Chương 1918 Thiên Đạo Báo Ứng
Gương mặt Diệp Chân càng lạnh lùng, trong đôi mắt lại xuất hiện một tia trào phúng.
- Xét thấy nhân phẩm của ngươi hoàn mỹ vô khuyết, cho nên, ta đã đặc biệt chuẩn bị cho ngươi một phần lễ vật, tin tưởng ngươi nhất định sẽ rất thích.
- Lễ vật? Nếu như là Linh Hư Quả thì ta nhất định sẽ rất thích.
Vương Bạch Mục trêu chọc nói.
- Đúng là có quan hệ với Linh Hư Quả.
Diệp Chân trả lời khẳng định làm cho trong mắt Vương Bạch Mục xuất hiện một tia cảnh giác, hắn không ngốc, Diệp Chân đã bị hắn hố như vậy, sao có thể tiếp tục chuẩn bị Linh Hư Quả cho hắn được?
Cơ hồ là ngay khi Vương Bạch Mục vô ý thức nắm chặt ba mươi quả Linh Hư Quả mà lúc trước Diệp Chân đưa cho hắn thì một tia thần niệm ba động nhỏ không thể thấy lóe lên rồi biến mất.
Ầm!
Một đóa Thiên Lôi Linh Hỏa đột ngột nổ tung từ trên trữ vật giới chỉ trong tay Vương Bạch Mục.
Thoáng chốc, trữ vật giới chỉ Vương Bạch Mục vừa lấy tới tay lập tức nổ tung.
Trữ vật giới chỉ được chia thành hai loại, một loại là thuần túy dựa vào tạo nghệ trận pháp không gian của luyện khí đại sư, lợi dụng nhiều loại thiên tài địa bảo có thể chèo chống không gian luyện chế ra trữ vật giới chỉ.
Không gian của loại trữ vật giới chỉ này phần lớn đều rất nhỏ.
Còn có một loại trữ vật giới chỉ là trộn lẫn Không Huyền Minh Kim, không gian chứa đựng của loại trữ vật giới này sẽ rất lớn.
Nhưng giống nhau là hai loại trữ vật giới chỉ này thì cho dù loại nào thì một khi bị ngoại lực trực tiếp oanh phá bản thể thì không gian trữ vật trong trữ vật giới chỉ sẽ trong nháy mắt sụp đổ.
Mà một khi không gian trữ vật sụp đổ, những vật liệu trong trữ vật giới chỉ sẽ trong chớp mắt hóa thành hư không.
Tâm tình của Vương Bạch Mục cũng theo một đóa Thiên Lôi Linh Hỏa nổ tung này, từ trên trời nháy mắt rơi xuống đất, nói đúng hơn là rớt xuống địa ngục.
Vương Bạch Mục trơ mắt nhìn ba mươi quả Linh Hư Quả vô cùng trân quý trong trữ vật giới chỉ bị sụp đổ, vỡ nát như bị lưỡi dao cắt phải, sau đó tất cả biến thành hư vô.
- Ngươi!
Con mắt của Vương Bạch Mục lập tức biến thành đỏ như máu, sát ý ngập trời gắt gao khóa chặt Diệp Chân.
- Ngươi cũng dám giở trò với đại gia ta, hủy Linh Hư Quả của ta? Chết chắc, tiểu tử, dù thế nào thì hôm nay ngươi nhất định chết chắc.
Lồng ngực Vương Bạch Mục kịch liệt phập phồng, gầm hét về phía Diệp Chân.
Nghe vậy, Diệp Chân lại một mặt mỉa mai chắp tay về phía Vương Bạch Mục.
- Nhận mà không trả sẽ rất vô lễ!
- Ta chỉ lưu lại một chút chuẩn bị ở sau trên chiếc nhẫn trữ vật kia, nhưng nếu ngươi thành thật cầm theo nó rời khỏi, không tính kế ta thì chuẩn bị này của ta đương nhiên sẽ không dẫn động.
- Hiện tại à, ta chỉ có thể nói, đáng đời ngươi! Ha ha ha ha!
Diệp Chân sảng khoái ngửa mặt lên trời cười ha hả, một chút cũng không bị khí tức của ba vị cường giả Đạo Cảnh khóa chặt hù dọa.
Phổi của Vương Bạch Mục đều sắp tức giận đến nổ tung.
