← Quay lại trang sách

Chương 2013 Nạp Cáp Nhĩ Cao Minh.

Lương thực lưu động chính là đối tượng trọng điểm Đại Chu giám sát, nhưng chủ yếu nhằm vào các quý tộc thích tích trữ lương thực, giao dịch buôn lậu với Ma Tộc.

Đối với thương nhân Dị Vực khác thu mua, cũng không hạn chế lớn.

Dù sao nhân tài của Đại Chu càng nhiều, Đại Chu chiếm cứ địa bàn, đều là địa bàn phì nhiêu lớn nhất Hồng Hoang Đại Lục, sản lượng cực cao, lợi nhuận cũng rất nhiều.

Trừ cái đó ra, khư thị Độc Long đảo cũng sẽ thu mua lương thực lưu của các hải đảo xung quanh, không chỉ là lương thực, các loại mặt hàng hải sản, chỉ cần có thể đỡ đói, đều có thể thu mua.

Lần thứ nhất, Diệp Chân thông qua Y Trĩ sa mạc, biết được tầm quan trọng của lương thực trong cuộc sống.

Lương thực, Diệp Chân không có thiếu, nhưng một khi thật sự thiếu lương thực, tầm quan trọng sẽ xuất hiện.

Có đôi khi, ngươi cầm một đống linh thạch cũng không mua được lương thực.

Kỳ thực, trước kia Y Trĩ sa mạc chính là như vậy, trong tay có không ít linh thạch, nhưng muốn mua được lương thực, cũng rất khó.

Không phải có hạn lượng, cũng là giá trên trời.

Ở Đại Chu, một khối Hạ Phẩm Linh Thạch có thể đổi lấy một vạn thạch lương thực, nhưng phía Y Trĩ sa mạc, một khối Hạ Phẩm Linh Thạch có thể mua được một ngàn thạch lương thực, đó đã là chuyện rất may mắn.

Cho nên, Diệp Chân ra thêm một mệnh lệnh khác cho Văn Phụ Quốc và Hắc Lang, sau khi gom góp đủ hai ức thạch lương thực hắn yêu cầu, tiếp tục thu mua lượng lớn lương thực, bắt đầu dự trữ, chuẩn bị bất cứ tình huống nào.

Cho đến nửa canh giờ sau, Sơn Thần Dịch Tuân mới đáp lại.

Sau khi biết được yêu cầu của Diệp Chân, Sơn Thần Dịch Tuân đáp ứng ngay.

- Vấn đề của lương thực cũng không lớn, Ngũ Tiên đảo có đại ngạch giao dịch lương thực, một tháng gom góp hai ức thạch không có vấn đề, những tám trăm triệu thạch, cần ba đến bốn tháng.

- Nhưng, thu mua lượng lương thực lớn như thế, giá cả khả năng có dao động tăng lên nhất định, ít nhất cao hơn ba thành giá thị trường, hơn nữa, vận chuyển cũng rất phiền phức.

- Hoặc các ngươi tự nghĩ biện pháp giải quyết, hoặc thuê trữ vật giới chỉ có cực lớn dung lượng, dùng tiểu hình na di trận hoặc bất kể hình thức vận chuyển nào.

Rất nhanh, Diệp Chân đã bàn xong với Sơn Thần Dịch Tuân.

- Ước chừng cần ba tháng, một tháng sau, đợt lương thực hai ức thạch đầu tiên sẽ chở tới đây. Trên mỗi tháng đều sẽ đưa tới hai ức thạch, thu mua cũng cần thời gian, một tỷ thạch lương thực, nhiều nhất cần bốn tháng, có thể đưa tới từng đợt.

Diệp Chân đưa ra đáp án khẳng định như vậy.

Nghe vậy, Đại Tế Ti Nạp Cáp Nhĩ gật đầu.

- Bốn tháng đưa tới từng đợt, một tháng hai ức thạch, đây đã có thể giải quyết tình hình khẩn cấp của Sa Hải chúng ta, không tệ! Nếu đổi lại là chúng ta ra mặt, đừng nói là hai ức thạch, hai trăm vạn thạch đều có thể không mua được.

Nói đến đây, Đại Tế Ti Nạp Cáp Nhĩ sầm mặt lại.

- Diệp Thần Sứ ra sức vì chuyện của Y Trĩ sa mạc, các ngươi đều nhìn thấy.

