Chương 1962 Để cho cây mộc đầy bộ lạc
Đối với chuyện này, Diệp Chân cũng không nghĩ nhiều.
Có người xa lạ xông vào địa bàn bản thân, còn dùng danh nghĩa Thần Sứ nhà mình, nếu Y Trĩ Thần Điện không có động tác gì vậy thì quá không thích hợp.
Đối với lần này, ngược lại Diệp Chân còn có chút hoan nghênh, ít nhất có thể biết một chút thái độ của Y Trĩ Thần Điện.
Nhưng, vẻ mặt của tù trưởng Hắc Sa bộ lạc Hắc Mạn lại có chút ngưng trọng.
Hắc Mạn làm thành tù trưởng Hắc Sa bộ lạc, kiến thức, cũng không phải người Sa Tộc bình thường có thể so sánh.
Hắc Mạn là tín đồ trung thành nhất Thiên Thần Sa Hải Y Trĩ, quỳ lạy, nhưng cùng lúc, cũng trong nhóm người Sa Tộc có một bộ phận ít hiểu biết về Y Trĩ Thần Điện.
Mặt khác, Hắc Mạn và một nhóm người Sa Tộc trong suy nghĩ công nhận Diệp Chân là Thần Sứ, dù sao ngày hôm qua Diệp Chân triển hiện Thần Tích, ngay cả Sa Hải Thần Tế cũng không làm được.
Nhưng mặt khác, Hắc Mạn lại rất rõ ràng, vị Thần Sứ Diệp Chân này thật ra cũng không có đạt được sự công nhận Y Trĩ Thần Điện, nhất định sẽ sinh ra mâu thuẫn với Y Trĩ Thần Điện.
Cho nên, hôm nay thấy người Thần Điện vừa tới, Hắc Mạn đã có chút khẩn trương.
Về phần Diệp Chân, dựa vào lực lượng Nguyên Linh cường đại, thậm chí ngay cả Y Trĩ Thần Điện tới bao nhiêu người cũng biết rất rõ.
Tổng cộng chẳng qua chỉ có mười bốn người, tu vi mạnh nhất là Giới Vương cảnh thất trọng hậu kỳ.
Hôm nay, đối với Diệp Chân, phía dưới Giới Vương cảnh cửu trọng đỉnh phong, tất cả đều không đáng để lo, Diệp Chân cần phải cân nhắc, chẳng qua thái độ phía sau của đám người Y Trĩ Thần Điện này.
- Hắc Mạn, ngẩn ngơ làm gì, tiếp tục phân định khu vực, ta yêu cầu các ngươi trong thời gian ngắn nhất toàn bộ đánh dấu cây Thần Thụ sồi xanh trong khu vực trồng cho ta.
Diệp Chân chỉ ngẩng đầu liếc bầu trời một cái, cũng không có vấn đề tiếp tục làm chuyện của mình.
Tù trưởng Hắc Sa bộ lạc Hắc Mạn ngẩn ngơ, nhìn Thần Sứ trấn định như thường, trong lúc bất chợt có lòng tin vô hình.
- Chẳng lẽ, Thần Sứ đại nhân thật sự là hóa thân của Thiên Thần?
Trong lòng của Hắc Mạn lần nữa lóe lên vẻ nghi hoặc.
Khi tới gần bầu trời Hắc Sa bộ lạc, một nhóm người Y Trĩ Thần Điện chậm lại.
- Lạp Khắc Thân, ngươi nói gia hỏa giả mạo Thần Sứ thi triển Thần Thuật tưới ruộng lúa mạch, là một mảnh kia, chỉ cho ta xem, ta xem thử rốt cuộc hắn học được bao nhiêu Thần Thuật.
Trên bầu trời, Lam Bào Tế Ti Mạt Thản hỏi.
Nhưng, đối mặt với câu hỏi của Lam Bào Tế Ti Mạt Thản, Lạp Khắc Thân lại nửa ngày không đáp lại, cho đến khi Mạt Thản lần thứ hai cao giọng hỏi, lúc này Lạp Khắc Thân mới vội vàng chỉ về một ruộng lúa mạch.
- Đại nhân, chính là một mảnh kia, một mảnh kia.
Ánh mắt của Mạt Thản nhìn về hướng một ruộng lúa mạch Lạp Khắc Thân chỉ, lại không nhìn ánh mắt của Lạp Khắc Thân khiếp sợ như thấy quỷ vậy.
