← Quay lại trang sách

Chương 1955 Thần Uy Của Thần Sứ

Hai người con gái nghe vậy thì muốn trở về, nhưng lại bị Sa Tộc Tế Ti Lạp Khắc Thân kéo lại không cho đi.

- Cương Lực, nghĩ tới ruộng lúa mạch nhà ngươi đi, chẳng lẽ ngươi muốn cả nhà chôn cùng với mình à?

Nói xong, Lạp Khắc Thân nhìn chằm chằm Diệp Chân với ánh mắt bất thiện.

- Người trẻ tuổi, dám xen vào chuyện của Y Trĩ Thần Điện Tế Ti chúng ta, lá gan quả là không nhỏ.

- Tại sao không xen vào được? Ta là người, con mắt không chấp nhận một hạt cát! Ta thấy chuyện bất bình là cứ muốn xen vào đấy!

Diệp Chân cười lạnh.

- Ở Y Trĩ Sa Hải, thứ nhiều nhất chính là cát, bất cứ ai cũng không thể tránh khỏi việc bị cát mê mắt. Y Trĩ Sa Thần ở trên cao, chúng ta sẽ không so đo với một người trẻ tuổi bị cát che mắt.

- Nhưng nếu bởi vì ngươi mà hại chết gia đình này, đến lúc đó thì ngay cả Y Trĩ Sa Thần cũng sẽ không tha thứ ngươi! Cho dù ngươi đang ở đâu thì Y Trĩ Sa Thần cũng sẽ buông sự trừng phạt mạnh nhất xuống, làm ngươi tội hỏa đốt người mà chết.

Lúc này Lạp Khắc Thân bày ra dáng vẻ Thần Côn, lời của hắn khiến cho sắc mặt những người Sa Tộc vây xem đại biến, A Y Tiên và hai con gái Sa A Na, Sa Y Na như là đã rõ cái gì, gương mặt buồn bã.

- Sa A Na, Sa Y Na, nếu như các ngươi muốn phụ thân của mình phải dùng nước uống của bản thân để tưới cây mỗi ngày, rồi lại bệnh nặng không trị lần nữa thì cứ đi đi.

Lạp Khắc Thân vừa dứt lời, vẻ mặt hai nàng trở nên vô cùng đau buồn.

Ruộng lúa mạch sắp chết khô, mỗi ngày cha đều lấy phần nước của mình tưới ruộng, nhưng cái đó lại chỉ như là muối bỏ biển, lúc này mới bị bệnh nặng.

Nhưng vấn đề là, mảnh ruộng lúa mạch này chính là hy vọng của cả nhà bọn họ.

Mất đi thu nhập từ ruộng lúa mạch thì nhà bọn họ chỉ có một con đường chết.

- Người trẻ tuổi, có lẽ ngươi có thể dùng linh lực cứu chữa Cương Lực, nhưng ngươi tuyệt đối không thể nào cứu vãn một mảnh ruộng lúa mạch to lớn như vậy được.

- Đó là hy vọng sinh tồn của cả nhà Cương Lực, mà có thể cứu vãn bọn họ cũng chỉ có lực lượng của Y Trĩ Sa Thần!

- Quỳ xuống đi, quỳ xuống tại đây, thành khẩn sám hối với Y Trĩ Sa Thần! Chỉ cần ngươi đủ thành kính thì thần sẽ tha thứ cho ngươi.

Lạp Khắc Thân lại giả vờ làm Thần Côn.

- Lực lượng của thần à?

Khóe miệng của Diệp Chân hiện ra một nụ cười lạnh lùng, hắn bước vào chính giữa ruộng lúa mạch rồi giang rộng hai cánh tay, dưới chân mơ hồ có ánh sáng màu lục tản ra.

Cơ hồ là cùng một giây, mạch miêu khô héo gần như sắp chết trở nên từ từ tươi tốt với tốc độ mà mắt thường có thể thấy được.

Đầu tiên là từng cái đứng thẳng lên, sau đó thì phần thân gần như khô vàng từ từ có chút màu xanh lá, cuối cùng cả cây đều biến thành màu xanh.

Sau mười hơi thở, một trăm mẫu ruộng lúa mạch xung quanh đã trở nên tươi tốt vô cùng, hơn nữa còn mọc cao hơn những mảnh ruộng lúa xung quanh.

Diệp Chân không hề có cảm giác gì.

