← Quay lại trang sách

Chương 1956 Cuồng Tín Giả

Thần Sứ từ bi, hiện hóa thần ân, cảm tạ hóa thân của Y Trĩ Thiên Thần vĩ đại đã đưa thần ân tới bộ lạc Hắc Sa chúng ta.

- Trên trời dưới đất này sẽ lấy ý chí của ngươi là chúa tể, phong vinh tôn phú đều do ngươi mà tới. Thần Sứ tôn kính, bộ lạc Hắc Sa chúng ta nguyện ý dâng tặng tín ngưỡng thành kính nhất cho Thần Sứ, bộ lạc chúng ta cũng sẽ coi việc trở thành người hầu của ngài là vinh hạnh!

- Tôn quý Thần Sứ, xin hãy tiếp nhận lời ca ngợi và cung phụng thành kính nhất của chúng ta!

Diện mạo của tù trưởng Hắc Mạn có chút hung ác, nhưng giờ phút này, sự thành kính lại khiến cho gương mặt đen nhẻm kia bừng lên một loại ánh sáng khác thường.

Trong tiếng ca ngợi, tù trưởng Hắc Mạn quỳ gối trước mặt Diệp Chân, hai tay nâng lên bàn chân trần dính đầy bùn cát của đối phương rồi hôn lên không chút do dự.

Giờ khắc này, Diệp Chân có chút ngây ngốc.

Hắn chỉ lấy nước từ dưới sông ngầm tưới cho toàn bộ ruộng lúa mạch và cây cối trong phạm vi ngàn dặm, lấy lại sinh cơ cho chúng nó mà thôi.

Đây chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức gì.

Diệp Chân còn chưa hề vận dụng lực lượng của mình, Tiểu Yêu cũng chỉ tiêu hao một ít lực lượng nhỏ bé không đáng kể, thậm chí còn chưa tiêu hao hết cả nửa phần linh lực.

Tại sao một chuyện rất đỗi bình thường như vậy ở trong bộ lạc Hắc Sa lại biến thành hóa thân của Y Trĩ Thiên Thần, Thần Sứ rồi?

Hơn nữa đám người Sa Tộc này đều vô cùng cuồng nhiệt và thành kính, hô to tên của thần linh, ca ngợi Diệp Chân. Từng người đều lộ ra vẻ mặt kích động, lệ nóng tràn mi vây quanh Diệp Chân, sau đó thành kính cúi xuống hôn bàn chân không tính là sạch sẽ của hắn.

Không chỉ là tù trưởng Hắc Mạn, ba gã võ giả Sa Tộc Giới Vương Cảnh sau lưng hắn cũng hèn mọn như là người hầu. Ba người quỳ gối trước mặt Diệp Chân, nâng chân hắn rồi hôn lên.

Nhiệt độ của lòng bàn tay truyền tới chân của Diệp Chân cũng đủ cho hắn cảm nhận được sự thành kính và cuồng nhiệt của bọn họ.

Cái này làm cho Diệp Chân vô cùng khiếp sợ.

Phải biết, ở đại lục Hồng Hoang thì võ giả Giới Vương Cảnh đã thuộc về phạm vi cường giả. Nếu như đặt ở Đại Chu, khi tham kiến Đại Chu Thánh Thiên Tử Nhân Tôn Hoàng Cơ Long thì cũng chỉ cần quỳ một gối trên đất là được.

Nhưng bây giờ, ba vị võ giả Sa Tộc Giới Vương Cảnh lại quỳ xuống hôn chân Diệp Chân, người mới chỉ có tu vi Huyền Cung Cảnh cửu trọng.

Nếu như ở Đại Chu thì đây là chuyện không dám tưởng tượng tới.

Cho dù Diệp Chân đã thu phục, thu cấm thần hồn đám người tuần tra thần tướng Phong Cửu Mạch thì hắn cũng không dám để bọn họ làm như vậy.

Nhưng ở Sa Tộc thì lại là một cảnh tượng khác.

Sau ba vị võ giả Giới Vương Cảnh là mấy trăm vị võ giả Sa Tộc Huyền Cung Cảnh, từng người vô cùng kích động tiến lên hôn chân của Diệp Chân.

