Chương 1915 Dung Nham Địa Ngục Hải
Khi còn bé Diệp Chân bị cha Diệp Thiên Thành ép đọc rất nhiều sách, trong sách thường có một loại thuyết pháp rời núi trong một ngày, trên đời đã ngàn năm.
Lúc đó, Diệp Chân không tin, thậm chí khịt mũi coi thường.
Nhưng cho đến ngày nay, Diệp Chân đã tin được đến không thể tin thêm nữa.
Thế gian trôi qua một năm, Diệp Chân đã ở trong Thận Long Châu khổ tu thời gian mười năm.
Mặc dù chênh lệch so với truyền thuyết rời núi trong một ngày, trên đời đã ngàn năm còn rất lớn, nhưng mà Diệp Chân cảm thấy nếu cõi đời này đã có gia tốc thời gian gấp mười lần, vậy thì sẽ có gấp trăm lần, nghìn lần thậm chí gấp vạn lần.
Trong thời gian một năm chờ đợi người tiếp giải thưởng Vương Bạch Mục từ vực ngoại trở về, Diệp Chân liền lẳng lặng ở trong Thận Long Châu khổ tu thời gian mười năm, thành quả phi thường.
Không chỉ tu vi đột nhiên tăng mạnh, còn để cho Diệp Chân đối với thực lực của mình có một đợt tăng cường tổng hợp.
Lúc này, Diệp Chân đang cưỡi Vân Dực Hổ Vương Tiểu Miêu, như một đạo tia chớp màu xám bay xuyên những tầng mây.
Ba ngày trước, cũng tức là cách kỳ hạn một năm còn có mấy ngày, Sơn Thần Dịch Tuân thông báo Diệp Chân, Vương Bạch Mục kia đã từ vực ngoại trở về, đồng thời phát tới địa điểm thương thảo.
Diệp Chân lập tức vội vàng lên đường.
Mười năm khổ tu, Vân Dực Hổ Vương Tiểu Miêu càng thêm uy vũ, thực lực bão táp không nói, tốc độ còn tăng lên một phần ba so với trước kia.
Địa điểm gặp mặt mà Vương Bạch Mục ước định với Diệp Chân tên là Dung Nham Địa Ngục Hải, chính là một trong những Tuyệt Vực nổi danh nhất Hồng Hoang đại lục.
Hồng Hoang đại lục bát ngát vô biên, giống như khu vực mà Đại Chu cùng Ma Tộc chiếm cứ, đều là chốn sơn minh thủy tú, Địa Mạch vững vàng, có thể dưỡng dục sinh linh thủy thổ.
Bao gồm Biên Hoang Man Di Bách Tộc còn có Tứ Hải Câu đều là như thế.
Nhưng những nơi có thể dưỡng dục sinh linh thủy thổ chỉ chiếm một phần ba diện tích Hồng Hoang đại lục, những địa vực khác cho dù trải qua trăm vạn năm các tộc tìm tòi cùng mở mang, phần lớn như cũ vẫn là Hồng Hoang chân chính.
Địa Mạch lực nơi đó vô cùng dâng trào, giống như đại hồng thủy lao nhanh không ngừng vậy, ba động vô cùng kịch liệt.
Có lẽ một khắc trước nghe tiếng suối reo, nhưng chớp mắt sau sẽ là thiên băng địa liệt, hoặc là hồng thủy ngút trời, sấm gió không dứt.
Sinh linh có thể sinh tồn trong hồng hoang đều là những tồn tại vô cùng kinh khủng.
Cho dù một con kiến có thể cũng sẽ có huyết mạch Thái Cổ, thực lực kinh khủng.
Người đi đi lại lại trong hồng hoang, cho dù đó chỉ cường giả Đạo Cảnh cũng phải thận trọng.
Mà đó chỉ là Hồng Hoang, trong Hồng Hoang, còn có rất nhiều Tuyệt Vực.
Những thứ được gọi là Tuyệt Vực này có thể do thiên địa đột biến mà tạo thành, có thể do hoàn cảnh đặc thù mấy trăm vạn năm diễn hóa mà ra, cũng có thể do những Tạo Hóa Thần Nhân đứng đầu kia đại chiến một trận kinh thiên động địa, ngày tháng kéo dài mà tạo thành một mảnh Tuyệt Vực.
