Chương 1914 Đại Hung
Nhưng không khéo chính là, sau khi đến Ngũ Tiên Đảo, Sơn Thần Dịch Tuân lại rời đảo làm việc.
Diệp Chân cũng không gấp, sau khi đưa thiệp mời, hắn tu luyện trên đảo, chờ Sơn Thần Dịch Tuân trở về.
Sau mười ba ngày, Sơn Thần Dịch Tuân làm xong chuyện quay trở lại Ngũ Tiên Đảo, sau khi nghỉ ngơi sơ sơ liền mời Diệp Chân qua phủ.
- Diệp Bá Tước, nếu như lão phu không đoán sai, ngươi lần này đến đây, nhất định là tin tức treo giải thưởng mà đến.
Sơn Thần Dịch Tuân vừa thấy mặt đã đi thẳng vào vấn đề.
Thấy Diệp Chân gật đầu, Sơn Thần Dịch Tuân liền nhiệt tình kéo Diệp Chân cười lớn:
- Lão phu đã sớm ngờ tới Diệp Bá Tước là vì chuyện này mà tới, cho nên ngày hôm qua vừa rồi quay về đã làm chút công phu.
- Cái này đúng không, lão phu đã mang đến Ngọc Giản lưu ảnh về yêu cầu treo giải thưởng của Vương Bạch Mục kia, hơn nữa còn mang đến tình báo tương quan.
- Như thế, Diệp Chân trước hết cám ơn Dịch lão.
Diệp Chân có chút kinh hỉ.
- Này, không cần khách khí, chút chuyện như thế, cám ơn cái gì?
Gương mặt Sơn Thần Dịch Tuân khoát đạt.
Một số thời khắc, Diệp Chân cảm thấy, Sơn Thần Dịch Tuân đối với một võ giả Huyền Cung cảnh như hắn tựa hồ nhiệt tình quá mức.
Dưới tình huống bình thường, quá mức nhiệt tình đều không có ý tốt, nhưng mà Diệp Chân cùng Sơn Thần Dịch Tuân tiếp xúc lâu như vậy, lại phát hiện Sơn Thần Dịch Tuân đối với mục đích của hắn lại rất thuần khiết.
Diệp Chân không hiểu, cũng chỉ có thể thản nhiên tiếp nhận.
- Đến, chúng ta nghiên cứu phần Ngọc Giản lưu ảnh mà Vương Bạch Mục đưa một chút.
Khi nói chuyện, một màn ánh sáng nở rộ trong lòng bàn tay Dịch lão.
Hình ảnh đầu tiên đập vào mắt là lồng ngực chập trùng kịch liệt, mặt bị lửa làm tổn thương của môt người nào đó.
Đây là một lối đi dưới lòng đất tràn đầy nham tương, từ bề mặt mặt đất lan tràn nham tương màu đỏ thẫm có thể thấy được, nhiệt độ rất cao, nham tương văng khắp nơi.
Hình ảnh trên ngọc giản lưu ảnh đang nhanh chóng biến hóa, ước chừng chạy trong lối đi nham tương trong lòng đất được khoảng nửa khắc đồng hồ công phu, lối đi dần dần rộng rãi ra, nhưng theo đó, sương mù năm màu dày đặc bay lên, tầm mắt trở nên rất kém cỏi.
- Trong sương mù này tuyệt đối có kịch độc, nếu ngươi thật muốn đi hái, nhất định phải vạn phần cẩn thận.
Sơn Thần Dịch Tuân nhắc nhở.
Ở trong sương mù năm màu, tốc độ chạy của người kia rõ ràng trở nên chậm hơn, tựa hồ vô cùng cẩn thận.
- Dịch lão, trong sương mù này có thể tồn tại vật liệu kinh khủng....
Sau nửa khắc đồng hồ, hình ảnh đột nhiên biến mất, Sơn Thần Dịch Tuân lại lấy ra một ngọc giản lưu ảnh khác.
Hình ảnh lại xuất hiện, sau nửa canh giờ, võ giả rốt cuộc đã tới một nơi vũng bùn mạo hiểm nhiệt khí vụ khí bốc lên.
Chính giữa vũng bùn có một gốc cây cao một thước, năm nhánh màu xanh đỏ đậm thon dài mở ra năm phía giống như năm ngón tay, mà chính giữa năm nhánh kia, một trái cây lục quang oánh oánh đang lóe lên linh quang.
