← Quay lại trang sách

Chương 2033 Bắt đầu hành động

Phần tình báo này làm cho Diệp Chân làm rõ tại sao Cơ Quản này phải làm khó hắn, tám chín phần mười vì chuyện của An Linh hầu Cơ Già.

Vì chuyện của An Linh hầu Cơ Già, cũng là Cách Thân Vương Cơ Nguyên đều mấy lần tham dự vào trong hành động công kích Diệp Chân, hậu bối nhất hệ của Cách Thân Vương làm khó dễ Diệp Chân một chút cũng không kỳ quái.

Kỳ quái là, Khai Nguyên hầu Cơ Quản này đột nhiên bắt đầu làm việc theo quy củ.

Nếu hắn không làm việc theo quy củ, Diệp Chân đã có biện pháp.

Nhưng một khi làm việc theo quy củ, Diệp Chân vẫn rất khó hành động.

Diệp Chân là Tuần Tra ti Tuần Phong sứ đường thứ hai, cũng học được mấy phần thủ đoạn tìm hiểu tình báo.

Qua một canh giờ, trong tửu lâu người đến người đi ăn một bữa cơm, sau khi nghe được từ thương nhân, chưởng quỹ, bang nhàn, tiểu nhị, lính canh giữ nghỉ ngơi uống rượu, Diệp Chân tìm hiểu được tình báo không sai biệt lắm.

Chính Diệu Lưỡng Giới thành này có thể sẽ có một ít người lòng mang ý đồ xấu, nhưng bây giờ trong thời thái bình, trừ phòng bị Ma Tộc, thông hành đối với nhân tộc, quản vẫn rất nhẹ nhàng.

Theo lời nói của bọn họ, tình huống bị điều tra như Diệp Chân, nếu không có biện pháp, mấy quan lớn này, có thể sẽ dây dưa không có thời hạn.

Ba tháng sau lại thêm ba tháng, ba năm sau lại thêm ba năm.

Dù sao quy củ toàn ở trong tay bọn họ, nếu ngươi tố cáo, cũng chỉ có thể đến Ma Đốc Quân phủ Chiến trường Nhân kiện cáo, có thể người bình thường, đến đại môn Đốc Quân phủ Nhân Ma chiến trường còn không thể nào vào được.

Ngược lại Diệp Chân có thể đi vào, nhưng khả năng tìm được một cái công đạo từ Đốc Quân Cách Thân Vương Cơ Nguyên căn bản là không.

Huống hồ, Diệp Chân cũng không có nhiều thời gian để lãng phí.

Chuyện này lại diễn biến thành tình hình, Diệp Chân không nguyện ý nhìn thấy nhất.

Đối phương cầm quy củ thi triển Tha Tự Quyết!

Liên tiếp ba ngày, mỗi ngày đúng giờ Diệp Chân đi một chuyến đến gần Lưỡng Giới na di trận, mỗi một lần, Chu Giáo úy kia đều cười ha hả, từ xa đứng lên đón Diệp Chân.

Nhưng, lời nói trong miệng, mãi mãi chính là một câu như vậy, còn đang điều tra, mời Diệp Chân yên tĩnh chờ đợi.

Diệp Chân biết, nếu thật sự chờ đợi, hắn đợi ba năm, chỉ sợ cũng không có kết quả.

Nếu đổi đường khác, trực tiếp đi từ Hỗn Độn hư không, đừng nói ba năm, dù sáu bảy năm, Diệp Chân cũng chưa chắc có thể đến được Yêu Giới.

Nếu lạc đường trong Hỗn Độn hư không, trăm năm khốn đốn đều là nhẹ.

Diệp Chân nghĩ tới muốn tìm Đại Ti Thiên Ngũ Dự, nội giam đại tổng quản Ngư Triêu n Tầm xin giúp đỡ, nhưng ý nghĩ này mới vừa xuất hiện đã bị Diệp Chân từ bỏ.

Tìm hai vị này hỗ trợ, không nói trước bọn họ có thể hỗ trợ hay không, việc lớn việc nhỏ của Diệp Chân đều sẽ làm phiền bọn họ, sẽ chỉ làm bọn họ phiền Diệp Chân, gắn cho Diệp Chân cái danh phế vật trước.

Hơn nữa, cầu hai vị này hỗ trợ, mỗi một lần cầu, đều sẽ lại thiếu tiếp một đại ân tình, loại ân tình, này thiếu thì vẫn để đó, chờ đến khi cần, sẽ không còn tốt như vậy.

Một khi không tốt, muốn Diệp Chân cầm tánh mạng và đầu qua trả, đều có khả năng.

Cho đến bây giờ, Diệp Chân còn nhớ rõ rất rõ, hắn còn thiếu hai vị này mỗi người một ân tình lớn.

Huống hồ, trước mặt Đốc Quân phủ Đốc Quân Cách Thân Vương Cơ Nguyên Nhân Ma chiến trường, chỉ sợ mặt mũi Đại Ti Thiên Ngũ Dự và Ngư Triêu n cũng không dùng được.

Còn nữa, nếu dùng được, Diệp Chân cũng sẽ không cầu xin hai người giúp đỡ.

Loại chuyện này, vẫn phải để Diệp Chân tự mình giải quyết.

Cẩn thận nghiên cứu một phen, ngày thứ tư đến Chính Diệu Lưỡng Giới thành, Diệp Chân đã có hành động!

