← Quay lại trang sách

Chương 1941 Tiểu Yêu Tỉnh Lại

Phân thân Ma Soái của Diệp đại gia ngươi xuất xứ từ Chiến Hồn Huyết Kỳ, có truyền thừa đặc thù, không thể phụ thể dung hợp thân thể Ma Tôn này.

- Như vậy à....

Diệp Chân trong lúc bất chợt cười ha ha:

- Tiểu Miêu, nhớ chuẩn bị xong tiền vốn của ngươi.

Nói xong, Diệp Chân liền ngồi xếp bằng, lấy ra Ngũ Miêu Lưu Quả linh quang lòe lòe.

Sau khi Tiểu Miêu hoan hô phản ứng lại, Thận Long Nguyên Linh A Sửu lại không tự chủ được rùng mình một cái!

Ngũ Miêu Lưu Quả vào miệng tan đi, hóa thành một cổ nhiệt lưu dịu dàng phát tán khắp tứ chi bách hài của Diệp Chân.

Cái loại cảm giác ướt át này để cho Diệp Chân cảm thấy vô cùng thoải mái, nhiệt độ vừa phải giống như đang ngâm mình trong suối nước nóng, cả người trên dưới bốn vạn tám ngàn lỗ chân lông đồng thời mở ra.

Trong nháy mắt, trí nhớ tồn trữ ở sâu trong đáy lòng trong lúc bất chợt bắt đầu hiện lên.

Đó là cảm giác thân thiết của người mẹ, là cảm giác ấm áp của đứa bé lúc ở trong ngực mẹ, cảm giác thư thích.

Thân thể tựa hồ trở lại lúc thai nhi lúc ở trong bụng mẹ, tùy ý hấp thu hết thảy dưỡng chất mà mẫu thể đưa tới.

Loại cảm giác trở lại mẫu thể này để cho mỗi một xó xỉnh trong Tiên Thiên thần hồn, lục phủ ngũ tạng, tuỷ sống, xương cốt, kinh mạch, huyết dịch thậm chí là thân thể của Diệp Chân đều kêu réo lên.

Bọn chúng đều không hẹn mà cùng phát ra nhiệt lưu dịu dàng giống như muốn hấp thu dinh dưỡng mà mẫu thể đưa tới.

Thậm chí ngay cả chính Diệp Chân cũng rất muốn lại nếm thử một chút cái loại cảm giác nhiệt lưu dịu dàng kia.

Thời khắc mấu chốt, Diệp Chân đã sớm có chuẩn bị tâm lý, chợt cắn đầu lưỡi một cái.

Cảm giác đau nhức truyền tớ, để cho Diệp Chân đang có chút mê đi trong nháy mắt trở nên tỉnh táo.

Thần niệm cường đại động một cái, một cổ nhiệt lưu dịu dàng kia liền bị thần niệm của Diệp Chân dẫn dắt, trực tiếp bị đưa vào một trong bảy Huyền Linh Cung của Diệp Chân - Ất Mộc Linh Cung.

Trong thời gian này, Diệp Chân lấy tần suất mỗi hai hơi thở một lần, không ngừng cắn đầu lưỡi của mình, không bao lâu công phu, đầu lưỡi Diệp Chân đã trở nên máu thịt be bét.

Nhưng thời điểm như thế, mỗi một tế bào trên cơ thể Diệp Chân đều đang khát vọng hấp thu từng chút nhiệt lưu dịu dàng do Ngũ Miêu Lưu Quả biến thành kia.

Cái loại khát vọng này, thậm chí còn mạnh hơn so với Diệp Chân lúc trước tu luyện gặp phải tâm ma.

Cái này làm cho Diệp Chân ngầm hoảng sợ, lại cảm thấy may mắn không thôi, không thua thiệt hắn sớm biết một chút, đã sớm chuẩn bị tâm tư.

Bằng không, Ngũ Miêu Lưu Quả không dễ có được này nếu như bị Diệp Chân tự mình hấp thu luyện hóa, vậy thì Diệp Chân sẽ phải hận chết chính mình rồi.

Đương nhiên, đó cũng không phải do định lực của Diệp Chân không tốt hoặc quá tham lam.