Ngày hôm qua, Lạp Khắc Thân rời đi tương đối sớm, sau khi Diệp Chân vừa mới cứu lại ruộng lúa mạch một nhà như kỳ tích, Lạp Khắc Thân đã rời đi thật sớm, cũng không nhìn thấy Thần Tích sau khi Diệp Chân bày ra thủ đoạn.
Nhưng hôm nay một đường bay tới, Lạp Khắc Thân lại sợ ngây người.
Ruộng lúa mạch và thảm thực vật của Hắc Sa bộ lạc mọc quá kinh người.
Toàn bộ ruộng lúa mạch Hắc Sa bộ lạc mọc lại, đang ở vào trạng thái tốt nhất, dưới tình huống bình thường, đây căn bản không thể nào, hắn cũng không làm được.
Xuất hiện loại tình huống này, vậy chỉ có một khả năng, chính là thủ đoạn của người nam nhân kia.
Nhưng trong một đêm, tưới sạch toàn bộ ruộng lúa mạch và thảm thực vật trong vòng ngàn dặm như vậy, chính là Sa Hải Thần Tế trong Thần Điện cũng phải toàn lực thi triển, mới có thể?
Nhưng cũng vào lúc này, giọng nói của Lam Bào Tế Ti Mạt Thản khen ngợi vang lên.
- Lạp Khắc Thân, xem ra mấy năm này ngươi che chở Hắc Sa bộ lạc, vô cùng dụng tâm.
Các thực vật và ruộng lúa mạch mọc nơi này, cơ hồ là thực vật tốt nhất ta đã thấy trong các bộ lạc.
- Còn nữa, ngươi nói người kia có thể cứu nhanh ruộng lúa mạch khô chết, trình độ khôi phục lại ruộng lúa mạch xung quanh không sai biệt lắm, điều này nói rõ hắn vẫn có mấy phần thành tựu trên Thần Thuật. Nếu hắn có thể đủ chủ động nhận tội, ngược lại ta có thể cân nhắc thu hắn vào trong Thần Điện.
Nghe Mạt Thản khen ngợi, mồ hôi lạnh trên trán của Lạp Khắc Thân rơi xuống, tuy nhiên lại không dám giải thích chút nào.
Trong lúc bất chợt, Lạp Khắc Thân cảm thấy tình huống đã nằm ngoài dự đoán của hắn
Hắn chỉ muốn tố cáo, thuận tiện lần nữa tìm về tôn trọng của Hắc Sa bộ lạc, phơi bày một ít uy nghiêm của Thần Điện mà thôi.
Nhưng không nghĩ tới, tình huống đã hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của hắn rồi.
- Chính là người kia?
Lam Bào Tế Ti Mạt Thản vừa quay đầu lại, đã thấy Diệp Chân bị một đám người Sa Tộc vây xung quanh.
Trong nháy mắt tiếp theo, ánh mắt của Mạt Thản đông lại một cái, sau đó sắc mặt đại biến.
- Đáng ghét, lại đánh chủ ý lên cây Thần Thụ sồi xanh, thật quá lớn mật.....
Còn chưa nói hết, thân hình của Mạt Thản đã bay lướt đi, cuồng phong cuốn một cái, đã xuất hiện trên đống hạt giống cây Thần Thụ sồi xanh chất thành núi nhỏ, xuất hiện ở trước mặt Diệp Chân, Hắc Mạn còn có một đám người Sa Tộc.
Chỉ xuất hiện một khắc, vẻ mặt của Lam Bào Tế Ti Mạt Thản lại lần nữa thay đổi.
Tế Ti Y Trĩ Thần Điện bọn họ, vô cùng tôn quý trong sa mạc Y Trĩ, có thể nói là tồn tại như vua chúa đều không quá đáng.
Giống như hắn một Lam Bào Tế Ti, đến mức, vô luận bộ lạc lớn hay nhỏ, tất cả người Sa Tộc cũng sẽ mừng rỡ như điên quỳ lạy nghênh đón, cho tới bây giờ không có ngoại lệ.
Nhưng hôm nay, hắn xuất hiện ở trên đỉnh đầu tất cả mọi người Hắc Sa bộ lạc, cho đến bây giờ, người Hắc Sa bộ lạc, lại không có bất kỳ ý tứ đại lễ tham bái.
