← Quay lại trang sách

Chương 1926 Giá Trị Của Vương Bạch Mục.

Diệp Chân có thể bảo đảm, thời khắc này, Vương Bạch Mục tuyệt đối không còn một tia sức lực nào.

Nhưng Diệp Chân vẫn không yên lòng.

Khi Tử Sắc điện quang quanh thân Vương Bạch Mục dập tắt, lấy ra một cây Giao Gân trung phẩm Trấn khí đều khó chặt đứt, chú nhập linh lực, vô cùng thô bạo đánh vào xương tỳ bà của Vương Bạch Mục, trên hai cây xương tỳ bà xuất hiện vết nứt, Diệp Chân lại vờn quanh xuyên qua, khóa chặt vị trí xương cổ của Vương Bạch Mục.

Sau đó siết chặt cái Giao Gân trong tay, lúc này, Diệp Chân mới yên tâm.

Mấy tiếng rên thống khổ đi qua, Vương Bạch Mục miệng đầy máu tươi, toét miệng cười thảm hướng về phía Diệp Chân.

- Ngươi có phải cẩn thận như vậy không?

- Tháo khớp xương, phong ấn tu vi toàn thân, khóa đan điền không nói, còn khóa xương tỳ bà, còn phải khóa Đại Chuy Long Cốt của ta, thủ đoạn này, chính là cường giả Đạo Cảnh cũng không chạy khỏi.

- Trong mắt ta, ngươi ước chừng phải hoạt lưu hơn nhiều so với cường giả Đạo Cảnh.

Diệp Chân lạnh lùng liếc Vương Bạch Mục một cái nói.

Vương Bạch Mục kia dùng thần thông bí thuật, hóa thành luồng khói đen, Diệp Chân thấy tận mắt, hư ảnh khói đen thần thông bí thuật quá mạnh mẽ, ngay cả cường giả Đạo Cảnh cũng không thể làm gì.

Diệp Chân cũng không muốn để cho Vương Bạch Mục vừa mới bắt sống bỏ chạy.

Kiểu thủ đoạn này, sợ là phòng một loại thần thông bí thuật không biết tên.

Nhưng Diệp Chân còn không tin sau khi xương tỳ bà mang theo Giao Gân, Vương Bạch Mục hắn còn có thể mang theo Giao Gân, khóa trên những nơi hiểm quanh người hắn, biến mất trong hư không?.

Chủ yếu là Vương Bạch Mục có tác dụng lớn đối với Diệp Chân.

Bằng không, mới vừa rồi khi Vương Bạch Mục xông lại ý đồ chém chết Diệp Chân, Diệp Chân vận dụng, cũng sẽ không dùng Cửu Tiêu Thần Lôi, mà là dùng Phụ Cốt Hỏa Diễm châu đốt lên phụ cốt Tam Tuyệt Độc Long diễm rồi.

Diệp Chân tin tưởng, ngay cả Đạo Cảnh Ma Tộc Tôn Giả đều bị trọng thương dưới phụ cốt Tam Tuyệt Độc Long diễm, Vương Bạch Mục muốn bảo vệ tánh mạng, sợ rằng rất khó.

- Trong mắt ngươi, thật không ngờ ta lợi hại, không thịnh.... Vinh hạnh... Ho khan một cái....

Vương Bạch Mục động tới thương thế, bắt đầu ho kịch liệt.

- Đừng mong thủ đoạn, từ giờ trở đi, nói ra tình hình cặn kẽ bên trong lối đi dung nham, nơi nào có ẩn núp nguy hiểm, phương pháp thông qua như thế nào, cặn kẽ nói cho ta biết, có lẽ ta có thể thưởng ngươi một con đường sống.

Diệp Chân nói.

Diệp Chân không nói những lời này cũng còn khá, một khi Diệp Chân nói như vậy, ngược lại Vương Bạch Mục dứt khoát nhắm lại con mắt, một lời cũng không nói.

Hắn đã đoán được tầm quan trọng của hắn, đánh chết cũng không mở miệng, sau đó sẽ bàn điều kiện với Diệp Chân.

Nhưng, Diệp Chân có thể không phải người bình thường.

Loại thủ đoạn này, uy hiếp được người khác, nhưng không uy hiếp được Diệp Chân.

