Chương 1908 Nửa Canh Giờ
Nói xong, Mao tổng quản cười rạng rỡ nhìn về phía Diệp Chân.
- Diệp Tuần Phong Sứ, ngươi xem thế nào?
- Không được!
Diệp Chân chậm rãi lắc đầu.
- Diệp mỗ cũng không phải người không hiểu biến báo, nhưng lợi ích của Thượng Cổ na di trận Hải Nguyên thành chính Tuần Phong Sứ đường thứ hai chúng ta phải chiếm, Tuần Phong Sứ đường thứ hai chúng ta chiếm bảy thành, còn lại ba thành sẽ do các ngươi phân phối.
Diệp Chân nói câu này là nói thật.
Nhiều năm lăn lộn như vậy, Diệp Chân cũng biết đạo lý không thể gây thù hằn quá nhiều.
Cùng chia lợi ích, sống chung hòa bình mới là tốt nhất.
Nhưng, phân phối lợi ích từ Thượng Cổ na di trận Hải Nguyên thành thì Diệp Chân nhất định phải chiếm đầu to.
Dù sao theo quy củ của Đại Chu, Thượng Cổ na di trận Hải Nguyên thành cũng do Tuần Phong Sứ đường thứ hai quản lý, nhưng chia lãi ra một bộ phận lợi ích cũng không tệ.
Thế nhưng Diệp Chân vừa nói xong, vẻ mặt vị Mao tổng quản này đã đại biến.
- Không thể!
- Chuyện này tuyệt đối không thể!
- Diệp Tuần Phong Sứ, ba thành! Tuần Phong Sứ đường thứ hai các ngươi nhiều nhất là chiếm ba thành, đây là ranh giới cuối cùng.
Mao tổng quản nói.
Vừa nghe vậy, sắc mặt của Diệp Chân cũng thay đổi.
- Tiễn khách!
Việc đã đến nước này, đối phương lòng tham không đáy thì đã không cần thiết phải nói chuyện nữa.
Nghe vậy, Mao tổng quản bỗng nhiên đứng dậy, tức giận nói.
- Diệp Tuần Phong Sứ, đây chính là mệnh lệnh của Hoàn Vương điện hạ.
- Thì sao?
Diệp Chân cười lạnh.
- Hiện tại Hoàn Vương điện hạ còn không quản được trên đầu Diệp mỗ, tiễn khách!
Diệp Chân ra lệnh một tiếng, Huyễn Trị thượng sư lập tức đứng dậy nhìn chằm chằm, ý muốn thay Diệp Chân đưa tiễn ác khách này.
Diệp Chân xuất thủ hào phóng mười lăm quả Linh Hư Quả đã làm cho vị Huyễn Trị thượng sư này giải trừ nét mặt hầm hố, thành tay chân của Diệp Chân.
Hừ lạnh một tiếng, Mao tổng quản nhanh chân đi ra ngoài, nhưng vị Mao tổng quản này đi ra ngoài chưa được mấy hơi đã một vị tuần tra thần liệp mặt mũi bầm dập đi vào.
- Đại nhân, không tốt, Mao tổng quản kia đã mạnh mẽ phóng thích phạm nhân của Hải Nguyên hầu quốc trước đó chúng ta bắt trói!
- Cái gì?
Diệp Chân bỗng nhiên đứng dậy.
Ngay khi Diệp Chân chạy tới, người của Tuần Phong Sứ đường thứ hai dưới trướng Diệp Chân đang giằng co với hơn một trăm tiểu thái giám Mao tổng quản mang tới.
Nhưng bản nhân Mao tổng quản thì lại như hổ vào đàn sói, chỗ hắn đi qua, những người của Tuần Phong Sứ đường thứ hai đều ngã trái ngã phải.
Mượn cơ hội này, Mao tổng quản tay chân lanh lẹ bắt đầu phóng thích phạm nhân của Hải Nguyên hầu quốc bị Diệp Chân bắt trói.
Một màn này làm cho Diệp Chân triệt để nổi giận.
Phách lối!
