Chương 1929 Bắt Rùa Trong Hũ?
Diệp Chân cẩn thận tìm tòi một phen kiến thức có liên quan với Thái Cổ hung thú Kim Bối Ngạc Long trong trí nhớ, vẻ mặt bắt đầu trở nên nghiêm túc
Thái Cổ hung thú Kim Bối Ngạc Long, cũng không thuộc về Thái Cổ Long Tộc huyết mạch, chẳng qua hung mãnh hơn so với Thái Cổ Long Tộc, mới có danh xưng Ngạc Long.
Phần lớn yêu thú, dù có nắm giữ huyết mạch Thái Cổ Hung thú, khi tu vi đạt tới Giới Vương cảnh cửu trọng đỉnh phong tương đương với võ giả nhân tộc, sau khi gần nửa bước Đạo Cảnh, rất khó tăng lên nữa.
Về ngộ ra thiên đạo pháp tắc, yêu thú căn bản không có ngộ tính như võ giả Nhân Tộc.
Nhưng, yêu thú lại có Yêu Đan, cảnh giới của hắn sẽ không đột phá, nhưng tu vi sẽ ở kéo dài trong tu luyện, không ngừng tiếp tục tăng lên.
Rất nhiều Yêu Tộc Đại Thánh pháp lực vô biên chính là do nguyên nhân này.
Dưới tình huống bình thường, tu vi của Kim Bối Ngạc Long đạt tới trình độ như võ giả Nhân Tộc đạt tới nửa bước Đạo Cảnh, kích thước nhục thân, ước chừng cỡ một ngàn năm trăm mét.
Nhưng, Diệp Chân mới vừa nhìn năm con Kim Bối Ngạc Long, hình dáng ngắn nhất đều hơn hai ngàn năm trăm mét, dài nhất đã vượt qua ba ngàn mét.
- Hình dáng Kim Bối Ngạc Long dài gần gấp đôi so với nửa bước Đạo Cảnh, những con này tu vi phải đạt được tới trình độ nào?
Khi đang suy nghĩ, Diệp Chân đã hít vào một ngụm khí lạnh.
Nhất là năng lực phòng ngự của Kim Bối Ngạc Long vô cùng cường đại, năng lực phòng ngự ngoài thân Ngạc Long, không thấp hơn long lân của Thái Cổ Long Tộc.
Muốn giết chết một con, cũng rất khó, chớ nói chi là năm con.
Trong lúc bất chợt, chân mày của Diệp Chân động một cái, chợt bắt đầu xách lên vật trói Vương Bạch Mục, lần nữa để cho Vương Bạch Mục phát ra âm thanh hét thảm.
- Không đúng!
- Nếu Ngũ Miêu Lưu Quả này đã trưởng thành, như vậy năm con Thái Cổ hung thú Kim Bối Ngạc Long thủ tại chỗ này tại sao không hái ăn? Ngươi đừng nói cho ta biết này năm con Thái Cổ hung thú Kim Bối Ngạc Long thủ tại chỗ này, chỉ vì bảo vệ Ngũ Miêu Lưu Quả đó chứ?
Diệp Chân hỏi.
Linh trí của yêu thú chênh lệch rất nhiều với võ giả nhân tộc, nhưng trên bản năng lại mạnh hơn võ giả nhân tộc rất nhiều.
Bọn họ thường thường có thể tìm được những thiên địa linh vật ẩn núp trong núi sâu đầm lớn, sau đó lặng lẽ đợi thứ đó chín, nuốt vào, tăng lên thực lực của mình.
Rất rõ ràng, trước mắt năm đầu Thái Cổ hung thú Kim Bối Ngạc Long này chính là làm như vậy.
- Đau!
Vương Bạch Mục nặn ra một vẻ mặt vô cùng khó coi:
- Ta để cho ta từ từ nói. Thật ra thì lần trước lúc tới ta, thấy một màn như vậy, cũng rất nghi ngờ. Năm con Kim Bối Ngạc Long trông coi Ngũ Miêu Lưu Quả này để cho ta không cách nào hái được, rõ ràng đã trưởng thành rồi, nhưng bản thân lại không ăn, vô cùng cổ quái.
