Chương 2050 Nước Mắt Của Huyền Hổ
Diệp Chân dám đảm bảo, cho dù là hắn thì thủ đoạn cũng không gì hơn cái này, thậm chí mấy năm trước còn không bằng tiểu Miêu.
Làm sao mấy ngày ngắn ngủi, tiểu Miêu đã biến hóa to lớn như thế?
- Ha ha ha, Diệp đại gia, ta lâm tràng chỉ huy thủ đoạn không tệ chứ? Ngươi yên tâm, không bao lâu nữa, ta sẽ dạy dỗ cái tên tiểu Miêu này thành Hổ tộc tình thánh cho ngươi, bảo đảm hổ thấy hổ yêu, hoa gặp hoa nở!
m thanh dương dương đắc ý của Thận Long Nguyên Linh A Sửu vang lên trong đầu Diệp Chân.
- Nhớ năm đó, đại gia ta cũng người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, phong lưu....
- Ngậm miệng!
m thanh lăng lệ của Tiểu Yêu vang lên.
- Lần sau nếu ta nhìn thấy ngươi chỉ lo chơi, mà quên giữ gìn phụ thân đại nhân, ở trước mặt người ngoài làm mất mặt phụ thân đại nhân, cẩn thận roi hầu hạ!
- Đại tỷ, ta ghi nhớ, ta lần này, nhớ kỹ!
m thanh cầu xin tha thứ của Thận Long Nguyên Linh A Sửu vang lên.
Diệp Chân triệt để im lặng, thì ra những ngày này tiểu Miêu có biến hóa khác biệt như ngày với đêm là do con hàng Thận Long Nguyên Linh A Sửu này dạy dỗ ra.
Về phần chuyện vừa tiểu Miêu duy trì Diệp Chân, giáo huấn Hổ Xích Mi, lại là Tiểu Yêu chỉ thị tiểu Miêu làm.
Lần này, ngay cả bản thân Diệp Chân cũng nói không chính xác.
Có trời mới biết được Thận Long Nguyên Linh A Sửu giáo dục, thiếu niên Hổ tộc thuần khiết tiểu Miêu sẽ biến thành bộ dáng gì.
Diệp Chân luôn có một loại dự cảm xấu.
Phạm vi trong Hắc Hổ Lao Tù cực lớn, một đường đi qua, tiếng rống của đủ loại mãnh thú Yêu Tộc liên miên không dứt.
Có giận mắng, có xin tha thứ, càng có ở nơi đó cầu khẩn bọn người Diệp Chân cho bọn hắn ăn một miếng, uống một hớp nước.
Có thể ở lại đây, nhìn bộ dáng đều là cực thảm.
Thậm chí có một Hồ yêu tại chỗ hướng về phía một đoàn người Diệp Chân cởi y phục ra, lộ ra mị tướng.
Còn không đợi trấn thủ Yêu Soái nói gì, một thị nữ của Hổ Xích Mi đã xông lên quất một roi, quất đến Hồ yêu đó kêu thảm không thôi.
Đám người đi trong Hắc Hổ Lao Tù trọn vẹn nửa canh giờ, trên đường đi nhìn thấy giam giữ Yêu Tộc càng ngày càng ít, nhưng vân không nhìn thấy Huyền Hổ, Hổ Xích Mi vội vã muốn làm việc với tiểu Miêu bất mãn hướng về phía trấn thủ Yêu Soái nói.
- Đến cùng Huyền Hổ bị nhốt ở đâu, sao còn chưa tới? Hoặc là nói, ngươi đang gạt ta!
Nghe vậy, trấn thủ Yêu Soái lập tức kêu oan tận trời.
- Xích Mi công chúa, ta nào dám! Chủ yếu là Huyền Hổ này bị nhốt ở tầng dưới chót nhất trong Hắc Ngục Lao Tù, lại thêm một khắc đồng hồ nữa sẽ đến đến Hắc Ngục!
- Hắc Ngục?
Hổ Xích Mi và Vân Bôn đồng thời la thất thanh.
- Đến cùng, hắn đã phạm vào chuyện gì mà lại bị nhốt vào Hắc Ngục?
Đối với Hổ Xích Mi và Vân Bôn hỏi thăm, Yêu Soái trấn thủ Hắc Hổ Lao Tù này chỉ đẩy là không biết, cũng không biết thật không biết hay là giả vờ không biết.