Trong nháy mắt tiếp theo, Diệp Chân đã động!

Hai tay của Diệp Chân dùng sức một chút, một tay nhấc cổ và cả người Vương Bạch Mục lên giống như sợi mì, một tay dùng linh lực trói buộc hai chân của Vương Bạch Mục lên.

Diệp Chân tiện tay kéo một vòng, đã quấn Vương Bạch Mục thành một nửa kén hình tròn, kéo đến trước người.

Sau đó, Diệp Chân duy trì tư thế như vậy, Vương Bạch Mục bị trói như cái kén đến trước người, bắt đầu nhảy lên lối đi sâu trong lòng đất.

Ngay từ đầu, Vương Bạch Mục còn chưa phát hiện Diệp Chân dụng ý.

Nhưng khi mấy đóa hoa dung nham nhỏ bé từ lối đi còn chưa hoàn toàn đọng lại trong khe hở, lại tiếp tục bắn ra về phía Diệp Chân, Diệp Chân như cầm lấy tấm thuẫn quơ qua quơ lại, vung thân thể của Vương Bạch Mục ngăn cản dung nham đang phun trào ra.

Dung nham nhỏ bé rơi vào Vương Bạch Mục, không cách nào khống chế, không có bất kỳ thủ đoạn phòng ngự trên da nào, da thịt bắt đầu bay lên làn khói đen xì xì xì, trong một cái hô hấp, da thịt đã bắt đầu cháy thành than, đau đớn thống khổ lập tức truyền tới từ những vị trí đó.

Nhưng, cái trán của Vương Bạch Mục lại trong thời gian ngắn chảy đầy mồ hôi lạnh.

Đây không phải là đau đi ra ngoài, mà bị sợ đi ra ngoài.

Hành vi vừa rồi của Diệp Chân, để cho Vương Bạch Mục hiểu được ý đồ chân thực của Diệp Chân.

Đây là Diệp Chân muốn bắt hắn làm người mở đường, bắt Vương Bạch Mục hắn làm tấm thuẫn.

Chỉ cần bất kể trên đường vừa xuất hiện bất kỳ hung hiểm, hay ngoài ý muốn nào, Diệp Chân sẽ dùng Vương Bạch Mục hắn trở thành tấm thuẫn đi về phía trước

Dựa vào trạng thái trước mắt của Vương Bạch Mục hắn, đừng nói là sâu trong lối đi này có bao nhiêu hung hiểm chân chính, chính là nhiều nơi có dung nham phun trào, hoặc những thứ kia thu hút nguy hiểm đánh tới, cũng có thể làm cho Vương Bạch Mục hắn bỏ mạng.

Tóm lại chỉ một câu.

Vô luận nguy hiểm tới lúc nào, Vương Bạch Mục làm tấm thuẫn, tuyệt đối sẽ chết trước Diệp Chân.

Hơn nữa, nếu tấm thuẫn Vương Bạch Mục chết, Diệp Chân cũng không nhất định sẽ chết.

Bởi vì trạng thái bây giờ của Vương Bạch Mục, một chút lực lượng cũng vận dụng không được, ở nơi này thì nguy cơ tứ phía, bị Diệp Chân xoay vòng mở đường như vậy, không có gì khác với chịu chết.

Đây là Diệp Chân đang lấy sinh mệnh Vương Bạch Mục hắn mở đường.

Trong phút chốc, Vương Bạch Mục bị giật mình.

Hắn sợ chết, hắn không muốn chết.

Càng không muốn khuất nhục chết đi trong tình huống này, như một vật kiện không có giá trị.

- Dừng một chút dừng lại!

Vương Bạch Mục kêu to lên.

Nhưng, tiếng kêu to của Vương Bạch Mục lại không làm cho tốc độ Diệp Chân chậm lại, ngược lại để cho tốc độ Diệp Chân càng thêm nhanh, nhanh như điện chớp.

- Nhanh dừng lại! Phía trước, phía trước có một nơi địa thế khá thấp, nhưng tràn đầy dung nham sương mù đất trũng, nếu tốc độ thông qua quá nhanh, sẽ làm cho dung nham tạo thành gió bão để cho dung nham nơi đó trong nháy mắt bộc phát ra.

Vương Bạch Mục hét rầm lên, âm thanh có chút đăm đăm.