Hiện tại, Linh Hư Quả là một ngày một cáo giá, mà còn là loại có tiền mà không mua được, theo lượng lưu của Linh Hư Quả tiếp tục thít chặt, cơ hồ tất cả võ giả đều hiểu bây giờ rất khó mua được Linh Hư Quả.
Có người thì tiếc không nỡ bán, có người thì chỉ cần có cơ hội đều sẽ mua xuống, chuẩn bị bất cứ tình huống nào.
Dẫn đến bây giờ giá cả của một quả Linh Hư Quả đã tăng lên tới bốn mươi vạn viên linh thạch thượng phẩm, hơn nữa cái giá tiền này còn đang tiếp tục tăng, tốc độ tăng còn không nhỏ.
Ba mươi Linh Hư Quả, đây chính là cao tới một ngàn hai trăm vạn viên linh thạch thượng phẩm, dưới tình huống bình thường, hắn phải khổ sở vào sinh ra tử kiếm linh thạch mấy chục năm mới có thể kiếm được một số lớn linh thạch như vậy.
Nhưng muốn mạng là, hiện tại Linh Hư Quả đã không phải ngươi có tiền là có thể mua được.
Bằng không thì vì sao lần này hắn phải tốn thời gian gần hai năm, vào sinh ra tử tìm ra chỗ tuyệt vực này?
Không phải chính vì treo thưởng ba mươi quả Linh Hư Quả này sao?
Đáng hận là đã tới tay, nhưng lại bị hủy.
Trong chớp mắt, Vương Bạch Mục đã cực kỳ hận Diệp Chân, thấy Diệp Chân cười đắc ý như thế, Vương Bạch Mục lập tức giận dữ.
- Để ngươi cười, lão tử làm thịt ngươi trước, xem ngươi còn cười được nữa không.
Lửa giận xông lên đầu, linh quang quanh người Vương Bạch Mục nhất bạo, thân hình giống như khói nhẹ bắn về phía Diệp Chân, đang muốn công kích Diệp Chân.
Nhưng cũng ở trong nháy mắt này, một trong ba vị cường giả Đạo Cảnh liên tục dùng hơi thở khóa chặt Diệp Chân, trên trán xuất hiện một con mắt dọc màu vàng.
Mắt dọc màu vàng đó khẽ động, một vệt kim quang thẳng tắp bắn ra, léo lên trước chóp mũi của Vương Bạch Mục, chém hư không trước mắt thành hai mảnh.
Lực lượng xé rách vô tận truyền đến, muốn thôn phệ Vương Bạch Mục vào trong vết nứt không gian, người sau thì hoảng sợ hét lên một tiếng, song quyền liên hoàn đánh ra, mượn kình phong do quyền khuấy động lên làm chậm đi tốc độ bị khe hở hư không hút vào.
May là, không gian bích lũy của Hồng Hoang Đại Lục vô cùng mạnh mẽ, vết nứt không gian bị kim quang chém ra, nhanh chóng khép lại, nhờ vậy mà Vương Bạch Mục tránh được một kiếp.
Ngay khi vừa khó khăn lắm dừng trước vết nứt không gian đã khép lại, cái trán Vương Bạch Mục đã tràn đầy mồ hôi lạnh.
Cùng lúc đó, Vương Bạch Mục nhìn chằm chằm về phía tên cường giả Đạo Cảnh vừa xuất thủ với hắn, tức giận nói.
- Các hạ làm như vậy có ý gì?
- Người trước mắt này chính là mục tiêu của chúng ta, sinh tử của hắn phải do chúng ta quyết định, không có quan hệ gì với ngươi.
- Các ngươi...
Vương Bạch Mục giận dữ, nhưng khí tức của ba vị cường giả Đạo Cảnh chỉ khẽ động đã dọa Vương Bạch Mục sợ.
- Tốt, ta nhận! Sinh tử của hắn đúng là phải do các ngươi quyết định, như vậy hiện tại ta đã làm được chuyện đáp ứng các ngươi, các ngươi cũng nên giao năm mươi quả Linh Hư Quả cho ta, hoàn thành giao dịch.
Vương Bạch Mục thúc giục.
Nghe xong lời này, ánh mắt của ba vị cường giả Đạo Cảnh cùng nhau khẽ động, một người trong đó cười lạnh nói.
- Chúng ta muốn ngươi dẫn tới là người sau lưng của người này.