Diệp Chân cũng không nóng nảy, dù sao qua một khắc đồng hồ nữa là có thể nhìn thấy Huyền Hổ, đến lúc đó, có thể biết được tất cả.
Trong Hắc Hổ Lao Tù tự mình thành một giới này, trấn thủ Yêu Soái mang theo bọn hắn một đường đi xuống, hình như vẫn luôn đi sâu vào trong lòng đất.
Mặc dù chỉ là thời gian một khắc đồng hồ, nhưng lấy tốc độ của nhóm người Diệp Chân, Diệp Chân đoán đã xâm nhập vạn mét trong lòng đất.
Một khắc đồng hồ sau, kia trấn thủ Yêu Soái mang theo đám người dừng ở một Ngục Môn làm bằng đá ẩn có ánh sáng ảm đạm.
- Công chúa, Huyền Hổ kia bị giam giữ ở trong Hắc Ngục này. Công chúa, ngươi cũng biết quy củ của Hắc Ngục, các ngươi đi vào, nhiều nhất chỉ có thể ở trong đó một khắc đồng hồ. Nếu không, cho dù là ta, cũng không cách nào dàn xếp.
Trấn thủ Yêu Soái nói.
Trên đường đi bị tiểu Miêu giáo huấn qua, lần này Hổ Xích Mi học ngoan, ánh mắt nhìn về phía Diệp Chân, hình như có ý hỏi thăm.
- Không có vấn đề.
Thời gian một khắc đồng hồ, đầy đủ.
Trong nháy mắt tiếp theo, ánh sáng của Ngục Môn làm bằng đá sáng lên, bị trấn thủ Yêu Soái dùng bí pháp mở ra, một mùi thối hỗn tạp, mùi nấm mốc và mùi hôi thối huyết tinh không hiểu bay ra làm cho người ta muốn nôn mửa.
Hai người Hổ Xích Mi và Lăng Thiên Bích thì tại chỗ liền thôi phát hộ thể Linh Lực, ngăn cách mùi thối đó.
Đây là một thủy lao tản ra hàn khí kinh người, vô cùng âm lãnh ẩm ướt.
Nếu người thường tiến vào trong toà thủy lao này, tuyệt đối sống không quá một canh giờ.
Xem như cao thủ tu luyện có thành tựu, ở lại đây thời gian dài cũng không cách nào chống đỡ được.
- Bên này, bên này....
Trấn thủ Yêu Soái dẫn một đoàn người Diệp Chân tới một hàn đàm thủy lao độc lập.
Trong thủy lao, một cự hổ bộ lông toàn thân tràn đầy màu đen, tản ra hôi thối, đang ở trong hàn đàm thống khổ thở hổn hển.
Bốn hổ trảo, trên hổ vai bị bốn xiềng xích màu đen xuyên qua, gắt gao xuyên hổ yêu to lớn này ở trong hàn đàm, miệng vết thương, mơ hồ có vết máu.
Lúc này, hổ yêu đang liều mạng duỗi hai hổ trảo của mình ra khỏi hàn đàm.
Có thể nhìn thấy, huyết nhục trên hai hổ trảo đó đã hư thối chín thành, trong thịt thối, còn có một con giòi màu bạc trắng đang ngọ nguậy.
Lúc này, hổ yêu giơ hổ trảo lên cao, hơi lay động, con giòi màu bạc trắng lập tức nhao nhao bị chấn động rớt xuống, đầu hổ to lớn đụng lên, nuốt xuống những con giòi màu trắng đó không sót một con, sau đó bắt đầu cẩn thận nhấm nuốt.
Con mắt Diệp Chân nháy mắt đỏ lên!
Nếu không phải có người dẫn đường, cho dù hắn xông đến nơi này thì chỉ sợ cũng không nhận ra cự hổ trước mắt dựa vào ăn thịt giòi để sống này chính là Huyền Hổ đã từng uy phong hiển hách!
Cơ hồ là cùng một khắc, ánh mắt như giết người của Diệp Chân và Vân Bôn nhìn về phía trấn thủ Yêu Soái.
Nhớ ngày đó, lúc đầu Huyền Hổ quay lại Hổ tộc, gia nhập dưới trướng Hắc Hổ Vương, lấy tu vi Nhập Đạo Cảnh lục trọng đã liên tiếp đánh bại mười bảy vị Nhập Đạo Cảnh hậu kỳ và Thông Thần Cảnh trung hậu kỳ của Hổ tộc.