Chờ đến khi Diệp Chân hoàn hồn lại thì chân của hắn đã dính đầy nước miếng, nước mắt và cát.

Nhưng lại không có một người Sa Tộc nào rửa sạch chân cho Diệp Chân, nếu ai hôn chân Diệp Chân dính một hạt cát thì sẽ giống như là được thần ban ơn, người đó sẽ mừng rỡ như điên, thận trọng ngậm hạt cát đó trong miệng, rất sợ sẽ làm rơi nó.

Một lần nữa, Diệp Chân lại được thể nghiệm một cách chân thật về sự kinh khủng của lực lượng tín ngưỡng.

Đây là lần đầu tiên Diệp Chân thể nghiệm đến sự điên cuồng của tín ngưỡng, cái này khiến hắn nhớ lại lúc ở Chân Huyền đại lục, dũng sĩ tộc Nam Man vì bảo vệ Thánh Linh Phong đã không chút do dự hiến tế sinh mạng của mình dưới sự chỉ huy của Tế Ti.

Mà lần này, đối tượng cho loại tín ngưỡng kinh khủng đó lại là chính Diệp Chân hắn.

Loại cảm giác này đặc biệt khác lạ, Diệp Chân cảm thấy nếu lúc này hắn tuyên bố một mệnh lệnh điên cuồng, chẳng hạn như bảo những người Sa Tộc này dâng lên sinh mệnh của mình vì hắn.

Sợ rằng những người này đều sẽ thực hiện không chút suy nghĩ, thậm chí chân mày không hề nhíu lại một cái.

Sau khi sự chấn động qua đi thì Diệp Chân bắt đầu có chút không thoải mái.

Đám người Sa Tộc này coi Diệp Chân như là hóa thân Thiên Thần của Y Trĩ Sa Hải, Thần Sứ có thể là không có cảm giác gì, nhưng Diệp Chân lại có chút chịu không nổi.

Trên bàn chân lưu lại nước miếng và nước mắt của mấy trăm người, thậm chí có người còn dùng lưỡi liếm.

Cảm giác ướt nhẹp kia thật sự khiến Diệp Chân không quen.

Không phải là cảm giác ghê tởm.

Nhìn biểu tình kích động và thành kính của bọn họ thì ngươi chỉ cảm nhận được sự thần thánh, căn bản không có cách nào ghê tởm được.

Chẳng qua là về mặt tâm lý thì Diệp Chân có chút chịu không nổi.

Hơn nữa, lúc này mới chỉ có vài trăm người, mà bộ lạc Hắc Sa lại có gần tám vạn người, tất cả đều chen chúc tại đây.

Nhìn dáng vẻ của bộ lạc Hắc Sa, hình như chỉ cần Diệp Chân không phản đối thì bọn họ ước gì mỗi người đều có thể hôn chân của hắn một lần.

Cái này muốn cho bọn họ hôn đến năm nào tháng nào?

Ngây người trong chốc lát, Diệp Chân quyết định kết thúc loại nghi thức kính thần đặc biệt này của người Sa Tộc.

Nhưng mà ngay khi Diệp Chân sắp mở miệng thì Nguyên Linh trong Huyền Cung của hắn chợt nhẹ nhàng run lên.

Nguyên Linh vốn dĩ chỉ cao khoảng hai tấc mốt, đột nhiên bành trướng thêm một đoạn, biến thành hai tấc hai.

Loại biến hóa này nháy mắt khiến cho Diệp Chân sợ ngây người.

Diệp Chân khiếp sợ là có nguyên nhân.

Diệp Chân đúc thành Nguyên Linh cách đây ba năm rưỡi, Nguyên Linh của hắn cao khoảng hai tấc, bản thân lại là tứ sắc Nguyên Linh, cho nên sự tăng trưởng tu vi Nguyên Linh của Diệp Chân vô cùng chậm rãi.

Có thể hình dung bằng câu chậm như ốc sên.

Tính cả thời gian tu luyện trong không gian Thận Long Châu, nói là ba năm rưỡi, kỳ thật thì Diệp Chân đã khổ tu hơn mười tám năm.

Hơn nữa mỗi một lần tu luyện thì hắn đều dùng thượng phẩm Niệm Linh Đan, nhưng sau mười tám năm thì tu vi Nguyên Linh của Diệp Chân cũng chỉ có thể tăng trưởng từ gần hai tấc thành hai tấc mốt mà thôi.