- Ngươi chỉ dẫn người này tới, còn sớm để chúng ta hiện thân, trì hoãn đại sự của chúng ta, ngươi còn muốn Linh Hư Quả?
Câu nói này trực tiếp làm cho Vương Bạch Mục ngơ ngác.
Ba mươi Linh Hư Quả trước thì bị Diệp Chân hủy hoại chỉ trong chốc lát, mà đám gia hoả trước mắt này lại muốn chơi xấu, ngay cả năm mươi Linh Hư Quả bên này cũng sắp không có.
Vương Bạch Mục tức giận muốn thổ huyết.
Cho dù biết rõ giảng đạo lý với một đám cường giả Đạo Cảnh không có tác dụng gì, nhưng Vương Bạch Mục vẫn muốn cố gắng thử một chút.
Dù sao hắn cũng đã tốn hai năm!
Hai năm với vô số lần vào sinh ra tử, còn tiêu hao lượng lớn đan dược và Linh Phù bảo mệnh, thu thập vô số manh mối mới tìm đến nơi này hoàn thành treo thưởng của Diệp Chân.
Vốn định kiếm một món hời từ cả hai bên, không ngờ đến giờ lại sắc thành công dã tràng.
Loại kết quả này, Vương Bạch Mục tuyệt đối không thể nào chấp nhận được.
- Ta nói mấy vị, các ngươi không thể không nói đạo lý như vậy?
- Lúc trước đã nói tốt, chỉ cần ta dẫn các ngươi tới gặp người đã xuất ra ba mươi quả Linh Hư Quả, hắn đúng là xuất ra ba mươi quả Linh Hư Quả.
Vương Bạch Mục giải thích.
- Hắn xuất ra ba mươi quả Linh Hư Quả, nhưng không chừng là người khác cho hắn thì sao?
- Các ngươi...
Ba vị cường giả Đạo Cảnh này rõ ràng chơi xấu, không nhận nợ.
Diệp Chân bị ba vị khí tức Đạo Cảnh này tỏa định cũng vui.
Vương Bạch Mục này bị hố hung ác, nhưng cường giả Đạo Cảnh không muốn mặt như thế thì lại là lần đầu tiên Diệp Chân nhìn thấy.
Nhưng Diệp Chân đã suy nghĩ rất kỹ mà vẫn không nghĩ ra hắn đã đắc tội ba vị cường giả Đạo Cảnh trước mắt này lúc nào.
Một bên, Vương Bạch Mục đang giận dữ cũng đã bình tĩnh lại, vẻ mặt trở nên vô cùng âm trầm.
- Ba vị chơi xấu như thế thật quá khó coi, nhưng chẳng lẽ các ngươi quên ước định lúc trước, các ngươi đã đưa ra lời thề thần hồn?
- Ba người các ngươi đều là cường giả Đạo Cảnh, không sợ Thiên Đạo báo ứng sao?
Vương Bạch Mục lạnh lùng quát lên.
Vương Bạch Mục vẫn luôn kiếm tiền trên con đường treo thưởng này, mỗi một lần làm ăn, đều có cơ sở bảo vệ nhất định.
Quỷ dị là, ba vị cường giả Đạo Cảnh nghe thấy mấy chữ 'Thiên Đạo báo ứng' của Vương Bạch Mục kia thì không chỉ không lo lắng, mà ngược lại từng người ôm bụng cười to.
Không chỉ Vương Bạch Mục chẳng hiểu ra sao, mà ngay cả Diệp Chân cũng thấy vô cùng khó hiểu.
Phải biết, cường giả Đạo Cảnh có thể dễ dàng ứng nghiệm lời thề thần hồn.
Trong nháy mắt tiếp theo, một vị cường giả Đạo Cảnh trong đó ôm bụng cười to, dùng một loại ánh mắt như nhìn thằng ngốc chỉ Vương Bạch Mục cười to nói.
- Ngu xuẩn, ngươi gặp qua Ma Tộc nào sợ Thiên Đạo báo ứng chưa?
- Cái gì, Ma Tộc?
Vương Bạch Mục tại chỗ trợn tròn mắt.
- Các ngươi là Ma Tộc?
Ngay khi hai người Diệp Chân và Vương Bạch Mục kinh hô, ba vị cường giả Đạo Cảnh này đột ngột nhiên hóa ra khuôn mặt thật sự.