Chương 1927 Linh Vật Hiện Tại
Phía sau đất trũng dung nham này.... Không biết được rót vào một lớp hàn băng từ nơi nào, nước sông lạnh như băng không ngừng đổ trên dung nham, để cho dung nham nguội thật nhanh, mà nhiệt lực dung nham đến từ lòng đất, làm cho dung nham tan ra thật nhanh.
- Hai loại không khí nóng lạnh ở chỗ này tạo thành sự kỳ diệu thăng bằng, nếu ngươi đi qua phá vỡ sự cân bằng này, sẽ để cho lối đi trong thời gian ngắn nổi lên một trận bão táp.
- Còn nữa, trong lớp băng và dung nham không biết chưa vật gì, trong sương mù bốc lên, chứa kịch độc.
- Hơn nữa còn là kịch độc có thể ăn mòn hộ giáp linh lực, một khi nổi lên phong bạo long quyển, sương mù kịch độc kia sẽ giống như độc tiễn, bắn ra hàng vạn độc tiễn một lúc.
- Cho nên, khi thông qua, nhất định phải từ từ.
Vương Bạch Mục nói.
Đây chính là giá trị mà Diệp Chân giữ lại Vương Bạch Mục.
- Ta dùng tốc độ nhanh nhất ở trong một khắc đi qua, chắc có thể chứ?
Diệp Chân nói.
- Nếu ngươi có thể ở trong một khắc vượt qua khoảng cách hơn bảy trăm dặm, ngươi có thể thử một chút.
Vương Bạch Mục cười lạnh.
- Hơn bảy trăm dặm, không phải nói một cái đất trũng sao?
Vương Bạch Mục không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn Diệp Chân.
Sau mấy hơi, Diệp Chân giơ Vương Bạch Mục lên, chậm rãi chĩa về phía một mảnh đất trũng kia.
- Này, dùng linh lực hộ giáp của ngươi bảo hộ cho ta, ta muốn hút độc khí, xem như thế nào.
Vương Bạch Mục lần nữa lo lắng nhắc nhở.
....
Trên Dung Nham Địa Ngục hải, Nhị Trưởng Lão Tam Nhãn Ma tộc Kê Công Việt vô cùng chật vật mang theo một chùm dung nham từ trong Dung Nham Địa Ngục hải phóng lên cao.
- Khốn kiếp, ở đây, căn bản không có lối đi, tất cả đều là dung nham, hơn nữa còn có địa tâm dung nham nhiệt độ cao hơn, kinh khủng hơn, tiến vào nơi đó, ngay cả ta cũng không nhịn được, bọn họ rốt cuộc chạy vào đó?
Gương mặt của Kê Công Việt tức giận, sau khi bọn họ tiến vào vòng xoáy dung nham kia tìm tòi gần một giờ, ngay cả bóng dáng Diệp Chân và Vương Bạch Mục cũng không phát hiện.
Kê Thông Đoạn cả người máu chảy đầm đìa, như ma quỷ, đứng ở bên ngoài chữa thương, chân mày cũng nhíu lại:
- Nhị Trưởng Lão, bọn họ có phải thi triển không gian thần thông hay không....
- Ở trong dung nham nơi này, căn bản không cách nào thi triển không gian thần thông, đừng nói là bọn họ, ngay cả ta, cũng không cách nào thi triển không gian thần thông.
- Vậy bọn họ có thể đã táng thân hay không...?
- Không thể nào, hai người bọn họ, sẽ là người tự tìm đường chết cho bản thân sao?
Nói tới chỗ này, vẻ mặt Kê Công Việt nghiêm ngặt, định lần nữa xông về lối đi vòng xoáy đó, nhưng cũng vào lúc đó, Kê Diên lại từ trong vòng xoáy DUNG NHAM phóng lên cao.
Chẳng qua là, vẻ mặt của Kê Diên cực kỳ mừng như điên.
- Nhị Trưởng Lão, ở bên trái vòng xoáy dung nham, ta phát hiện một lối đi dung nham có thể đi vào.
Kê Diên nói.
- Cái gì?
