← Quay lại trang sách

Chương 2045 n Tình

Trước mắt, chính sách thừa hành của Yêu Tộc là tư nhân tranh chấp, còn là học được từ nhân tộc, dân không tố giác, quan không truy xét.

Hổ Khai Kỳ cũng đã đi, thống lĩnh Hổ Vương thần vệ Hổ Hoàn chào hỏi Vân Bôn một tiếng, sau đó cũng dẫn người rời khỏi.

Làm một quan nhị đại của Yêu Tộc, lại là một quan nhị đại của Yêu Tộc có thực lực bản thân mạnh mẽ, Vân Bôn có nhiều đến mười mấy biệt viện ở trong Bạch Hổ Sơn Mạch thiên địa nguyên khí cực kì dư thừa này.

Nhà ở của Yêu Tộc lấy cao lớn làm chủ.

Giống Vân Bôn mang theo bọn người Diệp Chân đến toà biệt viện này, gian phòng tinh xảo, viện tử phi thường lớn, viện tử dài mười dặm rộng năm dặm, tu luyện trên Bạch Hổ Sơn Mạch có hiệu quả rất tốt, không phải người bình thường có thể lấy được.

Sở dĩ làm sân lớn như vậy, chủ yếu là đại đa số Yêu Tộc lấy hình người tồn tại, nhưng ngẫu nhiên cũng sẽ hiển hóa bản thể, duỗi người một cái.

Sở dĩ Vân Bôn ở Hổ tộc bá đạo như vậy, theo lời Vân Bôn giải thích chính là cũng có nguyên nhân.

Hổ tộc là một trong những bá chủ của Thái Mông Yêu Giới, có rất nhiều phụ thuộc và chủng tộc phụ thuộc.

Trong đó, Báo tộc chính là chủng tộc phụ thuộc Hổ tộc.

Nguyên bản, Báo tộc ở thời kì Thái Cổ cũng độc lập, nhưng lúc Thái Cổ đại chiến, Yêu Đế che chở Báo tộc đã triệt để vẫn lạc.

Sau đó, cho đến thời kỳ Thượng Cổ, Báo tộc vẫn không xuất hiện một vị Yêu Đế.

Ở Thái Mông Yêu Giới, Yêu Tộc không có Yêu Tộc che chở mà tồn lưu rất nhiều, nhưng Báo tộc lại không được.

Báo tộc chính là Yêu Tộc có sức chiến đấu nổi danh với Hổ tộc, sau khi mất Yêu Đế che chở thì lập tức bị mấy Yêu Tộc khác có được Yêu Đế đánh lên chủ ý.

Ai cung nghĩ một ngụm sát nhập, thôn tính Báo tộc có sức chiến đấu mạnh mẽ, nhưng ai cũng không muốn Báo tộc tiện nghi Yêu Tộc bá chủ.

Lúc ấy, người dẫn đầu Báo tộc là một Đại Thánh cực kỳ cơ trí, nhận thức vô cùng rõ ràng hiện trạng của Báo tộc.

Đường sống Báo tộc chính là trong thời gian ngắn nhất chọn một vị Yêu Đế phụ thuộc.

Nếu Báo tộc muốn trái phải gặp tròn, kéo dài thời gian chờ đợi nhà mình Yêu Đế sinh ra, vậy kết quả sau cùng chính là Báo tộc bị Yêu Đế khác giết tuyệt.

Cuối cùng, Báo tộc lựa chọn Hổ tộc tương cận với chúng, tìm Bạch Hổ Yêu Đế nương tựa.

Nguyên bản, ở trong Hổ tộc, ở vào phụ thuộc địa vị của Đại Thánh và Yêu Soái của Báo tộc chắc chắn không bằng Đại Thánh và Yêu Soái của Hổ tộc.

Nhưng, tín nhiệm của Bạch Hổ Yêu Đế lại làm cho địa vị của Đại Thánh Báo tộc không khác gì địa vị của Đại Thánh Hổ tộc.

Thậm chí còn mơ hồ cao hơn một chút, những Yêu Vương và Đại Thánh của Hổ tộc không dám tuỳ tiện đắc tội Yêu Vương và Đại Thánh của Báo tộc.

Nguyên nhân trong chuyện này là bởi vì nội bộ Hổ tộc đấu tranh quyền thế.

Trước mắt, Hổ tộc chỉ có một vị Yêu Đế, nhưng lại có mấy vị Yêu Vương.

Hơn nữa mấy vị Yêu Vương đó đều có khả năng tiến giai Yêu Đế, cũng tức tiến giai Tạo Hóa.

