← Quay lại trang sách

Chương 2047 Giải quyết phiền toái

Nhưng cũng ở trong nháy mắt này, một mặt huyết kỳ nho nhỏ đón gió mở ra, hấp lực vô cùng kinh khủng truyền đến, Tiên Thiên Thần Hồn của Hổ Khai Sơn kêu thảm bị thôn phệ vào trong Chiến Hồn Huyết Kỳ của Diệp Chân.

Chém giết Hổ Khai Sơn, nhưng động tác mau lẹ, Hổ Khai Kỳ vừa bị vô số dây leo chui ra từ lòng đất trói gắt gao, thậm chí còn không kịp phản ứng đã thấy thân ca ca của mình bị người giết.

Mà còn là thần hồn câu diệt.

Tiểu Yêu trước mắt tu vi Giới Vương Cảnh hậu kỳ, vây khốn Hổ Khai Kỳ tu vi Huyền Cung Cảnh cửu trọng, dễ như trở bàn tay!

Nhìn thấy người hành hung quay người đi hướng mình, Hổ Khai Kỳ lập tức la thất thanh.

- Là ngươi?

- Ngươi biết... Ngươi đang làm... Cái gì sao?

- Ngươi giết... Chúng ta.... Tuyệt đối không cách nào còn sống...

Nhìn Hổ Khai Kỳ đến cả âm thanh cũng run rẩy lên, Diệp Chân nghiên đầu, tiện tay bắn tới đầu vai một chút thịt nát của Hổ Khai Sơn.

- Không phải ta đã giết rồi sao?

- Ngươi...

Răng trên răng dưới của Hổ Khai Kỳ run lên, ngay cả lời nói cũng không rõ.

Nhưng dục vọng cầu sinh mãnh liệt vẫn để bản thân Hổ Khai Kỳ bò lê xin tha thứ.

- Đừng có giết ta!

- Van ngươi, đừng giết ta, ta sai, ta sẽ... Không dám!

- Ta thật biết... Sai... Đừng có giết ta...

Đến lúc này, nếu Hổ Khai Kỳ còn không hiểu rõ tại sao Diệp Chân phải giết hắn thì hắn thật sự ngu xuẩn.

- Kiếp sau nhớ kỹ, nếu không suy nghĩ thì tuyệt đối đừng hành động, nếu không sẽ mang đến họa sát thân cho ngươi!

Ngay khi Diệp Chân nói vừa dứt câu, Mai Hoa Đoạt Nguyên Châm trong hơn ngàn dây leo quấn trên người Hổ Khai Kỳ đồng thời run lên, Hổ Khai Kỳ trong một một chớp mắt đã bị Tiểu Yêu rút hút sạch Linh Lực.

Một cây sợi đằng lấy tư thái vô cùng bạo lực, giống như súng lục, trực tiếp đẩy ra đỉnh đầu của Hổ Khai Kỳ, trực tiếp đánh Tiên Thiên Thần Hồn của hắn ra.

Chiến Hồn Huyết Kỳ treo trên đỉnh đầu, ánh sáng khẽ động, thậm chí ngay cả kêu thảm cũng không phát ra thì Tiên Thiên Thần Hồn của Hổ Khai Kỳ đã bị Chiến Hồn Huyết Kỳ của Diệp Chân nuốt chửng.

- Đi!

Thoáng chốc, dây leo đầy đất, giống như thủy triều rút, vô cùng quỷ dị toàn bộ lùi về trong cơ thể Diệp Chân.

Đầu ngón tay gảy nhẹ, một đoàn Thiên Lôi Linh Hỏa bay ra, thân hình Diệp Chân thoắt một cái, thi triển Tiên Thiên Ngũ Hành Thần Độn trốn vào lòng đất, chớp mắt đi xa.

Cơ hồ là đồng thời, thị nữ và gã sai vặt trong viện của Hổ Khai Kỳ vô cùng hoảng sợ hét rầm lên, ánh lửa phóng lên tận trời, trong chớp mắt chiếu đỏ toàn bộ Bạch Hổ Sơn Mạch.

Cũng chiếu rọi ra vô số bóng người trên bầu trời lướt về phía xảy ra chuyện này!

Chờ khi Diệp Chân trở lại trong khu nhà cao cấp của Vân Bôn, Vân Bôn uống gương mặt đỏ bừng, vẫn còn đang cụng ly uống rượu với Lăng Thiên Bích và huyễn thân của Diệp Chân.

