Chương 1909 Hài Lòng Giao Phó
Diệp Tuần Phong Sứ, nhân gia cũng không người dễ bị dọa, trực tiếp liên hệ Ngư đại tổng quản, ngươi cho rằng nhân gia sẽ tin sao?
- Đừng nói là ta, cho dù Hoàn Vương điện hạ nhân gia cũng không thể trực tiếp liên hệ với Ngư đại tổng quản. Ngươi muốn dùng chiêu này lừa gạt nhân gia, ngươi cũng quá ngu rồi đấy?
Nói đến đây, Mao tổng quản nở nụ cười.
- À đúng rồi, một chiêu này dùng để cứu danh dự, tìm bậc thang cũng rất tốt.
Đối mặt Mao tổng quản chế giễu, Diệp Chân không nói gì, chỉ là lần nữa nói với tù và tử mẫu.
- Ngư đại tổng quản, ta muốn biết, nếu ta hạ lệnh công kích người nắm giữ Hoàn Vương Kim Lệnh này thì sẽ có hậu quả gì không?
- Không nên vọng động, chuyện này để lão phu đến xử lý.
Trong tù và tử mẫu truyền đến âm thanh của Ngư Triêu n.
- Ngư đại tổng quản, không phải ta xúc động, là người này muốn ta quỳ xuống nhận hắn làm cha nuôi, ta không tại chỗ giết hắn, cũng đã áp chế lắm rồi.
Diệp Chân lạnh lùng nói.
- Cái gì?
Trong tù và tử mẫu truyền đến một tiếng kinh hô.
- Hắn tên là gì?
- Mao tổng quản của Hoàn Vương phủ, Mao Vĩnh Thành!
Diệp Chân nói.
- Mao Vĩnh Thành, thật sự là cẩu nô tài to gan.
Trong tù và tử mẫu truyền đến một tiếng gầm thét.
- Diệp Chân, cho lão phu nửa canh giờ, sau nửa canh giờ, người của lão phu sẽ xuất hiện trước mặt ngươi.
- Tốt!
Diệp Chân vừa lên tiếng, âm thanh châm chọc khiêu khích của Mao Vĩnh Thành lại vang lên.
- Diệp Tuần Phong Sứ, ngươi diễn thật rất giống.
- Nhưng, ngươi cho dù ngươi muốn gạt người thì cũng phải diễn giống một chút, âm thanh trong tù và tử mẫu này không hề giống lão tổ tông.
- Ngươi lấy ở đâu ngu xuẩn tìm được người diễn không giống như thế...
Diệp Chân khóe miệng mỉm cười, nếu Mao tổng quản này đã tự tìm đường chết, hắn không ngại thành toàn một chút, lặng yên không một tiếng động, Diệp Chân đưa tù và tử mẫu hướng về phía Mao tổng quản.
- To gan!
Tiếng rống tức giận của Ngư Triêu n từ trong tù và tử mẫu truyền ra, nhưng người sau vẫn khịt mũi coi thường.
Nhưng chỉ mười mấy hơi thở sau, Mao Vĩnh Thành đã cười không nổi.
Một huyền y trung niên mang theo hai thuộc hạ xuất hiện ở thự nha Tuần Tra Ti Tuần Phong Sứ đường thứ hai Hải Nguyên thành.
- Ngoại sự giám chưởng án thái giám Mao Vĩnh Thành là ai?
m thanh âm trầm đến trong xương cốt làm cho trong lòng tất cả mọi người ở đây lạnh lẽo.
Xưng hô chuyên nghiệp như thế làm cho trong lòng Mao tổng quản run lên, vội trả lời:
- Ta là, các ngươi là?
- Là ngươi?
Huyền y trung niên dẫn đầu nhân lùng liếc qua Mao Vĩnh Thành, không nói gì chỉ là đưa ra một lệnh bài vô cùng đen nhánh.
Chỉ nhìn thoáng qua lệnh bài này, Mao Vĩnh Thành bỗng nhiên rùng mình một cái.
- Đợi ở đây, sau nửa canh giờ nữa đích thân chủ nhân sẽ đến.
Ba chữ 'Nửa canh giờ' này giống như một đạo kinh lôi nổ vang trên đỉnh đầu, làm cho cơ thể Mao tổng quản run rẩy bần bật.
