← Quay lại trang sách

Chương 2002 Ta Là Thật Sợ A

Triệu tập hắn quá đó để làm gì, đã rõ đến mức không thể rõ hơn được nữa.

Diệp Chân càng nhớ kỹ tình cảnh bọn người Tiếu Trạch, Hoa Hưng An, Ô Vưu, Ông Lập Đức uy hiếp hắn trước đó vài ngày, nhất là cái thủ thế cắt yết hầu kia.

Diệp Chân cũng không có lòng dạ thánh nhân.

Cười lạnh, ngọc giản này ngay biến thành bụi phấn giữa ngón tay Diệp Chân.

Đương nhiên, cũng không phải Diệp Chân máu lạnh.

Diệp Chân còn muốn cứu những người Sa Tộc khó khăn này hơn so với ai khác.

Nhưng lực lượng trước mắt của Diệp Chân hữu hạn, hắn cũng từ một phàm nhân bình thường đến không thể bình thường hơn một đường dốc sức tiến lên, biết nỗi khổ của bình dân bình thường, hắn muốn toàn lực cứu người.

Nhưng hắn cứu người, trước cứu bộ lạc nào, làm gì cũng phải có cái thân sơ xa gần?

Gọi Diệp Chân bỏ rơi con dân trên địa bàn của hắn, đi cứu con dân trên địa bàn của mấy vị Sa Hải Thần Tế khác, Diệp Chân còn không có tấm lòng vĩ đại kia.

Thời điểm thật đi cứu, Diệp Chân cũng phải cứu nạn dân trong địa của mình bàn không sai biệt lắm mới có thể đi qua.

- Nhanh, tiến đến bộ lạc kế tiếp, hôm nay chúng ta tranh thủ đi đến năm mươi bộ lạc.

Liên tục mấy ngày cứu nạn, phương pháp cứu nạn của Diệp Chân đã cải biến.

Mấy bộ lạc được Diệp Chân cứu lúc đầu, Diệp Chân dùng hết toàn lực, duy nhất một lần trồng trọt năm trăm vạn mầm cây Y Thanh ĐôngThần Thụ.

Số lượng Y Thanh Đông Thần Thụ mà mấy kia bộ lạc có được so với trước khi gặp tai hoạ không chỉ không có giảm bớt, ngược lại còn tăng gấp mấy lần.

Rất nhanh, Diệp Chân phát hiện, làm như vậy hiệu suất rất thấp, một ngày có thể đi ba bốn bộ lạc là tối đa, Diệp Chân cũng mệt mỏi gần chết.

Trong quá trình cứu nạn, Diệp Chân cảm giác, ưu tiên thứ nhất của việc cứu nạn lúc này là bảo trì lại lượng nước trong sông ngầm dưới lòng đất, đây là trọng yếu nhất, còn việc cải thiện hoàn cảnh sinh tồn là sau khi có thời cơ, mà không phải hiện tại.

Cho nên những bộ lạc sau, Diệp Chân mỗi lần thi triển đều có chỗ giữ lại, chỉ khôi phục đúng số lượng Y Thanh Đông Thần Thụ trước đó, số lượng bộ lạc di được tối đa trong ngày so trước đó lại nhiều thêm một hai thành.

Một bộ lạc nhỏ có mấy chục vạn cây cũng rất không tệ.

Loại tình huống này, Diệp Chân rất nhẹ nhàng, Tiểu Yêu thoải mái hơn, một ngày có thể cứu vãn được càng nhiều bộ lạc.

Có lẽ trước đó nghỉ ngơi được tới bảy canh giờ, hiệu suất hôm nay của Diệp Chân cao hơn chút, một ngày liền đi qua năm mươi ba bộ lạc.

Cứu vãn vô số tính mạng người Sa Tộc, đồng thời cũng thu hoạch được lượng lớn Chúng Sinh Nguyện Lực cùng cuồng tín giả, đương nhiên, cũng ngoài ý muốn thu được đại lượng ngọc giản, thậm chí là Thần Điện Kim Giản của Y Trĩ Thần Điện!.

Thu được những ngọc giản thúc giục Diệp Chân quay lại thì không nói, số lượng Thần Điện Kim Giản đại biểu cho mệnh lệnh của quan phương Thần Điện cũng cao đến mười hai cái.