Mao tổng quản này thật là quá phách lối, quả thật là cho thể diện mà không cần!
- To gan!
- Dám tự ý thả phạm nhân, người đâu, bắt trói những loạn đảng này cho ta, kẻ dám phản kháng, giết bất luận tội!
Diệp Chân tức giận quát.
Cơ hồ là âm thanh Diệp Chân vừa vang lên, ba động trong hư không làm người ta sợ hãi lan ra, đây là khí tức của tuần tra thần tướng Phong Cửu Mạch.
Khí tức của Huyễn Trị thượng sư cũng trong tích tắc khóa chặt Mao tổng quản.
Sát khí của Diệp Chân, còn có tế vệ lưu ở nơi này, còn có người của Tuần Tra Ti đồng thời khóa chặt một đoàn người Mao tổng quản.
Tử Linh Tiên Kiếm của Diệp Chân cũng trong tích tắc bay vọt lên không trung, từ xa tập trung về phía Mao tổng quản, trên Hậu Thiên Linh Bảo Lôi Quang Tiên càng lóe ra lôi quang làm người sợ hãi.
Đại chiến hết sức căng thẳng.
Diệp Chân bạo phát ra khí tức làm cho Mao tổng quản kinh hãi.
Nhưng cơ hồ là đồng thời, Mao tổng quản giơ tay lên, một lệnh bài màu vàng óng tản ra khí tức Hồng Hoang mênh mông nằm trong tay Mao tổng quản.
- Hoàn Vương Kim Lệnh ở đây, ai dám thả làm càn?
- Dám công kích người nắm giữ Hoàn Vương Kim Lệnh, giống như tạo phản, nhân gia ngược lại muốn xem thử các ngươi có ai muốn bị tru di cửu tộc không?
Mao tổng quản cầm một cái Kim Lệnh nói mấy câu, đã tại chỗ chấn nhiếp Tuần Tra Ti và tế vệ của Tổ Thần Điện, ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Diệp Chân!
- Hoàn Vương Kim Lệnh?
Tay Mao tổng quản cầm lệnh bài bắn ra kim quang bốn phía, tản ra khí tức Hồng Hoang mênh mông làm cho con ngươi Diệp Chân đột nhiên co rụt lại.
Làm Tuần Tra Ti Tuần Phong Sứ, Diệp Chân biết chuyện có Kim Lệnh Thân Vương.
Phong hào của đại hoàng tử Cơ Ngao Hoàn Vương, phần thuộc thân vương, cho nên Hoàn Vương Kim Lệnh này hẳn là thật.
Nhưng Hoàn Vương Kim Lệnh này thường chỉ có thể đại biểu bản nhân thân vương, giống bây giờ cầm trong tay một thái giám, đến cùng có thể là tính là gì, Diệp Chân cũng không nắm chắc được.
Công kích người nắm giữ Hoàn Vương Kim Lệnh, đến cùng có tính tạo phản hay không, Diệp Chân không cách nào xác định.
Nhưng Diệp Chân có thể xác định là ở Đại Chu, công kích dòng họ Hoàng Thất, nhất là mang binh công kích dòng chính Hoàng Thất, đây là một chuyện vô cùng kiêng kỵ.
Một cái không tốt sẽ làm cho Diệp Chân ngã thật đau.
Thấy Diệp Chân nửa ngày không có phản ứng, vị Mao tổng quản của Hoàn Vương phủ ngửa mặt lên trời cười ha hả.
- Diệp Tuần Phong Sứ, lúc trước nhân gia có ý tốt thương lượng, ngươi lại không đáp ứng, nhất định ép nhân gia phải dùng thủ đoạn này, ngươi đây là rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt.
- Hừ, hiện tại nhân gia ngược lại muốn xem thứ, ngươi có thể làm gì được ta?
- Hiện tại nhân gia cứ thả người, ngươi dám ngăn cản sao? Nhân gia thả những trọng thần này, xem ngươi còn lấy cái gì áp chế Hải Nguyên hầu quốc?
- Không biết tự lượng sức mình!