- Chuyện này... Chuyện này không thể nào!
Trong chớp mắt, Mao tổng quản đã mồ hôi tuôn như nước.
Người của Ngư đại tổng quản Ngư Triêu n đến còn nhanh hơn trong tưởng tượng của Diệp Chân.
Chỉ vừa mới một khắc đồng hồ, một đội thái giám mặc áo thanh mãng quan đã cực nhanh chạy tới.
- Người nào là ngoại sự giám chưởng án thái giám Mao Vĩnh Thành?
Một tiếng lệ quát, Mao tổng quản của Hoàn Vương phủ nguyên bản đã mồ hôi tuôn như nước, ướt nhẹp cả mặt đất lập tức xụi lơ trên mặt đất.
Cho dù không ai trả lời, nhưng thái giám thanh mãng quan y cũng biết ai là Mao Vĩnh Thành.
- Bắt lấy!
Quát lên một tiếng, lập tức có hai thái giám từ sau lưng thái giám thanh mãng quan y lóe ra, lao thẳng tới vị trí của Mao tổng quản Hoàn Vương phủ.
Thấy có người lao đến, ánh mắt Mao Vĩnh Thành càng hoảng sợ, nhưng cũng tràn ngập không cam lòng, hắn biết tới bắt người hắn là ai.
Chính là Thận Hình Ti Tả Đại Đô Đốc trong nội giám Đại Chu bọn hắn.
Nội giám Thận Hình Ti của Đại Chu là một thái giám làm cho tất cả mọi người nghe thấy thôi đã sợ mất mật, chỉ cần đi vào thì sẽ không có mấy người có thể nguyên vẹn đi ra.
Càng chết là, thân phận của thái giám trước mắt này là thanh mãng quan y.
Thận Hình Ti có hai Đô Đốc chủ quan, phân biệt là Tả Hữu Đô Đốc Thận Hình Ti.
Dưới tình huống bình thường, Tả Hữu Đô Đốc này cực ít tự mình ra mặt truy bắt nội giam, chỉ có khi nào Nội Giam Đại Tổng Quản tự mình hạ lệnh thì mới có thể xuất động tả hữu Đô Đốc.
Nói cách khác, trước mắt từ Thận Hình Ti Tả Đại Đô Đốc tới bắt hắn, chính là Nội Giam Đại Tổng Quản Ngư Triêu n lên tiếng.
Mao Vĩnh Thành lo lắng có thể nghĩ.
Nhưng, sâu kiến còn sống tạm bợ.
Mao Vĩnh Thành cũng không muốn lặng yên không một tiếng động bị bắt vào Thận Hình Ti như vậy, sau đó lặng yên không một tiếng động hóa thành bùn nhão.
Trong lúc cấp thiết, Mao Vĩnh Thành bỗng nhiên giơ lên Hoàn Vương Kim Lệnh trong tay, điên cuồng rống to.
- Có Hoàn Vương Kim Lệnh ở đây, ai dám làm càn?
Ai dám động đến ta?
Nhìn thấy hai thái giám nhào tới không thèm để ý tới Hoàn Vương Kim Lệnh trong tay hắn, Mao Vĩnh Thành to gan lên, khí tức Đạo Cảnh lập tức dâng lên.
Lạnh lùng nhìn vị Mao tổng quản kia, trong mũi Tả Đại Đô Đốc Thận Hình Ti thanh mãng quan y phát ra hừ lạnh một tiếng.
- Điên.
Cơ hồ là đồng thời, hai bóng đen như thiểm điện xuất hiện ở trên đỉnh đầu Mao Vĩnh Thành Mao Tổng Quản, chỉ ảnh biến ảo, mấy trăm chưởng ảnh liền nặng nề dày đặc đánh về phía Mao Vĩnh Thành.
Hai bóng đen này tản ra khí tức Đạo Cảnh còn mạnh mẽ hơn so với khí tức trên người Mao Vĩnh Thành.
Mao Vĩnh Thành hét lớn một tiếng, nắm lấy Hoàn Vương Kim Lệnh đỡ lấy chưởng ảnh kia, nhưng song quyền nan địch tứ thủ (hai tay sao có thể địch lại bốn tay), mà còn đang trong trạng thái vô cùng kinh hoảng.
Một cây châm màu đen thật dài đâm xuyên qua trán Mao Vĩnh Thành.