Bởi vì cái này đối Diệp Chân mà nói, sau khi xuyên thủng sự huyền bí ở nơi này thì mọi chuyện trở nên quá đơn giản.

Phía dưới ốc đảo này có một con sông ngầm chảy qua.

Mạch miêu có bộ rễ quá ngắn nên không thể hấp thu nước dưới sông ngầm, nhưng sau khi được võ giả dùng bí pháp lấy ra thì có thể dùng chúng để tưới mạch miêu.

Đối với võ giả khác mà nói, đưa một lượng nước ngầm lớn tưới vào ruộng lúa phụ cận là rất khó.

Nhưng đối với Diệp Chân mà nói thì đây không phải là vấn đề, thậm chí không cần Diệp Chân động thủ, bộ rễ phát đạt của Tiểu Yêu có thể đi sâu vào lòng đất, lại dùng bộ rễ liên tiếp với rễ cây của mạch miêu, trực tiếp truyền nước vào.

Trong nháy mắt đã tưới vô số cây con.

Hơn nữa, lượng nước được tưới còn chứa một ít Ất Mộc linh lực, trong thời gian ngắn sẽ khiến cho đám mạch miêu sắp khô héo kia trở nên tươi tốt nhanh chóng.

Diệp Chân cảm thấy chuyện này vô cùng bình thường.

Nhưng mà đám người Sa Tộc vây xem xung quanh, bốn người Cương Lực, A Y Tiên, Sa A Na, Sa Y Na, bao gồm Tế Ti Lạp Khắc Thân, mỗi người đều lộ ra vẻ mặt như gặp quỷ.

Nói cho đúng thì chỉ có Tế Ti Lạp Khắc Thân lộ ra vẻ mặt như gặp quỷ, ánh mắt những người còn lại khi nhìn Diệp Chân đã trở nên vô cùng cuồng nhiệt.

Nguyên nhân rất đơn giản, bình thường Tế Ti Lạp Khắc Thân cũng làm phép như vậy.

Nhưng sau khi Tế Ti Lạp Khắc Thân làm phép thì phải đợi hai ngày sau mạch miêu mới có chút khởi sắc, nhưng mà chỉ duy trì ở mức độ có thể sinh trưởng mà thôi.

Bọn họ chưa từng thấy trường hợp nào như Diệp Chân vừa mới làm, lập tức khiến cho mạch miêu trở nên tươi tốt, sinh cơ bừng bừng.

Trong mắt người Sa Tộc thì mọi việc đều là Thần Tích, điều này lập tức khiến cho bọn họ điên cuồng!

Cũng không biết là ai dẫn đầu, gần một ngàn người Sa Tộc quỳ xuống xung quanh Diệp Chân.

- Thần Sứ ở trên cao!

- Y Trĩ Sa Thần vĩ đại không có vứt bỏ chúng ta, ngài đã phái Thần Sứ xuống cứu vớt chúng ta.

- Thần Sứ ở trên cao!

Gần ngàn người quỳ rạp xuống đất, một ít lão giả, bao gồm cả nhà Cương Lực tiến tới hôn bàn chân trần của Diệp Chân, cũng không để ý Diệp Chân đã chạy trong sa mạc năm sáu ngày rồi.

Mặc dù không hôi, nhưng tuyệt đối không tính là sạch sẽ.

Nhưng những người Sa Tộc này như thấy được chí bảo, hôn lấy hôn để, hôn tới mức Diệp Chân sợ hãi rụt chân lại.

Nhìn tình cảnh này, sắc mặt tên Tế Ti Lạp Khắc Thân trở nên vô cùng quỷ dị, hắn nhìn mọi người, vèo một cái bay lên không.

Diệp Chân muốn đuổi theo, nhưng mà chân bị đám người Sa Tộc ôm chặt, nếu muốn thì Diệp Chân có thể tránh thoát rất dễ dàng, nhưng mà hắn không muốn đả thương bọn họ.

Diệp Chân chỉ có thể trơ mắt nhìn Lạp Khắc Thân rời khỏi.

- Xin Thần Sứ cứu chúng ta, buông Thần Tích xuống, xin hãy cứu ruộng lúa mạch của chúng ta.

Một đám người Sa Tộc quỳ ở nơi đó, vây quanh Diệp Chân ba tầng trong ba tầng ngoài, lớn tiếng khẩn cầu.

Mặc dù nói là khẩn cầu, nhưng ánh mắt ai nấy đều vô cùng cuồng nhiệt, bọn họ nhìn Diệp Chân như thể nhìn thấy thần linh.