Cuối cùng, vẫn bị một vị Thông Thần Cảnh cửu trọng đỉnh phong của Hổ tộc đã tấn cấp làm yêu tướng đánh bại, lập tức danh chấn toàn bộ Hổ tộc, cũng coi như nhân vật phong vân.
Sau đó càng có tốc độ tu luyện kinh người, danh chấn toàn bộ Hổ tộc, trở thành yêu tướng trẻ tuổi nhất Hổ tộc.
Nhưng làm sao Vân Bôn cũng không ngờ, vị yêu tướng trẻ tuổi nhất Hổ tộc này hậu bối Hổ tộc coi là thần tượng yêu tướng lại có bộ dáng này.
Về phần Diệp Chân, chính là thuần túy tức giận.
- Chuyện này không liên quan ta, chuyện này thật sự không liên quan đến ta! Ta chỉ làm theo yêu cầu của bên trên, giam giữ hắn, cho hắn khẩu phần lương thực sinh tồn thấp nhất, cho đến khi hắn mở miệng cầu xin tha thứ mới thôi!
Trấn thủ Yêu Soái giải thích.
- Khẩu phần lương thực sinh tồn thấp nhất là bao nhiêu?
Vân Bôn quát hỏi.
- Một tháng, một cân thịt nát...
- Ngươi...
Nếu không phải Vân Bôn ngăn cản thì lúc này Diệp Chân đã đánh một quyền về phía trấn thủ Yêu Soái.
Yêu tướng Huyền Cung Cảnh ngũ trọng, dưới tình huống bình thường, một tháng ăn một cân thịt, mặc dù không đủ tiêu hao, nhưng cũng không đến nỗi chết đói, thậm chí là tình trạng đói bụng đến thịt giòi duy sinh.
Nhưng vấn đề là, trước mắt, Huyền Hổ không chỉ bị trói trong hàn đàm, hơn nữa nhìn xem thì tu vi cũng bị hạ cấm chế.
Dưới tình huống không cách nào vận dụng tu vi, còn muốn chống cự hàn đàm nghiêng tập, một tháng một cân thịt, không chết đã là kỳ tích.
- Hắn bị giam bao lâu rồi?
Diệp Chân hỏi một tiếng.
- Hơn một năm, có....
Dưới ánh mắt nhìn chăm chú của Diệp Chân, trấn thủ Yêu Soái nhớ lại một chút nói:
- Nói cho đúng là một năm lẻ sáu tháng!
Nghe vậy, cho dù Diệp Chân hay Vân Bôn đều hít vào một ngụm khí lạnh.
- Một năm lẻ sáu tháng? Mỗi tháng một cân thịt nát, hắn lại có thể kiên trì một năm lẻ sáu tháng, chuyện này không có khả năng?
Vân Bôn nghi ngờ nói.
- Việc này....
Trấn thủ Yêu Soái xoa lên tay, hình như có chút làm khó.
- Ngươi không ngại nói thẳng, chúng ta sẽ không ai nói.
Diệp Chân ném ra ngoài một trữ vật giới chỉ, trong trữ vật giới chỉ có một vạn viên linh thạch thượng phẩm.
Nhìn một chút, trấn thủ Yêu Soái hào phóng nhận lấy linh thạch thượng phẩm, lúc này mới nói.
- Cũng không phải chuyện gì đặc biệt, Huyền Hổ này có người bằng hữu không tệ, có chút để bụng, tìm ta mấy lần, chỉ cầu ta thoáng chiếu cố Huyền Hổ một chút.
Nhưng mỗi tháng, Hắc Vân Đại Thánh mệnh lệnh chỉ cấp một cân thịt nát, chúng ta không dám vi phạm, chúng ta chỉ lấy đan dược mà bằng hữu của Huyền Hổ đưa tới, trộn mấy viên vào trong một cân thịt nát đó.
- Bằng hữu của Huyền Hổ, là ai?
Diệp Chân hỏi.
- Cụ thể tên gì thì ta không biết, ta chỉ biết đó là một hầu tướng mạo hung ác, lông đỏ, hơi có chút nghĩa khí.
Trấn thủ Yêu Soái nói.
- Viên hầu lông đỏ?