lời nói của Diệp Chân
- Giễu cợt, Diệp Tuần Phong Sứ, ngươi đang nói đùa sao?
Vừa dứt lời, sĩ binh Hải Nguyên Hầu Quốc bật cười không dứt, dưới cái nhìn của bọn họ, Diệp Chân đây là đang khoác lác, hay là cái chủng loại không đánh bản nháp kia.
Nhưng mà binh lính Bắc Hải Quận trong giây lát này lại dâng cao tinh thần, cả năm trăm binh lính gảy chân kia cũng siết quả đấm rống giận, quần tình công phẫn, rối rít rống giận muốn quyết tử chiến một trận với quân đội Hải Nguyên Hầu Quốc.
Trận mâu thuẫn mấy ngày trước kia, thật sự quá oan uổng rồi.
- Ngươi xem Diệp mỗ đang nói đùa với ngươi sao?
Diệp Chân cười lạnh một tiếng.
- Đừng nói Diệp mỗ không cho ngươi một cơ hội. Trong vòng mười hơi thở, giao ra 5000 người để cho chúng ta cắt đứt chân, chuyện này coi như xong, nếu không...
Diệp Chân lại không nói gì, mà trầm giọng tính toán thời gian.