Càn rỡ cười to ba tiếng, Mao tổng quản phất ống tay áo một cái, tay cầm Hoàn Vương Kim Lệnh thản nhiên bắt đầu thả từng người, người được thả ra đầu tiên chính là đại tướng quân của Hải Nguyên hầu quốc.
Sắc mặt của Diệp Chân lại trở nên tối lại.
Theo Diệp Chân, cử động lần này của Mao tổng quản là đang đi ị trên đầu của hắn.
Nếu hôm nay mặc cho Mao tổng quản làm như vậy, như vậy Tuần Tra Ti Tuần Phong Sứ đường thứ hai hắn từ làm gì còn uy tín gì nữa.
Trong địa phận hắn quản hạt, chỉ cần là người trèo lên quan hệ với Hoàn Vương phủ là có thể trèo lên đầu Tuần Phong Sứ đường thứ hai hắn?
Về phần Diệp Chân vất vả trao đổi với Tây Tuần Thú Tẩy Thiên Cổ được quyền quản hạt Hải Nguyên hầu quốc, cũng sẽ uổng công.
- Thiến nô to gan, thật là không biết sống chết!
Câu nói này, cơ hồ là Diệp Chân nói ra từng chữ.
Lúc này, hai bên đã xem như triệt để không nể mặt mũi.
Mao tổng quản kia cũng cười lạnh, xem như không kiêng nể gì cả.
- Nhân gia đúng là hoạn quan, nhưng thì sao? Lúc này, ngươi dám động nửa sợi lông nhân gia sao?
- Cho ngươi mười tám lá gan thì ngươi cũng không dám động nửa sợi lông nhân gia!
- Ha ha, Diệp Chân, ngươi đại nạn lâm đầu, còn không tự biết, thức thời thì mau quỳ gối trước mặt dập đầu xin lỗi nhân gia, có lẽ nhân gia có thể cho ngươi một đường sống, nếu nhận nhân gia làm cha nuôi, nói không chừng nhân gia còn có thể thưởng cho ngươi một con đường phú quý!
Diệp Chân lạnh lùng nhìn chằm chằm Mao tổng quản gan to bằng trời, ánh mắt đó giống như đang nhìn một người chết.
Chẳng biết lúc nào, tù và tử mẫu trong tay đã bắt đầu lấp lóe thanh quang.
- Diệp tiểu tử, đã hơn nửa đêm rồi còn khẩn cấp liên hệ lão phu, bên phía công chúa xảy ra chuyện gì sao?
m thanh trong tù và tử mẫu hơi vội vàng.
Đây là âm thanh của Đại Chu nội giam Đại tổng quản Ngư Triêu n, chỉ có điều sau khi truyền qua tù và tử mẫu đã có chút chút sai lệch.
Sở dĩ Diệp Chân có tù và tử mẫu trực tiếp liên hệ với nội giam Đại tổng quản Ngư Triêu n là bởi vì Diệp Chân đi rất gần Trường Nhạc công chúa, Ngư Triêu n đặc biệt cho Diệp Chân một tù và tử mẫu có thể liên hệ khẩn cấp với hắn, để nếu như bên phía Trường Nhạc công chúa xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì có thể khẩn cấp liên hệ Ngư Triêu n.
Ngược lại, nếu như cần, Ngư Triêu n cũng có thể ngay lập tức liên hệ với Diệp Chân.
- Ngư đại tổng quản, công chúa không sao đâu, nhưng ta lại có chút vấn đề, cần thỉnh giáo ngươi một chút.
Diệp Chân nói.
- Nói đi!
- Ngư đại tổng quản, là như vậy, có một thái giám cầm Hoàn Vương Kim Lệnh, lấy tội danh tạo phản uy hiếp ta không được động thủ, tùy ý phóng thích ra phạm nhân mà thủ hạ ta bắt được...
Diệp Chân nói đơn giản nhất những chuyện xảy ra.
Bộ dáng Diệp Chân này bình tĩnh nói chuyện, gây nên Mao tổng quản chú ý.
Vẻ mặt Mao tổng quản lại tràn đầy khinh thường.