Tuyệt Vực Dung Nham Địa Ngục Hải mà Vương Bạch Mục ước định gặp mặt được hình thành như thế nào, Diệp Chân không biết được.
Nhưng sự kinh khủng của Dung Nham Địa Ngục Hải tuyệt đối có thể xếp hàng đầu trong rất nhiều Tuyệt Vực trên Hồng Hoang đại lục.
Cũng chính vì nguyên nhân này mà ở Dung Nham Địa Ngục Hải hiếm thấy vết người.
Một mảnh Tuyệt Vực Dung Nham Địa Ngục Hải này, tọa lạc tại phương bắc của Đại Chu.
Diệp Chân đầu tiên thông qua Thượng Cổ Na Di Trận đến Sa Châu ở cực Bắc của Đại Chu, sau đó cưỡi Vân Dực Hổ Vương Tiểu Miêu phi hành ba ngày ba đêm, xuyên qua đường biên giới phía bắc nhất của Đại Chu.
Bước chân vào lãnh địa Sa Tộc mà Đại Chu vài vạn năm qua đều chưa từng chinh phục.
Lãnh địa Sa Tộc chính là sa mạc mênh mông bát ngát, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy từng cái ốc đảo, đó chính là căn cứ của tộc nhân Sa Tộc.
Toàn bộ sa mạc mênh mông bát ngát đều là lãnh địa Sa Tộc.
Sa mạc được đặt tên là Y Trĩ Sa Hải này cũng có chu vi mấy chục triệu dặm.
Nhưng Y Trĩ Sa Hải này thật sự quá nghèo nàn, cằn cỗi đến mức ngoại trừ Sa Tộc ra, lại không có người nào tới tìm tòi, nhưng mà Sa Tộc đã sinh sống trong Y Trĩ Sa Hải đã không biết bao nhiêu vạn năm.
Một mực tồn tại không nói, còn trở thành biên hoạn (hoạn nạn đến từ biên giới) của Đại Chu đế quốc.
Dù chính là trong Tuần Tra Ti cũng chỉ có giản đồ Y Trĩ Sa Hải, không có tường thật linh đồ.
Mà Sa Tộc mặc dù có thể trở thành biên hoạn của Đại Chu cũng bởi vì Y Trĩ Sa Hải này.
Y Trĩ Sa Hải mênh mông vô biên, mỗi lần điều động đại quân tới diệt, Sa Tộc đều trốn vào Sa Hải giống như chuột sa mạc vậy, thời điểm mấy triệu quân đội tràn vào cũng chỉ đành bó tay toàn tập.
Mà Sa Tộc chính là xuất quỷ nhập thần.
Sau mấy lần vây quét mà không ăn thua gì, thủ đoạn đối phó của Đại Chu đế quốc đối với của Sa Tộc liền từ đánh dẹp biến thành phòng ngự. Một khi Đại Chu chuyển thành phòng ngự, Sa Tộc cơ hồ đối Đại Chu không tạo được uy hiếp bao lớn.
Nhưng biên giới sa mạc, lại lấy tốc độ gần trăm dặm mỗi năm xâm nhập vào Sa Châu. Nếu như vậy cứ xâm nhập như vậy, chỉ cần mấy ngàn vạn năm, Sa Châu sợ là không còn tồn tại nữa.
Bất quá, đây cũng không phải chuyện mà Diệp Chân bận tâm.
Mục tiêu của Diệp Chân là Dung Nham Địa Ngục Hải, Dung Nham Địa Ngục Hải ở ngay cuối Y Trĩ Sa Hải.
Có lẽ bởi vì cằn cỗi, tính xâm lược của Sa Tộc hết sức mạnh, Diệp Chân cho dù bay nhanh trên bầu trời Y Trĩ Sa Hải, những võ giả Sa Tộc Sa Hải cường đại có thể cảm ứng được hơi thở của Diệp Chân, từng người từng người giống như ngốc thứu (kền kền) ngửi thấy mùi thịt thối rữa vậy, điên cuồng đuổi theo.
Lúc nhiều nhất, sau lưng Diệp Chân có tới mười mấy dạo khí tức Giới Vương cảnh, mấy trăm đạo khí tức Huyền Cung cảnh đuổi theo.