- Từ nay về sau, nếu ai còn dám nói Diệp Thần sứ là gian tế hay hỗn trướng, có thể đừng trách lão phu không khách khí, đến lúc đó, lão phu sẽ tự mình vặn đầu của hắn

Đại Tế Ti Nạp Cáp Nhĩ dâng lên sát khí, khiến cho vẻ mặt tất cả Sa Hải Thần Tế run lên.

Nhưng Sa Hải Thần Tế Tiếu Trạch vẫn mở miệng.

- Lời này của Đại Tế Ti, ta ủng hộ, nhưng, trước khi vận chuyển lương thực đến, ta đề nghị, phái mấy tên Thần Điện hộ pháp đi theo Diệp Thần Sứ.

Bộ dáng Tiêu Trạch vẫn luôn hoài nghi Diệp Chân muốn chạy trốn.

- Không có vấn đề.

Diệp Chân sầm mặt lại, muốn nổi giận, nhưng nghĩ lại, có mấy tên Thần Điện hộ pháp đi theo, thì tính sao?

Dù sao Diệp Chân lại không có suy nghĩ khác, thời gian tiếp theo, Diệp Chân sẽ bôn ba cứu trợ tai ương ở mỗi bộ lạc, có mấy tên Thần Điện hộ pháp đi theo, nếu làm bảo tiêu cũng có thể, tiếp nhận cũng không quan trọng.

Chỉ cần chờ một tháng sau đợt lương thực đầu tiên đến, đến lúc đó, sẽ không còn ai bàn tán ra.

Đến lúc đó, nếu lại có người dám hoài nghi Diệp Chân, vậy sẽ không dễ dàng.

Thấy Diệp Chân bình tĩnh tiếp nhận, Sa Hải Thần Tế Tiêu Trạch ngược lại có chút ngoài ý muốn.

- Nếu vấn đề lương thực đã được giải quyết, như vậy, thứ tự trước sau Diệp Thần Sứ tiến về địa bàn các vị Thần Tế cứu trợ tai ương, có phải cũng có thể quyết định ra hay không? - Dù sao Diệp Thần Sứ xuất thủ sớm một ngày, tổn thất của các bộ lạc sẽ ít đi một chút, có lẽ có thể nhiều cứu vãn mấy bộ lạc, con dân Sa Tộc có thể sống sót nhiều hơn một chút.

Đại Tế Ti Nạp Cáp Nhĩ mở miệng.

- Chuyện này dễ nói! Không biết các vị Thần Tế có mang đến các vật ta cần hay không?

Diệp Chân nói.

- Lấy ra, chúng ta so một lần, sẽ biết!

Côi Cổ, Tiếu Trạch, Hoa Hưng An, Ông Lập Đức, Ô Vưu năm vị Sa Hải Thần Tế, mỗi người xuất ra một cái trữ vật giới chỉ.

Khi những khác người đưa trữ vật giới chỉ chuẩn bị theo yêu cầu của Diệp Chân đưa ra, Diệp Chân đang muốn mở ra đánh giá một cái, Tiêu Trạch lần nữa mở miệng.

- Diệp Thần sứ, chậm đã!

Diệp Chân có chút rất khó chịu liếc mắt nhìn Tiêu Trạch một chút, gia hỏa này kiếm chuyện sinh sự khắp nơi, để Diệp Chân rất khó chịu.

- Làm sao?

- Chuyện đồ vật của người nào giá trị cao, đồ vật của người nào giá trị thấp, cũng có thể đưa ra bình phán không tốt.

Tiêu Trạch rất chán ghét nói.

- Vậy ý ngươi là?

Diệp Chân kềm chế khó chịu hỏi.

- Lấy ra, cho tất cả chúng ta cùng một chỗ nhận xét!

Tiêu Trạch không biết đang có ý đồ gì.

Diệp Chân lại thấy rất phiền, trực tiếp cầm năm cái trữ vật giới chỉ trong tay đưa cho Đại Tế Ti Nạp Cáp Nhĩ.

- Mọi ngươi đều tin tưởng Đại Tế Ti, vậy để Đại Tế Ti đến xác định thứ tự trước sau đi!