Một khi một vị Yêu Vương nào đó tiến giai Tạo Hóa thì lập tức sẽ phân đình phân đất với Bạch Hổ Yêu Đế đương nhiệm, đến lúc đó, tuyệt đối không tránh được xung đột đẫm máu.

Nhưng Báo tộc không giống.

Yêu Vương và Đại Thánh của Báo tộc có khả năng tiến giai Tạo Hóa, dưới Bạch Hổ Yêu Đế mơ hồ chưởng khống lại vô cùng thấp.

Cứ như vậy, so với Yêu Vương và Đại Thánh của Hổ tộc, Bạch Hổ Yêu Đế tại thiên nhiên trên tín nhiệm Báo tộc hơn.

Hơn nữa, cho dù vạn nhất Báo tộc thật ra một vị Yêu Đế, cũng không cách nào tranh đoạt quyền thống trị với Bạch Hổ Yêu Đế.

Ngược lại, một khi Báo tộc xuất hiện Yêu Đế thì cũng chỉ có hai khả năng, hoặc là tạo phản. Thế nhưng một khi Báo tộc Yêu Đế Tạo Hóa, như vậy sẽ đứng trước Hổ tộc toàn diện phản công, Báo tộc trải qua nhiều năm nghỉ ngơi lấy lại sức như vậy, nhưng bởi vì nguyên nhân tài nguyên, thực lực ngay cả một phần năm Hổ tộc cũng không đến.

Trên cơ bản sẽ bị diệt tộc, không có bao nhiêu lo lắng.

Hoặc chính là tiếp tục phụ thuộc dưới trướng Bạch Hổ Yêu Đế, tích súc thực lực.

Cho nên, từ phương diện đó, Báo tộc đều đáng tín nhiệm hơn so với Yêu Vương Đại Thánh đồng tộc.

Cũng chính vì tình hình này, Báo tộc có sức chiến đấu mạnh nhất trong ba đại tộc, trở thành thân quân của Bạch Hổ Yêu Đế.

Trong đó, Vân Bôn chỗ Liệt Kim Vân Báo nhất tộc cũng là thân quân của Bạch Hổ Yêu Đế.

Cũng chính bởi vì tầng quan hệ này, ở trong Hổ tộc, bình thường những Yêu Vương Đại Thánh của Hổ tộc sẽ không vạch mặt với Yêu Vương Đại Thánh của Báo tộc.

Nếu thật nháo đến trước mặt Bạch Hổ Yêu Đế, hai phe chắc chắn đều phải nhận răn dạy, nhưng cuối cùng, chắc chắn là Đại Thánh của Hổ tộc nhận trừng phạt mang tính thực chất nhiều một chút, nhất là dưới tình huống dính đến thân quân của Bạch Hổ Yêu Đế.

Phụ thân của Vân Bôn, bản thân đã là Đại Thánh của Liệt Kim Vân Báo, tính là thống soái một chi thân quân của Bạch Hổ Yêu Đế, chính Vân Bôn bây giờ càng thành Yêu Soái của chi thân quân này.

Hơn nữa, Báo tộc cũng dựa vào thực lực nói chuyện.

Loại tình huống này, Vân Bôn đi ngang trong Hổ tộc cũng không hiếm lạ.

Nghe Vân Bôn đại khái trên kể xong quan hệ phức tạp này, Diệp Chân nhếch miệng.

- Nếu sớm biết tiểu tử ngươi có thể đi ngang trong Hổ tộc thì chúng ta đã trực tiếp tìm ngươi tìm hiểu tin tức, cần gì phải gây một màn như thế này.

- Diệp huynh, lời này ngươi nói vậy là sai rồi.

- Làm sao?

- Ở trong Hổ tộc, ta dựa vào thân phận Yêu Soái thân quân và lão cha Đại Thánh của ta đúng là có thể đi ngang, nhưng chuyện tìm hiểu tình báo, ngươi thật đúng là không nên tìm ta, mà phải tìm địa đầu xà như Hổ Khai Kỳ mới đúng.

- Vì sao?

Diệp Chân loáng thoáng đã nghĩ đến đáp án.

- Bởi vì Yêu Đế bệ hạ đích xác lập lập trường của Báo tộc, Hổ tộc và Báo tộc chúng ta chính là đối lập, tìm hiểu một chút tình báo râu ria còn có thể, một điểm tình báo trong nội bộ Hổ tộc, chúng ta đều không thể đạt được chút nào.

- Thì ra là thế!

Sau khi Diệp Chân gật đầu, Vân Bôn trơ mặt ra hướng phía trước đụng đụng.

