← Quay lại trang sách

Chương 2052 Ta Không Điên (1)

Suy nghĩ như thế, Diệp Chân mới lần nữa hướng về Hổ Xích Mi mở miệng, mong đợi Hổ Xích Mi có thể nghĩ ra biện pháp gì.

Trầm tư mấy hơi, Hổ Xích Mi nhìn thoáng qua Diệp Chân, lúc này mới mở miệng nói với trấn thủ Yêu Soái.

- Chúng ta trực tiếp mang theo Huyền Hổ ra khỏi Hắc Ngục thì sợ là không thể nào, nhưng ngươi cũng nhìn thấy, Huyền Hổ này cách tắt thở chỉ kém nửa bước thời gian.

- Có thể đổi một nơi cho hắn an ổn dưỡng thương hay không? Trước hết để cho hắn dưỡng thương, sau đó chúng ta ra ngoài lại đi cầu gặp tam biểu ca, xem có thể từ tam biểu ca cầu một nhân tình hay không, nhờ hắn thả Huyền Hổ ra, ngươi nói thế nào?

An bài này của Hổ Xích Mi có thể nói là cân nhắc trọn vẹn cả hai bên, không đến mức để quá khó làm trấn thủ Yêu Soái này, cũng có thể chiếu cố cảm xúc của Diệp Chân bên này, lại cho Huyền Hổ một chút hi vọng sống.

- Việc này.... Thuộc hạ thật không dám!

Trấn thủ Yêu Soái nở nụ cười khổ.

- Xích Mi công chúa, nếu không ngươi đi trước chỗ của Hắc Vân Đại Thánh lấy một nhân tình, sau đó lại đến làm việc này?

Nghe thấy trấn thủ Yêu Soái vẫn từ chối, một hổ phác của Hổ Xích Mi bỗng nhiên bổ nhào tới trước mặt trấn thủ Yêu Soái.

- Ngươi là cho thể diện mà không cần! Biện pháp vẹn toàn đôi bên này của ta, đối với ngươi cũng không có chỗ xấu gì, ngươi cũng không cho ta xử lý!

- Có tin hiện tại ta sẽ chúng ta mạnh mẽ mang người rời khỏi nơi này hay không, xem ngươi làm gì được ta?

Hổ Xích Mi làm bộ ngang ngược, bước đến trước mặt Diệp Chân, làm bộ nói.

- Đi, bây giờ ta mang Huyền Hổ đi, ta xem ai dám cản ta!

- Công chúa, không thể!

Trấn thủ Yêu Soái nóng nảy.

Thật ra cử động lần này của Hổ Xích Mi cũng chỉ muốn tạo áp lực cho trấn thủ Yêu Soái, muốn để này trấn thủ Yêu Soái đồng ý biện pháp vẹn toàn đôi bên trước đó của nàng.

Nhưng, vị trấn thủ Yêu Soái này lại có khổ tự mình biết.

Hắn hắn đã bóp nát viên kia cảnh báo Ngọc Phù rồi!

- Còn không thức thời, chúng ta đi!

Nhìn thấy trấn thủ Yêu Soái còn không nhường bước, Hổ Xích Mi tức giận, muốn mang theo Diệp Chân và Huyền Hổ rời khỏi!

- Lớn mật!

Cũng ở trong nháy mắt này, tiếng quát nổi giận như sét đánh đột ngột từ phương xa Hắc Ngục truyền đến, hơn mười đạo hắc quang mang theo khí thế bàng bạc vô song, từ phương xa vội xông mà tới.

Dư âm chưa tiêu thì một võ giả hất lên áo choàng huyết sắc, toàn thân hắc y, mặt chữ điền, rộng miệng, sau lưng có một đuôi hổ vểnh lên một đầu che kín màu đen vân văn roi sắt, mang theo đội ngũ tung bay, xuất hiện ở cổng của căn lao tù này, trong chớp mắt đã phá hỏng lối ra của lao tù.