Quyền uy của Đại Tế Ti Nạp Cáp Nhĩ, tự nhiên không ai dám nói không tin, khi đều gật đầu đồng ý, Đại Tế Ti Nạp Cáp Nhĩ nhìn vào đồ vật trong tất cả trữ vật giới chỉ.

Côi Cổ, Hoa Hưng An, Ông Lập Đức, Ô Vưu con mắt bốn người chăm chú nhìn vào trên người Đại Tế Ti Nạp Cáp Nhĩ, đợi đến khi Đại Tế Ti Nạp Cáp Nhĩ tuyên bố thứ tự.

Cổ quái là Tiếu Trạch, hình như không quá sốt ruột đối với thứ tự cứu trợ tai ương.

- Ừm, năm người các ngươi cung cấp mảnh vỡ thế giới và bí giản võ đạo, lão phu đều nhìn qua, luận giá trị, thứ nhất thuộc về Ô Vưu, nếu Diệp Thần sứ không có dị nghị, nơi đầu tiên đi cứu trợ tai ương là đến địa bàn của Ô Vưu.

Đại Tế Ti Nạp Cáp Nhĩ nói.

Đáp án này, làm cho vẻ mặt của Ô Vưu buông lỏng, nhưng lại không khỏi nhìn Tiếu Trạch một chút, ánh mắt có chút lấp lóe.

- Đại Tế Ti, vị trí thứ hai là người nào?

Sau khi Tiêu Trạch nhìn Ô Vưu một chút hỏi lần nữa.

- Vị trí thứ hai, là Côi Thần Tế.

Đại Tế Ti Nạp Cáp Nhĩ nói.

Đáp án này, những người khác rất bình thường, nhưng Sa Hải Thần Tế Tiêu Trạch là biến sắc.

- Vậy thứ ba thì sao?

- Vị trí thứ ba, là Ông Lập Đức Ông Thần Tế.

Đại Tế Ti Nạp Cáp Nhĩ nói.

Trong chớp mắt, sắc mặt của Tiêu Trạch đại biến.

- Chuyện này sao có thể?

- Chuyện này có cái gì không thể, toàn bộ lão phu đều đưa ra phán đoán thật lòng, không tin, tự các ngươi nhìn.

Khi đang nói chuyện, Đại Tế Ti Nạp Cáp Nhĩ đổ hết tất cả đồ vật trong năm cái trữ vật giới chỉ ra.

- Ngươi nhìn đi, Ô Vưu và Côi Cổ, xuất ra mảnh vỡ thế giới, đều là mảnh vỡ đại thế giới phổ thông, nhưng, Ô Vưu xuất ra võ đạo bí cảnh, lại cực kỳ hoàn chỉnh, độ hoàn hảo cao đến chín thành, còn bao hàm tất cả cảm ngộ và kinh nghiệm võ đạo bí cảnh hắn đột phá đến Đạo Cảnh.

So sánh đó, Côi Thần Tế xuất ra võ đạo bí giản, cũng còn giữ lại một chút, hoàn chỉnh chỉ có bảy thành. Cho nên, Ô Vưu xếp số một, Côi Thần Tế hàng thứ hai, chuyện này không có bất kỳ dị nghị gì chứ?

Đại Tế Ti Nạp Cáp Nhĩ nói.

- Ha ha, trong cảm ngộ và kinh nghiệm lão phu đột phá Đạo Cảnh, có một hai dạng thật là không thể ngoại truyền, chỉ có giữ lại.

Sa Hải Thần Tế Côi Cổ cười tủm tỉm giải thích một câu, đối với đáp án này, hắn rất hài lòng.

Diệp Chân nghe, thật ra có chút thất vọng.

Mảnh vỡ thế giới chia theo đẳng cấp, từ thấp đến cao theo thứ tự là mảnh vỡ Giới Tử Không Gian, mảnh vỡ Giới Tử thế giới, mảnh vỡ đại thế giới bình thường, mảnh vỡ tiểu thế giới bình thường, mảnh vỡ tiểu thế giới Chư Thiên, mảnh vỡ đại thế giới Chư Thiên.

Chư Thiên Đại Thế Giới, số lượng bình thường không thưa thớt, trước mắt Diệp Chân biết, cũng chỉ có một Hồng Hoang Đại Lục, như vậy mảnh vỡ chủ thế giới Hồng Hoang, lại nghĩ cũng đừng nghĩ.