Đến giờ phút này, tốc độ của Diệp Chân mới giảm lại, khóe môi nhếch lên một nụ cười lạnh lùng.

Không hợp tác?

Diệp Chân hắn có thừa biện pháp.

- Nói, thế nào thông qua?

Sau khi Diệp Chân từ từ hỏi đáp án.

Vương Bạch Mục thấy cuối cùng Diệp Chân cũng ngừng lại, cũng hỏi chi tiết, sau khi thở phào nhẹ nhõm, trong đầu lại bắt đầu tính toán.

- Ta nói ra hết tất cả vị trí hung hiểm trong lối đi này, toàn bộ ghi âm cho ngươi một phần thần niệm, bao gồm phương pháp thông qua và ứng đối, toàn bộ đều sẽ ghi ra cho ngươi.

Sau đó ngươi cởi bỏ cấm chế của ta, thả ta, như thế nào? Ta bảo đảm, tuyệt đối không giấu giếm!

Vương Bạch Mục đưa ra điều kiện.

- Cam đoan của ngươi? Ngươi cảm thấy ta sẽ còn tin tưởng?

Cười lạnh một tiếng, Diệp Chân lần nữa quăng lên Vương Bạch Mục làm tấm thuẫn, bước chân chạy như điên.

- Ngược lại ta lấy mạng của ngươi mở đường, chờ ngươi xong đời, ta sẽ từ từ nghĩ biện pháp. Có bản lãnh, ngươi kìm nén đừng nói....

Lần này, không đợi âm thanh của Diệp Chân của rơi xuống đất, Vương Bạch Mục đã hét thảm lên như giết heo.

- Ta nói! Ta phối hợp, nhanh dừng! Ngay tại phía trước mười dặm nơi, nhanh dừng lại!

Chờ bước chân của Diệp Chân dừng lại, phía trước đã hiện đầy sương mù nhàn nhạt mang theo ánh sáng màu hồng, về phần Vương Bạch Mục, cả người đã ướt đẫm mồ hôi.

- Người điên, ngươi chính là kẻ điên.

Vương Bạch Mục cảm giác tránh được một kiếp, mắng to lên với Diệp Chân, Vương Bạch Mục cảm giác, nếu bản thân không lên tiếng, khả năng Diệp Chân sẽ thật sự trực tiếp vọt qua đất trũng dung nham đó.

- Ta không có thời gian nghe ngươi nói nhảm, làm sao sống, nói nhanh. Nhớ, đừng có đùa bỡn, ta phát hiện ngươi đùa bỡn một cái, sẽ bóp vỡ đầu của ngươi ngay đầu tiên.

Vừa nói, Diệp Chân vừa đi đến lối đi sau lưng nhìn một cái.

Lối đi sau lưng Diệp Chân vẫn còn lưu lại mấy đạo dấu ấn Hỏa Linh Lực, còn chưa nát vụn.

Điều này nói rõ Nhị Trưởng Lão Tam Nhãn Ma tộc Kê Công Việt cũng không có đuổi tới.

Nhưng, chẳng qua chỉ là tạm thời không đuổi tới.

Mặc dù cửa vào lối đi Dung Nham rất bí mật, nhưng trước mặt mấy vị cường giả Đạo Cảnh, cũng sẽ không giấu được bao lâu.

Bây giờ, Diệp Chân chỉ hy vọng lối đi dung nham hung hiểm đủ mạnh, có thể tranh thủ tới thật nhiều thời gian cho Diệp Chân.

- Ra vẻ? Ta dám không?

Sau khi Vương Bạch Mục cười khổ, nói:

- Có thể trước tiên cho ta một viên đan dược chữa thương hay không, ta không cách nào vận dụng linh lực, trên người cực đau.

Khi nói câu nói này, cái trán lớn của Vương Bạch Mục đã chảy xuống mồ hôi đầm đìa.

Suy nghĩ một chút cũng phải, bị Diệp Chân khóa chặt xương tỳ bà, lại khóa Đại Chuy Long Cốt, một đường lắc lư như vậy, cảm giác kia, suy nghĩ một chút cũng rất đau.

Tiện tay nhét mấy viên đan dược chữa thương vào trong miệng Vương Bạch Mục, sau đó cả người hắn nghẹn mắt trợn trắng.