Sự phát hiện này, trong thời gian ngắn để cho ánh mắt của Mạt Thản nhìn về phía Diệp Chân trở nên vô cùng lạnh lẽo, bất kỳ một gia hỏa nào dám giao động tín ngưỡng Y Trĩ Thiên Thần đều đáng chết!
Thật ra thì lúc này tù trưởng Hắc Sa bộ lạc Hắc Mạn cũng rơi vào tình huống khó xử.
Hắn biết rất rõ quy củ, Diệp Chân triển hiện Thần Tích và hành vi chính là hóa thân của Y Trĩ Thiên Thần chân chính cũng không quá đáng.
Ở trong quan niệm người Sa Tộc mộc mạc bọn hắn, nếu Diệp Chân đã để cho bọn họ hôn qua bàn chân, chính là đón nhận bọn họ trở thành người hầu của Thần Sứ.
Các tế ti Y Trĩ Thần Điện cũng tự xưng là người hầu Thiên Thần.
Như vậy đều là người hầu, hơn nữa lúc này Thần Sứ đang bên cạnh bọn hắn, tại sao bọn họ phải hành lễ với người hầu Thần Sứ đây?
Đây là suy nghĩ của người Sa Tộc bình thường, tù trưởng Hắc Mạn nghĩ còn muốn phức tạp hơn, đây dính dấp quá nhiều để cho Hắc Mạn rất quấn quít.
Nhưng, Diệp Chân nói, lại cắt đứt sự phân vân của Hắc Mạn.
- Nếu trồng ở khu vực hóa không sai biệt lắm, Hắc Mạn, bây giờ, cầm lấy hạt giống cây Thần Thụ sồi xanh, đều đều hất tới trong khu vực trồng, sau đó chờ ta thi triển Thần Thuật!
Diệp Chân nói.
- Vân, cẩn tuân thánh dụ của Thần Sứ!
Hắc Mạn vô cùng cung kính đối với Diệp Chân.
Trong tầng trời thấp, Lam Bào Tế Ti Mạt Thản vẫn luôn không có ai để ý tới, nổi giận.
Nếu không phải trước đó Diệp Chân thi triển chính là Thần Thuật Y Trĩ Thần Điện bọn hắn, như vậy lúc này hắn đã có thể cho rằng hành vi của Diệp Chân đã xâm phạm đối với Y Trĩ Thần Điện.
Cũng chính nguyên nhân này, Mạt Thản mới vẫn luôn khắc chế, hắn có thể giết chết Diệp Chân, nhưng tuyệt đối không thể phá hoại Thần Thuật.
- Người trẻ tuổi, giả mạo Thần Sứ Thiên Thần Sa Hải Y Trĩ, đây chính là xúc phạm lớn nhất, phải chịu hình phạt Cát Phệ.
Giọng nói của Lam Bào Tế Ti Mạt Thản ôn hòa uy nghiêm, vang tới.
- Người trẻ tuổi, nếu bây giờ ngươi quỳ trên mặt đất, sám hối với Thiên Thần Sa Hải Y Trĩ có mặt ở khắp nơi, thật lòng thức tỉnh lại bản thân, có lẽ Y Trĩ Thiên Thần sẽ tha thứ cho ngươi.
- Giả mạo Thần Sứ? Sám hối?
Trong lúc bất chợt Diệp Chân khẽ cười.
- Ta vốn chính là Thần Sứ, tại sao giả mạo? Không có giả mạo, vì sao phải sám hối?
- Ngược lại, ngươi vốn mạo phạm uy nghiêm Thần Sứ, đã chọc giận tới Thiên Thần. Nếu bây giờ ngươi đi xuống hiệp trợ Thần Sứ, để cho cây Thần Thụ sồi xanh ra hoa sinh trưởng toàn bộ Hắc Sa bộ lạc, Y Trĩ Thiên Thần có lẽ sẽ tha thứ cho ngươi!
Trên bầu trời Lam Bào Tế Ti Mạt Thản nghe vậy, trực tiếp giật mình.
Không phải vì Diệp Chân cắn ngược một cái, mà vì câu kia của Diệp Chân, 'Để cho cây Thần Thụ sồi xanh ra hoa sinh trưởng toàn bộ Hắc Sa bộ lạc'.
Đùa gì thế, điều này sao có thể?