- Ta nói Diệp huynh, hôm nay ta ra mặt thay ngươi giải quyết cái phiền toái này, vậy ngươi có phải nợ ta một món nợ nhân tình hay không?

- Năm đó ta thiếu ngươi nhân tình kia, có phải có thể trả hết.

Ngón tay giao chụp lấy, Vân Bôn có chút trù trừ nói.

- Cảm giác nợ nhân tình này, thật đúng là không tốt.

Năm đó Diệp Chân đại chiến với Vân Bôn trên lôi đài ở Ngũ Tiên Lôi, sát chiêu cuối cùng của Diệp Chân lẽ ra Vân Bôn hẳn phải chết, lại không nghĩ rằng Diệp Chân liều mạng mình thụ thương, mạnh mẽ thu hồi lực lượng phản phệ, lưu lại cho Vân Bôn một mạng.

Lúc ấy, Vân Bôn đã ở trên Ngũ Tiên Lôi biểu thị thiếu Diệp Chân một mạng.

- Ngươi cảm giác thế nào?

Diệp Chân nở nụ cười.

Gương mặt Vân Bôn lập tức liền khổ.

- Ta cũng kiểu nói này, cũng không phải...

- Nói đến, ngươi cũng không thiếu ta nhân tình.

Diệp Chân đánh gãy Vân Bôn.

- Nhân tình năm đó ta đã dùng xong, tính toán ra, hiện tại hẳn là ta thiếu ngươi một nhân tình.

Năm đó ở Ngũ Tiên Đảo, Diệp Chân dùng xong nhân tình này, chính là để Vân Bôn giúp hắn nghe ngóng tìm kiếm hạ lạc của Thải Y.

Nghe vậy, sắc mặt của Vân Bôn càng khổ.

- Nhưng vấn đề là, tìm lâu như vậy, ta trên cơ bản vẫn không tìm được manh mối có quan hệ đến người tên Thải Y mà ngươi muốn tìm.

- Vậy tiếp tục tìm là được. Ghi nhớ, hôm nay, ta thiếu ngươi một nhân tình!

Diệp Chân nói.

- Ta....

Sắc mặt của Vân Bôn lại càng khổ.

- Tới tới tới, uống rượu! Nếm thử cung đình ngự tửu ta mang tới từ Đại Chu đi!

Diệp Chân tiện tay đẩy ra giấy dán của một vò rượu, mùi rượu vừa bay ra đã làm mũi của Vân Bôn co rúm lại.

Mặc dù Yêu Tộc cũng có chút rượu ngon, nhưng ở trên con đường cất rượu này, Yêu Tộc đập tám con ngựa cũng không đuổi kịp Nhân Tộc.

Mặc dù nói giữa hai giới cũng có mậu dịch, nhưng đừng nói cung đình ngự tửu của Đại Chu, cho dù rượu ngon trong dân gian từ Đại Chu buôn tới thì giá cả cũng sẽ trở thành giá trên trời.

Lấy một lượng lớn Yêu Tộc, một quan nhị đại muốn phá sản thì buông ra bụng uống rượu ngon nhập khẩu từ Đại Chu tới cũng tuyệt đối không vấn đề.

Mấy bát rượu ngon vào trong bụng, mặt mày Vân Bôn trở nên hớn hở.

- Diệp huynh, ngươi quá xảo quyệt, ngươi nợ ta một món nợ nhân tình, thế nhưng ta còn thiếu ngươi một nhân tình, lúc nào chưa tìm thấy Thải Y kia thì nhân tình này của ta sẽ còn mãi.

Diệp Chân cười cười, không nói gì, chỉ nâng chén rượu trong tay.

- Làm đi!

- Làm đi!

Ngắn ngủi một canh giờ, vò rượu đặt sau lưng Vân Bôn đã cao hơn hai mươi cái, vò rượu sau lưng Diệp Chân cũng có tám cái.

Dù tu vi của Vân Bôn rất cao, dưới tình huống không sử dụng linh lực uống rượu thì cũng mắt say lờ đờ mê ly.

Trong thoáng chốc, Vân Bôn cảm thấy thân ảnh Diệp Chân trước mắt hình như trùng điệp lắc lư một cái, nhưng nhìn lại Diệp Chân giơ chén rượu lên, Vân Bôn không để ý chút nào, sảng khoái hét lớn.

- Đến!

Trong âm thanh rượu tràn trề, chân thân của Diệp Chân đã lặng yên không một tiếng động thoát khỏi biệt thự của Vân Bôn!