Người sau toàn thân cứng đờ, cơ thể co quắp kịch liệt, trong chớp mắt đã biến thành màu đen.
Nhìn thấy một màn này, Diệp Chân lập tức giật mình.
Trong nháy mắt tiếp theo, hai mắt Mao Vĩnh Thành bạo lồi, đỉnh đầu đột ngột nổ tung, một Nguyên Linh ba màu to gần hai thốn và giống Mao Vĩnh Thành như đúc, vẻ mặt vô cùng hoảng loạn bỗng nhiên thoát ra.
Ngay khi thoát ra, Nguyên Linh của Mao Vĩnh Thành định bỏ chạy, thế nhưng hai vị thái giám vừa rồi giống như lão luyện, một tấm lưới màu đen vô cùng tinh tế chụp xuống đầu Nguyên Linh của Mao Vĩnh Thành, trong chớp mắt trói chặt Nguyên Linh của Mao Vĩnh Thành.
Nguyên Linh của Mao Vĩnh Thành phát ra âm thanh kêu rên tuyệt vọng.
- Tả Đại Đô Đốc, vì sao? Nhân gia phạm tội gì, vì sao đuổi bắt ta?
Tả Đại Đô Đốc Thận Hình Ti thanh mãng quan y dùng một loại ánh mắt khinh thường nhìn thoáng qua Mao Vĩnh Thành, sau đó chậm rãi nhặt lên Hoàn Vương Kim Lệnh rớt dưới đất.
- Mang toàn bộ đi!
Mấy hơi thở sau, Tả Đại Đô Đốc Thận Hình Ti chắp tay về phía Diệp Chân, sau đó xoay người rời khỏi, mấy chục tên thái giám áp giải trên trăm tên tiểu thái giám Mao tổng quản mang tới, nhấc lên thi thể của Mao Vĩnh Thành giống như u linh biến mất trong bóng tối.
Sau đó, tên huyền y trung niên xuất hiện sớm nhất đưa ra lệnh bài trấn trụ Mao Vĩnh Thành, cũng chắp tay về phía Diệp Chân rồi biến mất trong bóng tối.
Mấy hơi thở sau, tử mẫu tù và trước đó Diệp Chân liên hệ với Đại Chu giám Đại Tổng Quản Ngư Triêu n lần nữa phát ra thanh quang.
- Giải quyết rồi?
Đây là âm thanh của Ngư Triêu n.
- Ừm, đã giải quyết, cảm ơn Đại Tổng Quản...
- Không cần cám ơn lão phu, vì sao lão phu giúp ngươi, ngươi hiểu chứ.
Nghe vậy, Diệp Chân mới nở nụ cười khổ.
- Ta hiểu....
Sau đó, thanh quang của tù và tử mẫu lập tức ảm đạm.
Diệp Chân hiểu rõ ý tứ của Ngư Triêu n, đây là nói Diệp Chân lại thiếu Ngư Triêu n một đại nhân tình, nhắc hắn nhớ.
Diệp Chân cũng hiểu rõ, nhờ Ngư Triêu n hỗ trợ dùng rất tốt, nhưng thiếu nhân tình của Ngư Triêu n lại tuyệt đối không tốt.
Nhưng cái gọi là nợ quá nhiều không lo.
Lần trước, vì lấy được Phân Thân Vạn Cốt Luân Hồi Ấn, Diệp Chân đã tìm Ngư Triêu n trợ giúp một chút, đã thiếu hắn một lần nhân tình, dù sao cũng thêm lần này.
Ngày sau tận tâm tận lực là được.
Mao tổng quản Hoàn Vương phủ này đã bị bắt đi, như vậy cách ngày Diệp Chân triệt để tiếp quản Thượng Cổ na di trận Hải Nguyên thành cũng không xa.
- Đại nhân, thừa tướng Hải Nguyên hầu quốc Tư Thạch muốn gặp đại nhân, nói có chuyện quan trọng muốn bẩm báo đại nhân.
Một Tuần Tra Thần Sứ đến đây hồi báo.
- Thừa Tướng Tư Thạch?
Ánh mắt khẽ động, Diệp Chân đã đại khái đã đoán ra nguyên nhân thừa tướng Tư Thạch muốn gặp hắn.
- Dẫn tới.