Có thể nói là cực kỳ chậm chạp.

Sau khi thần hồn võ giả đúc thành Nguyên Linh, Nguyên Linh có mạnh hay không phụ thuộc vào hai điểm chính, một là phẩm giai của Nguyên Linh, tứ sắc Nguyên Linh mạnh hơn tam sắc, ngũ sắc Nguyên Linh mạnh hơn tứ sắc.

Hai là xem kích cỡ của Nguyên Linh.

Nếu trong tình huống Nguyên Linh bằng phẩm giai thì Nguyên Linh hai tấc mốt tuyệt đối mạnh hơn hai tấc, Nguyên Linh hai tấc hai mạnh hơn hai tấc mốt.

Hơn nữa sự gia tăng kích cỡ của Nguyên Linh không chỉ là về chiều cao.

Nguyên Linh của võ giả là một mô hình thu nhỏ của chính võ giả đó, tăng lên mỗi một tấc đều là tỷ lệ tổng thể từ chiều cao, chiều rộng và chiều dài

Nguyên Linh cao thêm một tấc, không chỉ là cao hơn, mà nó giống như là một đứa bé đang trưởng thành từng chút một, đó là một sự tăng lên toàn diện.

Cho nên tu vi Nguyên Linh tăng lên hết sức chậm chạp.

Diệp Chân nhớ rất rõ ràng, khi Nguyên Linh tăng lên tới hai tấc mốt thì lúc đó hắn đang ở Ngũ Tiên đảo, sau khi khổ tu trong không gian của Thận Long Châu mười năm, tính cả thời gian khổ tu năm năm trong không gian Thận Long Châu khi ở Lạc Ấp là tổng cộng mười lăm năm, lúc này mới làm cho Nguyên Linh từ hai tấc tăng lên tới hai tấc mốt.

Nhưng bây giờ, mới chỉ trong chốc lát mà Nguyên Linh của hắn đã tăng lên từ hai tấc mốt lên hai tấc hai.

Chớ xem thường một cực kỳ sự tăng trưởng này này, chỉ một phần mười này thôi mà Diệp Chân đã có thể cảm ứng được năng lực thúc giục và khống chế của hắn đối với mấy món Hậu Thiên Linh Bảo đã mạnh mẽ hơn mấy phần.

Điều khiến cho Diệp Chân kinh ngạc hơn là sau khi Nguyên Linh của hắn tăng trưởng đến hai tấc hai thì vẫn còn không ngừng lại. Mức độ tăng trưởng kia khiến cho Diệp Chân có cảm giác, có lẽ không bao lâu nữa thì Nguyên Linh của mình sẽ tăng trưởng đến hai tấc ba.

Trăm năm tấc, ngàn năm thước!

Câu này nói về tốc độ tu luyện Nguyên Linh của các võ giả, trăm năm tăng trưởng một tấc, ngàn năm tăng trưởng một thước đã coi như rất nhanh rồi.

Hơn nữa tốc độ này là chỉ võ giả Nhân tộc tam sắc Nguyên Linh.

Nếu như tứ sắc Nguyên Linh muốn có được sự tăng trưởng như vậy thì sẽ phải mất thời gian gấp bội.

Đến phía sau, mỗi một tấc Nguyên Linh tăng lên đều là sự tích lũy của thời gian.

Nhưng bây giờ chỉ trong thời gian cực ngắn, tứ sắc Nguyên Linh của Diệp Chân đã hoàn thành sự tăng trưởng mà vốn dĩ mười mấy hai mươi năm cũng không thể hoàn thành được.

Diệp Chân không phải người ngu.

Bởi vì vào giờ khắc này, ngoại trừ những người Sa Tộc đang quỳ lạy thành kính và điên cuồng kia thì không có bất kỳ chuyện gì kì lạ phát sinh.

- Chẳng lẽ là tín ngưỡng?

Sau khi khiếp sợ, Diệp Chân đánh mất ý định kết thúc nghi thức kính thần này mà phân thần hỏi Thận Long Nguyên Linh A Sửu.

- A Sửu, đây là chuyện thế nào?