Mà do lực lượng tiên thiên bổn nguyên mà Ngũ Miêu Lưu Quả có thể bổ sung, chín mươi chín phần trăm võ giả chỉ có thể hấp thu qua loại lực lượng tiên thiên bổn nguyên này lúc còn ở trong bụng mẹ, sau khi thoát khỏi mẫu thể (được sinh ra) thì lại không có khả năng tiếp tục tiếp xúc loại lực lượng tiên thiên bổn nguyên này.

Nhưng trí nhớ đối với loại lực lượng tiên thiên bổn nguyên này lại giống như đóng dấu sâu trong trong xương vậy.

Một khi gặp phải lần nữa sẽ bộc phát ra theo bản năng giống vậy.

Diệp Chân bây giờ thật ra đang có tình hình như thế, chẳng qua là chỗ trí nhớ sâu nhất của bản năng thân thể.

Lúc này mới có tình hình như thế, may mắn là Diệp Chân sớm có chuẩn bị.

Từng luồng nhiệt lưu dịu dàng dưới sự dẫn đường của thần niệm của Diệp Chân chậm rãi chảy vào cây nhỏ quang hoa ảm đạm, quanh thân khô héo, không có một chiếc lá trong Ất Mộc Linh Cung.

Đó là chỗ của bản thể Tiểu Yêu trong cơ thể Diệp Chân.

Giống như hạn hán đã lâu mạch miêu lấy được nước dễ chịu vậy, theo luồng nhiệt lưu dịu dàng thứ nhất đưa vào trong cơ thể cây nhỏ.

Bộ rễ của cây nhỏ giống như phục sinh lại, lần nữa bắt đầu từ từ thu nạp Ất Mộc linh lực trong Ất Mộc linh cung.

Trong thời gian ngắn, cây nhỏ đã có một luồng sinh cơ kiểu khác.

Mặc dù vẫn khô héo như cũ, nhưng mà là loại chịu đựng qua mùa đông giá lạnh chờ đợi mưa thuận gió hoà.

Sự phát hiện này để cho Diệp Chân kinh hỉ vạn phần.

Từ sau khi Tiểu Yêu ngủ say, bản thể của Tiểu Yêu chưa từng thu nạp qua một tia một hào Ất Mộc linh lực nào, nếu không phải còn có thể loáng thoáng có một luồng thần hồn cảm ứng tồn tại, Diệp Chân cũng cho rằng Tiểu Yêu đã không có ở đây.

Trong vui mừng, Diệp Chân thúc giục lực lượng thần hồn, cưỡng ép khắc chế mỗi một tế bào trên thân thể phát ra khát vọng hấp thu nhiệt lưu của Ngũ Miêu Lưu Quả, đem tất cả lực lượng mà Ngũ Miêu Lưu Quả hóa thành đưa vào trong bản thể Tiểu Yêu.

Nhìn bản thể Tiểu Yêu càng ngày càng hấp thu Ất Mộc linh lực mãnh liệt, khóe miệng Diệp Chân không nhịn được nhếch lên.

Cũng nhanh.

Nói thật, sau khi Tiểu Yêu ngủ say, nguyên nhân rất đơn giản, nhưng thời gian khôi phục, vô luận Thận Long Nguyên Linh A Sửu hay Tử Linh, ai cũng không chắc chắn.

A Sửu nói thời gian là ít nhất trăm năm, mà Tử Linh nói thời gian nhanh thì mấy trăm năm, lâu thì mấy ngàn năm.

Thật ra thì Diệp Chân hiểu rõ, vô luận A Sửu hay Tử Linh, cách nói của bọn họ, từ trình độ nào đó cũng là vì an ủi Diệp Chân.

Một người tiêu hao lực lượng tiên thiên bổn nguyên quá độ, thật ra chính là dầu cạn đèn tắt rồi.

Chờ đợi một người dầu cạn đèn tắt, chính là tử vong.

Mà cho đến bây giờ, không có bất cứ người nào, cho dù cường giả Đạo Cảnh cũng không có cách nào khôi phục lực lượng tiên thiên bổn nguyên bị hao tổn.