- Ngũ Trảo Lưu Quả, đúng là thiên địa linh vật Ngũ Trảo Lưu Quả có thể bổ sung lực lượng bổn nguyên, nhưng mà Dịch lão, ngươi có cảm thấy vũng bùn này có chút cổ quái hay không.....
Diệp Chân còn chưa nói hết lời, cảnh tượng trước mắt ầm ầm bể tan tành, ánh mắt Diệp Chân nhìn về phía Sơn Thần Dịch Tuân.
- Dịch lão, còn nữa không?
Sơn Thần Dịch Tuân lắc đầu:
- Chỉ có hai cái ngọc giản lưu ảnh này, nhưng lão phu cùng đan dược đại sư Ngũ Tiên Đường chúng ta đã nghiên cứu vài chục lần, có thể xác định, trái cây kia đúng là Ngũ Trảo Lưu Qủa, hơn nữa nhìn qua đã chín rồi.
- Chín rồi?
- Dịch lão, nếu như trái cây kia đã chín, như vậy Vương Bạch Mục tiến vào vũng bùn, tại sao không hái thiên địa Linh Vật vô cùng trân quý này, đây chẳng phải càng đáng giá tiền ư?
Diệp Chân hỏi.
- Đúng như ngươi nói, bí mật có khả năng sẽ ở trong vũng bùn đó, trong vũng bùn kia, có khả năng có một tồn tại mà ngay cả Vương Bạch Mục cũng vô cùng kiêng kỵ.
Sơn Thần Dịch Tuân nói.
Trầm ngâm một chút, Diệp Chân lần nữa hỏi.
- Dịch lão có thể biết tu vi của Vương Bạch Mục này hay không?
- Tu vi cụ thể thì ta không biết, nhưng bằng vào thực lực hắn thể hiện ở trong hai đoạn Linh ảnh này, trên căn bản có thể xác định, tu vi của Vương Bạch Mục không phải Đạo Cảnh, chỉ đến gần vô hạn với Đạo Cảnh.
- Hơn nữa, người này rất có thể tinh thông mấy loại bí pháp thần thông, không thể coi thường.
- Đạo Cảnh, mấy loại bí pháp thần thông?
Vẻ mặt Diệp Chân trở nên ngưng trọng.
- Ngay cả cường giả như vậy cũng không dám hái Ngũ Trảo Lưu Quả kia, vậy lần tầm bảo này, sợ là khó khăn không nhỏ.
Nghe vậy, vẻ mặt Sơn Thần Dịch Tuân trở nên nghiêm túc.
- Diệp Chân, chuyện này lão phu nhất định phải nhắc ngươi.
- Lão phu hôm qua phải đi ra mắt sư tôn ta một chuyến, ngươi biết, Thiên Vận Thần Thông của sư tôn ta có uy năng khó lường, có thể chỉ ra họa phúc, cũng có thể nghiệm được cát hung.
- Sư tôn ta nói, ngươi đi chuyến này —— đại hung!
- Đại hung? (Cực kì hung hiểm)
Hai chữ này để cho đồng tử Diệp Chân co rụt lại, Đại Đường Tôn phê chuẩn là đại hung sao? Vậy cũng có phương pháp xu cát tị hung (tránh ác tựa lành) chăng?
Sơn Thần Dịch Tuân chậm rãi lắc đầu.
- Chuyện này lão phu cũng có hỏi qua, nhưng mà sư tôn ta nói, bản thân Ngũ Trảo Lưu Quả chính là kỳ trân của thiên địa, vận số kỳ quỷ, khó mà kiểm tra chính xác được.
- Quỷ dị hơn là, một khi sư tôn vận dụng Thiên Vận Đại Pháp diễn hóa chuyện của Diệp Bá Tước, Thiên Cơ sẽ trở nên tối tăm lại, độ khó diễn hóa cứ như vậy tăng lên gấp mấy chục lần.
- Cuối cùng, sư tôn cũng chỉ có thể cho ra hai chữ 'Đại hung' này.
- Không chỉ là chuyện này, thật ra thì lần trước lúc ta thay Diệp Bá Tước thôi diễn tìm kiếm phương vị của Thải Y cô nương, cũng gặp phải tình huống như vậy, chỉ có thể thôi diễn ra một chữ 'Nam'.
- Tại sao lại như vậy?
Gương mặt Diệp Chân ngạc nhiên.