Nhị Trưởng Lão Tam Nhãn Ma Tộc Kê Công Việt nghe vậy mừng rỡ:
- Nhanh, đi trước dẫn đường, tuyệt đối không thể để cho bọn chúng chạy mất.
Khi đang nói chuyện, Kê Công Việt và Kê Diên đã một đầu đâm vào đi thẳng lối đi dung nham.
Khoảng cách hơn bảy trăm dặm, dưới tình huống bình thường, lấy tốc độ của Diệp Chân, chính là thời gian không tới hai trăm hơi thở đã có thể xẹt qua.
Nếu vận dụng Phong Thiểm Lược, hoặc ngồi cỡi Tiểu Miêu, tốc độ kia càng nhanh.
Nhưng hôm nay trong lối đi lòng đất ở nơi này, khoảng cách hơn bảy trăm dặm,Diệp Chân ước chừng dùng hơn một giờ mới thông qua được.
Nhưng nếu tốc độ này, đã quen thuộc, vẫn như cũ sẽ chấn động mạnh trong không khí.
Nhưng, Vương Bạch Mục lần nữa đề nghị cho Diệp Chân một cái.
Đề nghị này, có thể nói là Vương Bạch Mục dùng sinh mệnh thăm dò ra.
Trước khi tìm ra nơi này, Vương Bạch Mục đã dẫn động long quyển phong bão dung nham tổng cộng năm lần, mới tìm ra phương pháp thông qua thích hợp.
Ở trong gió lốc dung nham, Vương Bạch Mục dựa vào bản lĩnh thần thông, biến thành sương mù màu đen, mới miễn cưỡng bảo vệ được tánh mạng, nhưng mỗi một lần, cũng sẽ bị thương nặng nhẹ khác nhau, sau khi nghỉ ngơi một thời gian ngắn mới có thể khôi phục như cũ.
Có thể nói, phương pháp thông qua này, phải trải giá rất lớn.
Phương pháp thông qua có thể nói là rất đơn giản, chẳng qua là một cách mà người khác sẽ không nghĩ tới
Khi thông qua vùng đất trũng dung nham này, phải phi hành nghiêng người.
Đồng thời, bức ra hộ thể linh cương, để cho giữa thân hình và hộ thể linh cương tạo thành một hình dáng như đầu mũi tên thuôn dài, Diệp Chân phi hành chớp mắt, hộ thể linh cương giống như một lưỡi đao cắt vào sương mù.
Chuyện này thì ngươi là rơi xuống nước, như một lưỡi đao rơi vào nước là vô cùng nhỏ, nhưng nếu một tấm ván bình chụp tới mặt nước, động tĩnh kia, có thể rất lớn.
Dùng phương thức này, có thể làm cho không khí chấn động vô cùng nhỏ.
Nhưng, khi tiến vào khu vực trung tâm nóng lạnh thay phiên nhau, cũng tức là nơi lớp băng và dung nham giao nhau, Vương Bạch Mục đề nghị Diệp Chân đi bộ, tốn một khắc đồng hồ, chậm chạp xuyên qua khu vực trung tâm.
Cứ như vậy, sau khi Diệp Chân xuyên qua vùng đất trũng dung nham, cũng có chút thở hổn hển.
Không phải mệt.
Mà vì kia dung nham không có chỗ nào không có sương mù kịch độc, đối Diệp Chân dùng hộ thể linh cương và hộ thể linh giáp tiêu hao vô cùng lớn, để cho Diệp Chân tiêu hao linh lực hơi quá độ.
- Đây xem như là đã đi qua?
Sau khi xuyên qua vùng đất trũng dung nham bảy trăm dặm, Diệp Chân thở phào nhẹ nhõm.
- Không sai, nhưng nguy hiểm phía sau, một cái so với một cái còn khó khăn hơn.
Vương Bạch Mục nói.
- Không phải có ngươi sao....
Lời còn chưa nói hết, sắc mặt của Diệp Chân bất ngờ biến đổi, ở trong thần niệm Diệp Chân cảm ứng được, một dấu ấn Hỏa Linh Lực khác trong vùng đất trũng dung nham, trong lúc bất chợt bị một cổ lực lượng cường đại bắn cho bạo nổ.