Không thể không nói, hoàn cảnh sinh tồn của Sa Tộc thật sự rất tồi tệ.

Mạch miêu nhà Cương Lực là sắp khát chết khô héo, mạch miêu những nhà khác dù có chút màu xanh nhưng mà sinh trưởng cũng rất kém.

Bây giờ so sánh với mạch miêu nhà Cương Lực thì chẳng khác gì là ma ốm.

Một cái nhấc tay có thể cứu sống rất nhiều người, Diệp Chân rất nguyện ý làm loại chuyện này.

Dù sao thì đối với Tiểu Yêu thì việc đưa nước ngầm lên mặt đất đơn giản như là ăn cơm uống nước.

- Tránh ra, các ngươi xem cách ta làm.

Diệp Chân khẽ quát một tiếng, những người Sa Tộc kia như nghe được thánh chỉ, mọi người nhanh chóng rời xa Diệp Chân, sau đó quỳ xuống bên ngoài ruộng lúa mạch nhìn chằm chằm Diệp Chân với loại ánh mắt thành kính và cuồng nhiệt.

Trong nháy mắt tiếp theo, Diệp Chân bước ra một bước, nơi hắn đi qua thì mạch miêu nhanh chóng đứng thẳng với tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được, chúng nó trở nên xanh tốt, sinh cơ bừng bừng.

Cơ hồ là sau mấy hơi thở, mạch miêu trong phạm vi mười mấy dặm đã trở nên xanh biếc, sức sống tràn trề.

Đám người Sa Tộc quỳ bên ngoài không khỏi kích động tột độ, từng người sử dụng nghi lễ đặc thù khi bái kiến Sa Thần, giơ hai tay đan chéo cao khỏi đầu rồi hô tô.

- Thần Tích lại xuất hiện, Thần Sứ ở trên cao!

- Thần Sứ ở trên cao!

- Thần Sứ ở trên cao!

Tiếng hô cuồng nhiệt và vang dội truyền khắp bộ lạc Hắc Sa, càng ngày càng có nhiều người Sa Tộc tụ tập lại đây.

Giờ khắc này, tâm linh của Diệp Chân bỗng dưng trở nên an bình.

Cảm giác phức tạp và bức bối trong ngực đã hoàn toàn tan thành mây khói.

Trong nháy mắt, Diệp Chân cảm thấy hắn đã tìm lại được bản thân, tìm được con người đích thực của mình.

Hắn đã tìm lại được trái tim chân thành không kìm chế.

Cũng là tâm võ đạo của hắn!

Theo bản năng, trong mắt Diệp Chân chỉ còn lại những thửa ruộng lúa mạch héo úa và các thảm thực vật sa mạc màu vàng khô cằn.

Ánh sáng xanh dịch chuyển, bóng người chớp động, nơi Diệp Chân đi qua, toàn bộ mạch miêu và thực vật sa mạc phạm vi mấy ngàn dặm đều tỏa sáng sinh cơ, khô héo cam thảo, hồ dương, cây muối, hồng liễu…. Toàn bộ đều tươi tốt trở lại.

Xung quanh bộ lạc Hắc Sa trở nên sinh cơ bừng bừng, màu xanh khắp nơi!

Chờ đến khi Diệp Chân dừng bước thì tám vạn thành viên của bộ lạc Hắc Sa đều lộ vẻ mặt thành kính, bái lạy Diệp Chân, cuồng nhiệt kêu to.

- Thần uy của Thần Sứ!

- Thần Sứ ở trên cao! Thần uy Thần Sứ!

- Thần uy Thần Sứ!

Trong đám người đứng hàng đầu, một lão nhân mặc áo choàng đen rơi lệ đầy mặt, hắn cất tiếng chào đón Diệp Chân:

- Tù trưởng Hắc Mạn của bộ lạc Hắc Sa cung nghênh Thần Sứ buông xuống!

Diệp Chân còn chú ý tới, sau lưng hắn là ba tên võ giả Sa Tộc Giới Vương Cảnh, bao gồm tên võ giả đã bán nước cho Diệp Chân trước đó, lúc này hắn cũng đang quỳ trên mặt đất.

Vẻ mặt hắn tràn đầy sự cuồng nhiệt, nhìn Diệp Chân không chớp mắt, nước mắt tuôn rơi, không ngừng reo hò thần uy của Thần Sứ!