Võ giả tu luyện, bản chất chính là lấy linh lực để giảm bớt hoặc là thay thế sự tiêu hao lực lượng tiên thiên bổn nguyên trong cuộc đời.

Cho dù Tạo Hóa Thần Nhân cường đại hơn cũng như vậy.

Thân là Nhân Tộc đứng đầu vạn vật đã như thế, như vậy cây cối cũng như thế, cũng trốn không khỏi đại đạo của thế giới này.

Muốn ở trong dựa vào thời gian dài dằng dặc mà chờ đợi bản thân bị động khôi phục, rất khó, phi thường khó khăn, trên căn bản không thể nào.

Nói cách khác, nếu không có ngoại lực, Tiểu Yêu muốn dựa vào chính mình mà tỉnh lại, thật ra thì không thể nào.

Dù là Tiểu Yêu là Viễn Cổ Thụ, nắm giữ năng lực khôi phục cực kì cường đại, thời gian này cũng vô cùng lâu dài.

Dùng cách nói của Thận Long Nguyên Linh A Sửu, ít nhất một trăm năm, chẳng qua là ít nhất, nhưng tình huống bình thường có thể là mấy ngàn năm thậm chí trên vạn năm.

Một chút này, Diệp Chân thật ra cũng biết, nhưng một mực không dám nghĩ.

Cho nên, Diệp Chân một mực rất liều mạng tìm kiếm thiên địa linh vật có thể bổ sung lực lượng tiên thiên bổn nguyên.

Sau một canh giờ, khi toàn bộ nhiệt lưu dịu dàng do Ngũ Miêu Lưu Quả hóa thành bị Diệp Chân rót vào trong bản thể Tiểu Yêu, bộ rễ to lớn của Tiểu Yêu lúc này đã toàn bộ sống lại.

Từng sợi rễ giống như từng cái máy bơm nước mở hết công suất vậy, điên cuồng hấp thu Ất Mộc linh lực tinh thuần vô cùng trong Ất Mộc linh cung của Diệp Chân.

Tốc độ hấp thu kia, cho dù Diệp Chân lấy tu vi bây giờ cũng có chút cảm giác cung ứng không kịp, không thể không vận dụng bí pháp chuyển đổi linh lực Ngũ Hành m Dương Linh Cung, đem linh lực bên trong những linh cung khác chuyển hóa thành Ất Mộc linh lực tinh thuần, cung cấp cho Tiểu Yêu hấp thụ.

Theo số lượng lớn Ất Mộc linh lực được hấp thu vào trong cơ thể, thân cây khô héo kia của Tiểu Yêu bắt đầu lấy tốc độ mắt trần có thể thấy mà biến chuyển màu sắc.

Đầu tiên là xanh nhạt, từ từ biến thành màu xanh lá cây, sau khi biến thành màu xanh thẫm, từng lá từng lá tươi non mới lần nữa nảy mầm.

Sau nửa canh giờ, một gốc cây nhỏ đầy cành lá xanh ngắt, giống như đỉnh thiên lập địa vậy, nộ phóng ở trong Ất Mộc linh cung của Diệp Chân.

Cơ hồ là đồng thời, tiểu thụ linh xanh ngắt kia chợt lóe ánh sáng, liền hóa thành một thiếu nữ đình đình ngọc lập màu xanh lá cây, mặt mày giảo hoạt, trong ánh mắt linh động mang theo mấy phần vẻ điêu ngoa.

- Phụ thân đại nhân.

- Tiểu Yêu!

Thời điểm tiếng kêu vang lên trong linh cung của Diệp Chân, thanh âm trả lời của Diệp Chân cũng run rẩy.

Cùng một giây, Thận Long Nguyên Linh A Sửu đang ở trong Thận Long Châu khi dễ Cửu Đầu Trùng rùng mình một cái.

Vân Dực Hổ Vương Tiểu Miêu ở một bên một mực bình tĩnh nhìn chằm chằm Diệp Chân trong lúc bất chợt liền nhảy lên một cái, hoan hô lên:

- Ha ha ha, ta cảm ứng được, đại tỷ đã tỉnh rồi!