Mỗi một cái nội dung đều không khác mấy, giọng điệu cũng càng ngày càng nghiêm khắc, Diệp Chân lại một cái cũng không quan tâm, toàn bộ hóa thành bụi phấn.

Lúc này, đã muộn rồi.

Diệp Chân không có bất kỳ hồi âm gì, nhóm người Sa Hải Thần Tế tụ tập trong Y Trĩ Thần Điện tại Hoàng Kim bộ lạc đều ngồi không yên.

- Diệp Thần Sứ này cũng quá xem thường quyền uy của Thần Điện, nhiều Kim Giản Thần Điện như vậy, không ngờ lại một cái cũng không trở về, thật sự là quá mức!

Sa Hải Thần Tế Hoa Hưng An một mặt không cam lòng.

Bất quá, mấy vị khác lại không có một người nào đáp lại Hoa Hưng An, mấy vị Sa Hải Thần Tế ở đây, từng người đều biết rõ xảy ra chuyện gì.

Biết nguyên nhân Diệp Chân không hồi âm, thật sự bọn họ uy hiếp hắn trong Thiên Thần Kim Điện vào ba tháng trước có chút quá mức.

Thế nhưng ai biết, trong biển cát đột nhiên lại xảy ra hạo kiếp vạn năm khó gặp một lần này?

Đã vậy tràng hạo kiếp này còn bao trùm cơ hồ một nữa Y Trĩ Sa Hải, cho dù Thiên Thần cũng không có năng lực như vậy.

Nếu quy mô hơi nhỏ một chút, trong bọn họ thậm chí còn có người hoài nghi là Diệp Chân làm ra đây.

Mọi người không nói lời nào, Sa Hải Thần Tế Ô Vưu lại gấp.

Trong địa bàn của mọi người, địa bàn của hắn gặp tai hoạ nghiêm trọng nhất, gần như chín mươi phần trăm bộ lạc đều gặp phải tràng hạo kiếp này.

Hắn thật gấp.

Thật sự nếu không mời được Diệp Chân mà nói, trong vòng hai năm, bộ lạc trong địa bàn của hắn sẽ biến mất ít nhất tám thành, tín đồ cùng uy vọng của Sa Hải Thần Tế hắn sẽ triệt để về không.

Hiện tại, toàn bộ những người Sa Tộc tuyệt vọng đó đều quỳ gối trong ngoài thần miếu, khẩn cầu Thiên Thần, Đại Tế Ti còn có Sa Hải Thần Tế hắn hiện ra Thần Tích, cứu bọn họ lúc khó khăn.

Lúc này, nếu hắn không thể cứu vãn, uy danh Y Trĩ Sa Hải Thiên Thần dựng nên trong biển cát có lẽ cũng không còn nữa.

Uy vọng cùng tín đồ của hắn trong địa bàn hắn thống trị cũng triệt để xong.

Về phần mấy năm sau, người Sa Tộc trên địa bàn của hắn chết không sai biệt lắm, hắn ngay cả cơ sở thống trị cũng không có, còn nói thống trị cái gì.

Ô Vưu là gấp thật.

Thấy đông đảo Sa Hải Thần Tế không nói lời nào, Ô Vưu nói gấp:

- Chư vị, Côi Cổ Thần Tế, Tiếu Thần Tế, các ngươi nói một câu đi, hiện tại chỉ có tiểu tử này có thể cứu những bộ lạc gặp tai hoạ kia.

- Hắn lại không đến, con dân dưới trướng của ta, sang năm sẽ tuyệt tử.

- Hắn không đến chúng ta có biện pháp nào? Chẳng lẽ chúng ta bắt trói hắn tới sao?

Ngoài miệng Tiếu Trạch nghĩ đến biện pháp, nhưng một câu có thâm ý khác.

- Trói đến?

Ánh mắt Hoa Hưng An sáng lên.

- Thế nhưng không phải Đại Tế Ti đã nói Thần Vật trong tay tiểu tử kia, người khác đoạt không được, có cướp được cũng không cách nào sử dụng sao?

- Cái này, Đại Tế Ti nói không chừng là vì bảo vệ hắn?

Con ngươi Ô Vưu đảo một vòng.

Sa Hải Thần Tế bài danh thứ hai Côi Cổ tằng hắng một cái.

- Điểm này, Nạp Cáp Nhĩ tuyệt đối sẽ không nói dối.