- Lần trước, sau khi ta rời khỏi, tìm một ít tàng thư cổ xưa còn có tra xét một phen những bảo giám thiên địa linh vật và chí dị được truyền thừa tự thời đại Thái cổ vân vân.
- Cuối cùng phát hiện, năm con Thái Cổ hung thú Kim Bối Ngạc Long vẫn luôn bảo vệ Ngũ Miêu Lưu Quả trưởng thành mà không ăn, nguyên nhân căn bản chính là trên Ngũ Miêu Lưu Quả.
- Như thế nào?
Diệp Chân hỏi.
- Từng nghe nói đến trưởng thành lần thứ hai không?
Vương Bạch Mục hỏi.
- Trưởng thành lần thứ hai?
- Đúng, rất nhiều thiên địa linh vật sau khi trưởng thành sẽ tiếp tục trưởng thành không giống với các loại bảo bối khác, Ngũ Miêu Lưu Quả này cũng có đặc tính như vậy.
Vương Bạch Mục dừng lại một chút.
- Chớ thừa nước đục thả cầu, nói nhanh!
Mặt của Diệp Chân đầy khó chịu, dưới sự thúc giục của hắn, Vương Bạch Mục triệt để nói ra tất cả vô cùng thống khoái.
Thì ra sau khi Ngũ Miêu Lưu Quả trưởng thành tám ngàn năm mới chín, nếu không có người hái, nó sẽ tiếp tục sinh trưởng.
Lại tiếp tục sinh trưởng hai ngàn năm, Ngũ Miêu Lưu Quả này sẽ sinh trưởng đến cực hạn, Ngũ Miêu Lưu Quả sẽ bắt đầu khô cạn, mà ở trung tâm Ngũ Miêu Lưu Quả, cũng sẽ vì trưởng thành đến mức tận cùng mà thối rữa.
Nhưng Ngũ Miêu Lưu Quả trưởng thành này đến mức tận cùng thối rữa bên trong, lúc này sẽ ở uẩn dục ra năm hột hoàn toàn chín muồi.
Cũng chính là hạt giống của Ngũ Miêu Lưu Quả.
Dưới tình huống bình thường, hạt giống của Ngũ Miêu Lưu Quả này rơi vào vũng bùn, sẽ lần nữa mọc rể nảy mầm, trưởng thành thành năm quả Ngũ Miêu Lưu Quả.
Nhưng nếu hạt giống của Ngũ Miêu Lưu Quả bị những yêu thú có tu vi bị vây khốn ở nửa bước Đạo Cảnh không cách nào đột phá, ăn vào, lại sẽ sinh ra một tác dụng vô cùng nghịch thiên!
Hóa hình!
Trợ giúp những yêu thú có tu vi bị vây khốn ở bước Đạo Cảnh, không cách nào đột phá, cũng không cách nào hóa hình, hóa hình.
Theo như Vương Bạch Mục suy đoán, Thái Cổ hung thú Kim Bối Ngạc Long trong vũng bùn này chắc đang đợi Ngũ Miêu Lưu Quả này trưởng thành lần thứ hai.
Chờ Ngũ Miêu Lưu Quả trưởng thành lần thứ hai, như vậy bọn họ có thể nuốt ăn hạt giống của Ngũ Miêu Lưu Quả, nghịch thiên hóa hình, đúc thành thân thể con người, sau đó có thể lần nữa đặt chân vào con đường tu luyện tươi sáng, đốn ngộ Thiên Đạo pháp tắc.
Thậm chí, Vương Bạch Mục còn dự đoán, Thái Cổ hung thú Kim Bối Ngạc Long trong hồ Nê Đàm này có khả năng đã không phải là năm con, mà là năm mươi thậm chí năm trăm con.
Nhưng vì sau khi Ngũ Miêu Lưu Quả chín lần thứ hai, chỉ có năm hạt giống có thể để cho bọn họ nghịch thiên hóa hình, nên trong tộc quần Kim Bối Ngạc Long đã khả năng xảy ra nội đấu tàn sát vô cùng máu tanh.
Cuối cùng, năm con Kim Bối Ngạc Long cường đại nhất còn sống, sau đó vẫn luôn bảo vệ Ngũ Miêu Lưu Quả này trưởng thành, chờ đợi nó chín lần thứ hai.