Cái này làm cho Diệp Chân đổ mồ hôi lạnh, cũng may tốc độ của Vân Dực Hổ Vương rất nhanh, những võ giả Sa Tộc kia căn bản không đuổi kịp, bằng không, Diệp Chân tuyệt đối sẽ lâm vào trong khổ chiến.
Sau khi Vân Dực Hổ Vương Tiểu Miêu lấy tốc độ hai trăm ngàn dặm bay bảy ngày, hơi nóng đột nhiên đập vào mặt, lông Tiểu Miêu nhanh chóng cuộn lên, Diệp Chân ngửi được mùi khét.
Diệp Chân biết đã đến Dung Nham Địa Ngục Hải.
Đập vào mắt là nơi nơi màu đỏ nhạt, trên mặt đất thậm chí còn có dung nham đỏ rực đang chảy với tốc độ rất chậm, cả vùng đều giống như bốc cháy.
Vèo!
Phóng một đạo tín phù đặc chế do Vương Bạch Mục lưu lại lên cao, trên bầu trời Dung Nham Địa Ngục Hải nổ tung một đóa băng hoa màu xanh, hết sức dễ thấy.
Sau đó, thần niệm của Diệp Chân phóng ra ngoài, cảm ứng sóng sức mạnh xung quanh.
Dung Nham Địa Ngục Hải mênh mông bát ngát, Diệp Chân rất muốn biết, Vương Bạch Mục kia rốt cuộc nấp ở nơi nào.
Trong lúc bất chợt, lục không hào quang trong Huyền Cung của Diệp Chân khẽ run lên, một bóng người liền bỗng dưng xuất hiện ngoài mười dặm.
Người này ít nhất tinh thông Không Gian Thần Thông. Đây là Diệp Chân cho ra phán đoán.
- Địch Khoát Hải?
- Vương Bạch Mục?
Khi nói chuyện, Diệp Chân cùng Vương Bạch Mục đồng thời run tay một cái, mỗi người đánh ra một khối ngọc phù, phải nói là nửa khối ngọc phù.
Hai nửa ngọc phù này giống như có ma lực kỳ nào đó vậy, trong chớp mắt khoảng cách gần lại liền chợt hợp hai thành một, sau đó nổ thành một đóa thải quang sáng lạng.
Ba chữ Ngũ Tiên Đường như ẩn như hiện ở trong đó.
Đây là ngọc phù thân phận mà Ngũ Tiên Đường trao cho bên treo giải thưởng và bên nhận treo thưởng.
- Sao bây giờ mới đến? Ta đã ở chỗ này chờ ngươi gần một năm, ngươi nếu không xuất hiện nữa, ta liền định lúc này rời khỏi.
Gương mặt Vương Bạch Mục khó chịu.
Diệp Chân ngẩn ra, vừa định giải thích, nhưng lại ngừng lại.
Này lại không giống với những gì Sơn Thần Dịch Tuân nói, trong lúc bất chợt Diệp Chân ý thức được cái gì.
Chẳng lẽ điềm đại hung đó thật để cho Dịch lão kiêng kỵ như vậy?
Nghĩ đến đây, Diệp Chân âm thầm cảnh cáo chính mình, lần này, nhất định phải cẩn thận nhiều hơn nữa, tránh cho lật thuyền trong mương.
- Mang ta đi địa điểm Ngũ Trảo Lưu Quả xuất hiện kia, hoàn thành giao dịch đi.
Trong con ngươi Diệp Chân thần quang trạm nhiên, cố gắng muốn nhìn rõ dung mạo của Vương Bạch Mục, nhưng mà trên khuôn mặt của Vương Bạch Mục lại giống như che một tầng nước gợn, thế nào cũng không thấy rõ.
Nghe vậy, Vương Bạch Mục nhìn Diệp Chân, chân mày hơi nhíu lại.
- Chỉ một mình ngươi?
- Thế nào? Không được sao?
- Tiểu tử, chuyến này vô cùng hung hiểm, cho dù Đạo Cảnh tiến vào chỗ tuyệt cảnh kia cũng vô cùng cố hết sức, thậm chí còn có khả năng bỏ mình, tốt nhất là để cho người phía sau ngươi đi ra.
- Về phần ngươi, tốt nhất là không nên đi chịu chết.