Làm Giáo Úy trấn thủ Chính Diệu Lưỡng Giới Thành thật ra vẫn tương đối nhẹ nhàng.

Bời vì Chính Diệu Lưỡng Giới Thành có quy củ, mặt trời mọc khải trận, mặt trời lặn bế trận.

Sau khi mặt trời lặn, Chu Giáo Úy sẽ được đổi lượt nghỉ ngơi, bảo vệ Chính Diệu Lưỡng Giới Thành đã mấy năm, vì giải quyết tịch mịch, Chu Giáo Úy mua một tòa nhà trong thành, sau đó mua hai tiểu thiếp trẻ tuổi xinh đẹp, ban đêm có người ấm giường, cũng coi như tiêu diêu tự tại.

Hôm nay, Chu Giáo Úy trở lại ngoại trạch như thường lệ, sau khi thị nữ hầu hạ rửa mặt rửa tay thì hắn đi vào thư phòng, mà các nha hoàn và bà tử đã bắt đầu bận rộn chuẩn bị đồ ăn.

Vừa mới bước vào thư phòng, lưng Chu Giáo Úy lập tức như bị kéo căng, một loại cảm giác như bị mãnh hổ chú ý khiến cho lông tơ phía sau hắn phải dựng thẳng đứng.

Lúc này có một người đang ngồi trên chiếc ghế thái sư trong thư phòng, nhưng mà Chu Giáo Uý không thể nhìn rõ mặt đối phương, trên mặt người này có một tầng ánh sáng mông lung.

- Ai?

Chu Giáo Úy gằn giọng nói.

- Chu Giáo Úy, đừng khẩn trương, ta chỉ muốn hàn huyên với ngươi một chút thôi.

Một giọng nói trầm thấp vang lên.

- Hàn huyên cái gì? Ta không có gì để nói với loại khách không mời mà đến.

Chu Giáo Úy khẽ nâng tay lên, một lá phù báo động đã hiện ra trong lòng bàn tay hắn.

Phù báo động có thể ra hiệu cho mọi người trong phạm vi hai mươi dặm, hắn không tin mình sẽ gặp nguy hiểm trong tòa thành đóng quân lên tới hai vạn tám ngàn người này.

- Hiện tại phát phù báo động cũng không phải ý kiến gì hay đâu.

Người ngồi trên ghế cười nhẹ.

- Trước khi phát phù báo động thì mời Chu Giáo Úy xem cái này một chút.

Diệp Chân đưa ra một khối ngọc giản.

Chu Giáo Úy cảnh giác nhìn Diệp Chân, sau đó cầm ngọc giản lên, chỉ mới nhìn một chút mà sắc mặt của hắn đã đại biến.

- Ngươi là ai? Rốt cuộc thì ngươi muốn làm gì?

Trong ngọc giản viết tường tận về gia tộc ba đời nhà hắn, ngay cả thê nhi đang ở xa tại quê nhà cũng được liệt kê ra.

- Tuần Tra Ti chúng ta không thể nhúng tay vào Chính Diệu Lưỡng Giới Thành, nhưng mà thân tộc ở quê quán ngươi thì sao? Cho dù sau lưng ngươi có Nhân Ma chiến trường Đốc Quân Phủ, nhưng hẳn là cũng ngoài tầm tay phải không?

Diệp Chân chậm rãi cười nói.

- Người thân của ta đều là người tuân theo pháp luật người, Tuần Tra Ti các ngươi….

- Vu oan hãm hại chính là sở trường Tuần Tra Ti, cũng giống như Chu Giáo Úy tự quyết, thật ra thì trong lòng mọi người đều biết rõ chuyện này mà, không phải sao?

- Ngươi dám!

Hai mắt Chu Giáo Úy trừng to, nhưng sau đó hắn đã tỉnh táo lại.

- Nơi người thân ta ở không phải địa phương ngươi quản lý.

Chu Giáo Úy đã biết người trước mắt này là ai, không phải là Bắc Hải Tam Đẳng Bá Tước Diệp Chân bị bọn họ làm khó dễ thì còn ai vào đây nữa.

- Đúng là người thân của ngươi không nằm trong khu vực ta quản lý, nhưng ta có thể tìm đồng liêu giúp đỡ, cái này hẳn là không có vấn đề gì? Ít nhất cũng có thể khiến cho người thân của ngươi nếm chút đau khổ da thịt.

Nhìn thấy sắc mặt Chu Giáo Úy càng ngày càng khó coi, Diệp Chân bất đắc dĩ buông tay, thu hồi khối ngọc giản kia.

- Đương nhiên, cho dù là Chu Giáo Úy hay là ta thì không ai muốn nhìn thấy loại tình huống đó xảy ra phải không?

Lúc này mặt của Chu Giáo Úy đã đen như đáy nồi.

- Nhưng mà Diệp Bá Tước, ta thật sự không có cách nào giúp ngươi được, càng không cách nào châm chước.

- Ta biết phía trên có mệnh lệnh, Trấn Thủ Sứ Cơ Quản mệnh lệnh đúng chứ? Ta chỉ muốn biết Cơ Quản đã ra lệnh gì cho ngươi?

Diệp Chân hỏi.

- Nếu ta nói mệnh lệnh cụ thể thì ngươi sẽ không tìm ta để gây phiền phức nữa?

Chu Giáo Úy thuận thế ra điều kiện.

- Ngươi là người thông minh…

Diệp Chân đập mặt bàn.

Nghe vậy, thần sắc của Chu Giáo Úy có chút suy sút.