Đây chính là nguyên nhân năm con Kim Bối lân long bảo vệ Ngũ Miêu Lưu Quả đến lúc chín mà không ăn.
Sau khi hiểu rõ những điều này, chân mày của Diệp Chân càng thêm nhíu chặt lại:
- Lão Vương, vậy khoảng thời gian này, ngươi có nghĩ tới phương pháp có thể hái được Ngũ Miêu Lưu Quả hay không?
- Có!
- Nằm mơ cũng nghĩ! Có thể suy nghĩ nát óc, cũng không có được một phương pháp nào!
Vương Bạch Mục nói.
- Kia.
Khi Diệp Chân đang muốn nói gì, vẻ mặt trầm xuống, một đạo dấu ấn Hỏa Linh Lực ở ngoài nghìn dặm đã bị vỡ.
Nhị Trưởng Lão Tam Nhãn Ma tộc Kê Công Việt đang đuổi sắp tới!
Cảm ứng được lối đi phía sau bị Hỏa Linh Lực đánh bể tan tành, Diệp Chân lộ vẻ mặt ngưng trọng.
Khoảng cách hai ngàn dặm đối với cường giả Đạo cảnh bay hết tốc lực cũng không tới nửa khắc đồng hồ, chỉ tốn ba trăm nhịp thở.
Thời điểm ở bên trong lối đi này, hai trưởng lão Tam Nhãn Ma tộc không dám dùng hết tốc lực, tốc độ có chút giảm bớt khiến Diệp Chân có nửa khắc chạy trốn.
- Đạo cảnh Tam Nhãn Ma tộc Tôn Giả đuổi tới, nơi này có lối đi không?
Diệp Chân hỏi Vương Bạch Mục.
- Cường giả Ma tộc Đạo cảnh đuổi tới?
Vương Bạch Mục khẩn trương nuốt từng ngụm nước bọt, mạnh mẽ lắc đầu
- Không có, nơi này không có bất kỳ lối đi.
- Thật không có?
Diệp Chân có chút không tin
- Nếu không có lối đi, chúng ta sẽ bị Ma tộc Đạo cảnh Tôn Giả bao vây.
Khi nói chuyện, Diệp Chân làm bộ định ném Vương Bạch Mục tới vũng bùn, Vương Bạch Mục oa oa kêu to lên.
- Thật không có! Ta tuyệt đối sẽ không cầm mạng nhỏ của mình ra đùa.
Nhìn Vương Bạch Mục lắc đầu giống như gà trống, Diệp Chân chau mày một cái.
Nếu hắn không có ác chủ bài nào khác, thời điểm này sẽ bị Ma tộc Đạo cảnh Tôn Giả tới bắt rùa trong hũ.
Đối phó một vị cường giả Đạo cảnh trung kỳ, nếu Diệp Chân dốc hết lá bài tẩy nói không chừng còn có thể xử lý, hai vị sẽ gặp phiền toái.
Quan trọng nhất là Diệp Chân không muốn gốc Ngũ Miêu Lưu Quả thành thục trước mắt bị cường giả Đạo cảnh Tam Nhãn Ma tộc hái đi.
Linh Vật này có thể bổ sung lực lượng bổn nguyên, trong thiên địa vô cùng hiếm thấy.
Nếu Diệp Chân bỏ lỡ hôm nay, lần kế tìm được thiên địa linh vật như vậy hay không vẫn khó nói.
Đang lúc nghĩ ngợi, Diệp Chân bất chợt nhớ tới điềm đại hung khi Sơn Thần Dịch Tuân nói với Ngũ Tiên Thiên Vận Đường Đại Đường Tôn.
Diệp Chân không hiểu điềm đại hung này là ứng với Đạo cảnh Tam Nhãn Ma tộc Tôn Giả hay năm Thái Cổ hung thú Kim Bối Ngạc Long trước mắt?
Từng giây trôi qua, Diệp Chân nhanh chóng suy nghĩ.
Nhớ tới của mục đích bản thân, Diệp Chân nghĩ đến con đường lợi dụng lực lượng Đạo cảnh Tam Nhãn Ma tộc tôn giả đối phó năm Thái Cổ hung thú Kim Bối Ngạc Long kinh khủng này.