- Lúc diễn hóa chuyện của ta, Thiên Cơ sẽ nên tối tăm? Đại Đường Tôn có biết nguyên nhân hay không?
Diệp Chân hỏi.
- Nguyên nhân cũng không phải bí mật gì, thường thường khi thôi diễn chuyện của một ít người nắm giữ đại khí vận, hay là mang dị bảo, hoặc là có người đại thần thông che đậy Thiên Cơ, hay là người có chuyện liên quan đến thiên địa đại biến hoặc chuyện có liên quan đến Thiên Cơ, thì Thiên Cơ sẽ trở nên tối tăm khó dò.
- Về phần Diệp Bá Tước thuộc về loại nào, ta không rõ lắm.
Sơn Thần Dịch Tuân nói.
Diệp Chân nghe vậy, trong lòng hơi động.
Đại khí vận Diệp Chân không cảm thấy hắn sẽ có, có đại thông thần giả che phủ Thiên Cơ không cho người khác thôi diễn chuyện của Diệp Chân, hắn cũng cảm thấy không thể nào, hắn còn không có cái giá trị đó.
Duy nhất có khả năng, chính là người mang dị bảo rồi.
- Có lẽ có liên quan với Thận Long châu.
- Sư tôn ta thôi diễn cho ra kết quả là điềm đại hung, thường thường đều là cửu tử nhất sinh, cho nên, vô luận là Đại Đường Tôn hay lão phu đều đề nghị Diệp Bá Tước tốt nhất tạm thời hủy bỏ kế hoạch này, tránh cho gặp đại nạn.
Dịch Tuân nói.
- Hủy bỏ?
Diệp Chân kiên định lắc đầu, tìm lâu như vậy, lại dùng ba mươi Linh Hư quả để treo giải thưởng kếch xù, mới có một cơ hội để Tiểu Yêu thức tỉnh.
Không nói Tiểu Yêu bởi vì Diệp Chân mà bổn nguyên tiêu hao quá mức dẫn đến rơi vào trạng thái ngủ say, ngay cả Diệp Chân mà nói, Tiểu Yêu ra đời ở mộc mạch trong cơ thể Diệp Chân, lớn lên, Tiểu Yêu càng giống như con của Diệp Chân vậy.
Thiên địa Linh Vật có thể bổ sung lực lượng bổn nguyên khó tìm như thế, ước chừng hơn sáu năm thời gian mới có tin tức.
- Dịch lão, ta biết các ngươi đều lo cho ta, nhưng mà cơ hội lần này, vô luận như thế nào ta cũng sẽ không bỏ qua, nguy hiểm đi nữa, cho dù cửu tử nhất sinh, ta cũng phải đi, xin Dịch lão giúp ta liên lạc Vương Bạch Mục này một chút.
Diệp Chân nói.
Trong con ngươi Sơn Thần Dịch Tuân thoáng hiện một tia ‘quả là như thế’, mở miệng nói.
- Lão phu cũng không dối gạt ngươi, Vương Bạch Mục kia, ngày hôm qua lão phu đã cho người liên lạc rồi, cũng đã nhận được trả lời.
- Nhưng hắn nói hắn ở Dị Vực làm một vài chuyện quan trọng, muốn quay về, nhanh nhất cũng phải thời gian một năm.
- Thời gian một năm, vậy bọn ta chờ, nếu Vương Bạch Mục quay về, vậy làm phiền Dịch lão trước tiên cho ta biết.
Diệp Chân nói.
Sau nửa khắc đồng hồ, Sơn Thần Dịch Tuân nhìn bóng lưng Diệp Chân rời khỏi, khóe miệng hiện lên một nụ cười khổ.
- Vương Bạch Mục kia nói tối đa chỉ có thể chờ ngươi một năm, lão phu chỉ có thể lừa cả hai bên, trì hoãn chuyện này lại một năm vậy.
- Hy vọng thời gian một năm, có thể làm cho Thiên Cơ và khí vận xảy ra biến hóa, để cho điềm dữ hơi chậm, không đến nổi mãnh liệt như vậy....
Vừa nói, Sơn Thần Dịch Tuân thở dài.
- Điềm đại hung, sư tôn trong ba trăm năm qua tổng cộng từng diễn hóa ra mười ba điềm đại hung, mười ba người được thôi diễn ra điềm đại hung này, không một ai có thể có qua được kiếp nạn.
Mà Diệp Chân là người thứ mười bốn!.