Sau khi Ngũ Tiên Đảo gặp khó, Vân Bôn dứt khoát quay lại Thái Mông Yêu Giới khổ tu, ý đồ đuổi kịp Diệp Chân, sau đó lại đường đường chính chính, quang minh chính đại đánh bại Diệp Chân, tìm lại sự kiêu ngạo của mình.

Thế nhưng, lần nữa nhìn thấy Diệp Chân lại làm cho trái tim Vân Bôn thật lạnh.

Trải qua mấy năm, Vân Bôn một đường khổ tu, tu vi nhanh chóng đến Giới Vương Cảnh tam trọng, tốc độ tăng lên cũng không chậm.

Nhưng Diệp Chân thì sao, thời gian giống nhau, lại từ Thông Thần Cảnh tam trọng nhanh chóng đến Huyền Cung Cảnh cửu trọng đỉnh phong.

Đến gần hai đại cảnh giới!

Càng nguy hiểm hơn là Diệp Chân lại làm cho hắn loại cảm giác ngưỡng mộ núi cao.

Theo lý thuyết, lấy tu vi Giới Vương Cảnh tam trọng của hắn, hẳn là Diệp Chân nhìn hắn có một loại cảm giác ngưỡng mộ núi cao.

Nhưng trên thực tế lại là hắn nhìn Diệp Chân có một loại cảm giác ngưỡng mộ núi cao.

Giống như Diệp Chân chính là Bạch Hổ Sơn Mạch hùng vĩ, mà Vân Bôn hắn lại là một viên đá dưới chân núi.

Đủ loại thêm vào này, cho dù Vân Bôn không muốn tin tưởng, nhưng vẫn không thể không thừa nhận, thực lực của Diệp Chân tăng lên nhiều hơn so với hắn.

Hắn muốn đánh bại Diệp Chân, tìm về sự kiêu ngạo của mình, trên cơ bản rất không có khả năng.

Tưởng tượng nhiều năm như vậy cố gắng giờ lại thành hoa trong gương, trăng trong nước, Vân Bôn có chút buồn bực, dứt khoát mượn cơ hội này thoải mái hét lớn.

Cũng tiện thể ôn chuyện với Lăng Thiên Bích.

Thừa dịp Vân Bôn và Lăng Thiên Bích cạn ly, Diệp Chân lặng yên không một tiếng động trở lại, huyễn thân bị đặt vào trong cơ thể.

- Tướng Quân, xảy ra chuyện!

Nhưng cũng vào lúc này, một thuộc hạ của Vân Bôn vọt vào, thì thầm vào tai hắn, sắc mặt Vân Bôn lập tức đại biến.

Linh lực quanh thân nhất chuyển, nồng đậm mùi rượu lập tức tản ra từ trên người Vân Bôn, mấy hơi thở sau, sắc mặt của Vân Bôn trở nên bình thường.

- Diệp huynh, Thiên Bích, xảy ra chút chuyện, xin lỗi ta phải ra ngoài một lát!

Trong Bạch Hổ Sơn Mạch xảy ra án mạng giết người, làm tướng lĩnh thân quân của Bạch Hổ Yêu Đế, tìm hiểu một chút cũng cần thiết.

Trăm hơi thở sau, khi Vân Bôn đến nhà ở của Hổ Khai Kỳ, trong trạch viện đã chật ních tất cả lớn nhỏ trên trăm nhân vật tai to mặt lớn của Yêu Tộc.

Chỉ tính Yêu Soái mà Vân Bôn nhận biết đã cao hơn mười vị.

Mà trong mười vị Yêu Soái này, nửa quỳ ở nơi đó, trong tay bưng lấy một cái đầu máu thịt be bét, vẻ mặt vô cùng bi thương Na Sơn Yêu Soái Hổ Lực Phong, hết sức làm người khác chú ý.

Lúc này, Hổ Vương thần vệ thống lĩnh Hổ Hoàn cũng ở đây, đang cùng một đám cao thủ phân tích.

- Từ hiện trường bộ dạng nhìn, thời gian hung thủ hành hung rất ngắn, có thể vẫn chưa tới hai hô hấp. Trong hai hô hấp có thể xử lý Giới Vương Cảnh thất trọng Hổ Khai Sơn, còn để Huyền Cung Cảnh cửu trọng đỉnh phong Hổ Khai Kỳ không cách nào cảnh báo.