- Bằng không, hắn cũng sẽ không tùy tiện ủng hộ một ngoại nhân cầm quyền làm Thần Sứ.

- Cái này cũng không được, cái kia cũng không được, vậy Côi lão, ngươi nói chúng ta phải làm sao bây giờ?

Bọn người Tiếu Trạch tức giận.

- Vì kế hoạch hôm nay…

Côi Cổ vuốt râu, chậm rãi nói.

- Chỉ có mời Đại Tế Ti Nạp Cáp Nhĩ ra mặt.

Dưới sự thúc giục của một đám Sa Hải Thần Tế, Đại Tế Ti Nạp Cáp Nhĩ đang tại ngoại thị sát tình hình tai nạn lập tức lấy tốc độ nhanh nhất quay lại đến Thiên Thần Kim Điện, hiểu rõ ý của mọi người, Nạp Cáp Nhĩ cười lạnh.

- Mấy ngày trước, các ngươi không phải uy hiếp hắn không thể bước vào địa bàn của các ngươi nửa bước sao? Làm sao hôm nay tất cả đều đổi tính?

- Mỗi một người đều là Sa Hải Thần Tế quyền cao chức trọng, không cảm thấy ngại sao, lão phu còn đỏ mặt thay các ngươi.

Đại Tế Ti Nạp Cáp Nhĩ mắng một tràng lời cho một đám Sa Hải Thần Tế cái gì không nói được.

Nhưng mắng là mắng, chuyện cứu nạn, Đại Tế Ti Nạp Cáp Nhĩ so với ai khác còn sốt ruột hơn.

Dưới sự thúc giục của mấy vị Sa Hải Thần Tế, Đại Tế Ti Nạp Cáp Nhĩ đích thân viết một phong Kim Giản, sau đó đánh lên thần hồn lạc ấn độc hữu của hắn, phát cho Diệp Chân, thúc giục Diệp Chân trở về, cùng bàn đại kế cứu nạn.

Đại Tế Ti Nạp Cáp Nhĩ ra mặt, Diệp Chân tất nhiên không thể không hồi âm.

Không bao lâu, ngọc giản liền truyền tống về từ Diệp Chân.

Sau khi xem hết hồi âm của Diệp Chân trong ngọc giản, thần sắc của Đại Tế Ti Nạp Cáp Nhĩ liền biến đến vô cùng cổ quái, ý cười trên mặt càng đậm.

Ô Vưu gấp lại càng gấp.

- Đại Tế Ti, Diệp Thần Sứ này chẳng lẽ không biết trời cao đất rộng đến như thế chứ, ngay cả mệnh lệnh của ngươi cũng dám từ chối ư?

- Hắn thật sự quá mức rồi, không thể bỏ mặc được nữa.

Sa Hải Thần Tế Tiếu Trạch lần nữa thừa cơ bù một nhát đao hung ác.

Ý cười trên mặt Đại Tế Ti Nạp Cáp Nhĩ lại càng đậm, xùy cười một tiếng, liền ném ngọc giản chứa hồi âm của Diệp Chân cho Tiếu Trạch.

- Tự mình nhìn đi.

Chỉ quét mắt một vòng, cái mặt mo của Sa Hải Thần Tế Tiếu Trạch đã sớm luyện đến da mặt dầy vô cùng lúc này trở nên không được tự nhiên, bắt đầu đỏ lên.

Sau đó, ngọc giản lần lượt được truyền cho mọi người đọc qua.

Nhưng vô luận Hoa Hưng An, Ông Lập Đức hay Ô Vưu, hoặc Côi Cổ, xem hết ngọc giản, ai nấy xem xong mặt mo đều đỏ bừng như phát sốt, cũng mở đầu líu lưỡi, không phản bác được.

Hồi âm trong ngọc giản là.

- Đại Tế Ti, ta sợ lắm, mấy vị Sa Hải Thần Tế Côi Cổ, Tiếu Trạch, Hoa Hưng An, Ông Lập Đức, Ô Vưu, máy ngày trước đã nói ngay trước mặt ta, nếu ta dám bước vào địa bàn của bọn họ, họ liền cắt đầu ta, ta thật sự rất sợ hãi.

Ngắn ngủi mấy câu liền đánh mặt một đám Sa Hải Thần Tế rung động đùng đùng!