Diệp Chân quay đầu nhìn vùng đất trũng dung nham vừa mới xuyên qua một cái, trong lúc bất chợt sắc mặt biến đổi.
Trong nháy mắt tiếp theo, Diệp Chân xách Vương Bạch Mục chạy như điên đi sâu vào lối đi.
Ngay tức khắc, Nhị Trưởng Lão Tam Nhãn Ma Tộc Kê Công Việt và Kê Diên truy vào từ lối đi dung nham, đã xuất hiện ở một phía khác của vùng đất trũng dung nham.
Kê Diên nhanh chóng hít thở, phảng phất giống như dã thú hít thở.
Nếu có người dùng thần niệm quan sát, sẽ phát hiện khi Kê Diên động lỗ mũi, một vòng quang ba vô hình sẽ phát ra bốn phương tám hướng.
- Nhị Trưởng Lão, phía trước, bọn họ vẫn luôn tiến về phía trước, đã dừng lại thoáng qua ở chỗ này, ừ, khí tức của bọn họ, càng ngày càng mạnh.....
Ma Tộc Đạo Cảnh Tôn Giả Kê Diên giống như chó săn, một bên hít cái mũi thật sâu, một bên đi tới thật nhanh.
Dưới sự hướng dẫn của Kê Diên, Kê Công Việt không có dừng lại, tốc độ cao tiến vào trong sương mù vùng đất trũng dung nham.
- Ồ, Nhị Trưởng Lão, cẩn thận một chút, trong sương mù này có độc, hơn nữa độc tính rất mãnh liệt... Hắt xì!
Kê Diên nhảy mũi một cái vang dội.
- Nơi này lại có sương mù, còn có mùi vị thủy linh lực, có chút cổ quái... Cẩn thận một chút!
Kê Công Việt nói nói.
- Nhị Trưởng Lão, ta có thể ngửi được mùi của Địch Khoát Hải và Vương Bạch Mục, đã xuất hiện ở ngoài mấy trăm dặm rồi, hơn nữa mức độ mùi của hai người này biến hóa không lớn, không có mai phục.
Giọng của Kê Diên rất khẳng định.
- Vậy thì tốt.
Tam Nhãn Ma tộc Nhị Trưởng Lão Kê Công Việt đối với thiên phú thần thông của Kê Diên, rất tin tưởng.
Hai vị cường giả Đạo Cảnh trung kỳ toàn lực phi hành, tốc độ kia quá nhanh.
Khi xẹt qua, mang theo phong thanh giống như lôi đình, những nơi đi qua, nổi lên gió bão như bão cấp mười lăm
Từ khi hai người bắt đầu vọt vào vùng đất trũng dung nham, đã mang theo gió lớn, trung tâm vùng đất trũng dung nham, nơi hội tụ không khí nóng lạnh trong thời gian ngắn đã bắt đầu bạo động rồi.
Khi Kê Diên và Kê Công Việt lao vào nơi trung tâm nhất của vùng đất trũng dung nham, trong thời gian ngắn gió bão kinh khủng đã cuồn cuộn bay lên.
Sức gió bão này, đối với cường giả Đạo Cảnh cũng không tính là gì, nhưng kinh khủng là độc khí bị bão tịch cuốn phủ đầy toàn bộ vùng đất trũng dung nham.
Khi xoay tròn tốc độ cao, từng điểm không khí, đều giống như từng độc tiễnxoay tròn tốc độ cao, cuồng oanh trên người của Kê Diên và Kê Công Việt.
Số lượng không khí nhiều như thế, trong chớp nhoáng độc tiễn đã đánh vào trên người hai người, không chỉ vạn mủi tên, đơn giản chính là mười triệu độc tiễn cùng nhau bắn.
Nhưng nếu mười triệu độc tiễn, đối với cường giả Đạo Cảnh mà nói, cũng chỉ để cho bọn họ tiêu hao một bộ phận linh lực cũng không tính là nhiều.