- Trên cơ bản có thể kết luận, hung thủ có tu vi cực cao. Kém nhất cũng là Giới Vương Cảnh cửu trọng đỉnh phong hoặc nửa bước Đạo Cảnh.

- Thậm chí, có thể là cao thủ cấp độ Đạo Cảnh Đại Thánh.

- Hơn nữa, hung thủ làm việc gọn gàng, hai huynh đệ này thần hồn câu diệt, không để lại bất luận đầu mối hữu dụng gì.

Hổ Hoàn phán đoán.

- Truyền lệnh xuống, điều tra cao thủ Giới Vương Cảnh cửu trọng hoặc là Đạo Cảnh hai ngày này từng xuất hiện trong Bạch Hổ thành, nhất là người xa lạ.

- Mặt khác, lập tức điều tra xem gần đây hai huynh đệ Hổ Khai Sơn và Hổ Khai Kỳ có kết oán với người nào không, nhất là cao thủ Giới Vương Cảnh cửu trọng hoặc là Đạo Cảnh.

Hạ đạt mệnh lệnh xong, Hổ Hoàn hướng về phía Hổ Lực Phong chắp tay nói:

- Na Sơn Yêu Soái, ngươi thấy ta an bài như vậy, ngươi còn có cái gì bổ sung hay không?

- Làm phiền Hổ thống lĩnh.

Hổ Lực Phong ôm đầu của Hổ Khai Sơn, lúc này âm thanh lạnh lẽo không có bất kỳ tình cảm nào, chỉ có người quen thuộc Na Sơn Yêu Soái Hổ Lực Phong mới biết, lúc này Hổ Lực Phong đã cực kỳ tức giận.

Mặc dù cường giả yêu tộc rất đông đảo, nhưng cùng một lúc mất đi hai nhi tử cũng là chuyện vô cùng bi thống.

Nhất là đối với Hổ Lực Phong, hôm nay bị giết hai đứa nhi tử, Hổ Khai Kỳ, thật ra hắn sớm đã bỏ đi, kẻ này không học không thuật, lại thích cờ bạc, hắn đã sớm từ bỏ.

Nhưng Hổ Khai Sơn lại là nhi tử có thiên phú và phẩm tính tốt nhất trong mấy nhi tử của hắn, không có người thứ hai.

Mơ hồ có khả năng trò giỏi hơn thầy.

Hắn Hổ Lực Phong đời này muốn đột phá đến Đạo Cảnh, hi vọng không lớn, nhưng thất tử Hổ Khai Sơn này của hắn lại liên tục được hắn ký thác kỳ vọng.

Mới hơn ba trăm tuổi mà đã là Giới Vương Cảnh thất trọng, lấy thọ nguyên dài dằng dặc của Yêu Tộc mà nói, nói không chừng có thể tạo ra một vị Đạo Cảnh Đại Thánh.

Đến lúc đó, mạch này của hắn có thể ra một vị Đại Thánh.

Để trong gia tộc của mình xuất hiện một vị Đại Thánh, vẫn luôn là nguyện vọng của Hổ Lực Phong, nhưng biến cố bất thình lình bây giờ lại làm cho Hổ Lực Phong triệt để mất đi hi vọng.

Nếu không phải nhiều năm qua làm Soái ý chí cứng cỏi khống chế, Hổ Lực Phong đã sắp tức giận đến phát điên.

Hổ Vương thần vệ bắt đầu tra rõ chuyện này, Vân Bôn đã đại khái hiểu rõ ngọn nguồn trước sau của chuyện này, bước nhanh rời khỏi hiện trường giết người, dùng tốc độ nhanh nhất quay lại biệt thự của mình.

Thấy Lăng Thiên Bích phụng dưỡng rửa mặt cởi áo cho Diệp Chân, Vân Bôn đột nhiên tức giận nói.

- Có phải ngươi làm hay không?

- Cái gì?

- Cái gì ta làm? Vân huynh muốn nói cái gì?

- Ngươi biết ta nói cái gì!

Vân Bôn một mặt lãnh ý.

Lông mày Diệp Chân nhíu lại.

- Ta vẫn không hiểu.

Vân Bôn tiện tay đánh ra một kết giới cách âm.

- Hổ Khai Kỳ bị giết, cùng nhau bị giết, còn có ca ca Hổ Khai Sơn của hắn, chuyện này có phải ngươi làm hay không?

- Vân huynh uống rượu vẫn không tỉnh sao, ta trước đó không phải một mực tại và ngươi uống rượu sao?

Diệp Chân vô tội nói.