Cơ hồ là đồng thời, khí tức cường giả Đạo Cảnh bàng bạc vô song từ trên người võ giả Yêu Tộc này liên tục không ngừng rơi ra, làm cho đám người đứng ở phía trước Hổ Xích Mi, Vân Bôn, Lăng Thiên Bích liên tục lui lại, từng người biến sắc.

- Tam biểu ca!

Rất hiển nhiên, tên võ giả Đạo Cảnh Hổ tộc chính là Hắc Vân Đại Thánh trong miệng trấn thủ Yêu Soái, tam biểu ca trong miệng Hổ Xích Mi.

- Ngậm miệng!

- Thân có Hắc Hổ huyết mạch lại không nhìn rất nhiều pháp lệnh Hắc Hổ Vương định ra luật pháp, không chỉ như thế, còn ý đồ dẫn đầu làm trái, ta không có biểu muội như ngươi!

Hắc Vân Đại Thánh vừa lộ diện đã chỉ Hổ Xích Mi giận không kềm chế được, mắng to.

- Ngươi...

Hổ Xích Mi trực tiếp bị mắng mộng, trong lúc nhất thời lại không biết nên bác bỏ như thế nào.

Sau đó, Hắc Vân Đại Thánh dùng uy thế của Đạo Cảnh, bước lên một bước, đạp trấn thủ Yêu Soái cho bay ngược mà ra, trong miệng cuồng phún máu tươi.

- Rác rưởi!

- Vương ta nói ngươi trấn thủ Hắc Hổ Lao Tù, ngươi lại ăn cây táo rào cây sung, bình thường vớt chút chỗ tốt cũng thôi, bây giờ ngay cả trọng phạm giam giữ trong Hắc Ngục mà ngươi cũng dám cho người đi vào, ta thấy ngươi ăn gan hùm mật báo rồi!

Nổi giận quát, Hắc Vân Đại Thánh lại đưa ánh mắt lên trên người bọn người Diệp Chân.

- Mấy Nhân Tộc nho nhỏ cũng dám tự tiện xông vào Hắc Ngục yếu địa của Hắc Hổ nhất tộc ta, thật sự là không biết sống chết! Người tới, bắt lại cho ta, nếu dám phản kháng, giết bất luận tội!

Thoáng chốc, Yêu Soái mười mấy tên Giới Vương Cảnh hậu kỳ sau lưng Hắc Vân Đại Thánh hô to tuân lệnh!

Ngay khi hơn mười ánh mắt đằng đằng sát khí nhìn tới, linh nhận trên lòng bàn tay Diệp Chân đang nhanh chóng gọt cắt khối thịt trên người Huyền Hổ, không dừng lại chút nào.

Mỗi khi gọt xong một chỗ, đợi có máu tươi chảy ra, Diệp Chân sẽ nhanh chóng thoa lên thật dày thuốc cầm máu, hồi phục sinh cơ, sau đó dùng bông vải trắng băng bó lại.

Tất cả động tác như nước chảy mây trôi, không chút nào chịu Đạo Cảnh Hắc Vân Đại Thánh và một đám Giới Vương Cảnh ảnh hưởng.

Trên thực tế, từ khi Hắc Vân Đại Thánh xuất hiện, Diệp Chân chuẩn bị cho trường hợp xấu nhất.

Nếu như chuyện này không thể thiện, không thể cứu vãn đường sống, như vậy dứt khoát giết ra long trời lở đất.

Đạo Cảnh, cũng không phải Diệp Chân chưa từng giết!

Nhưng khi hơn mười vị Yêu Soái đang muốn động thủ thì Vân Bôn đã trước tức giận, giơ nganh hai tay ngăn ở trước người Diệp Chân, ngăn cản một đám Yêu Soái.

- Chậm đã!

Ánh mắt của Hắc Vân Đại Thánh mãnh liệt nhìn chăm chú về phía Vân Bôn, ánh mắt như đao như kiếm.

- Lúc nào, thân quân của Yêu Đế đại nhân cũng bắt đầu cấu kết với người pha trộn rồi?

Mới mở miệng, Hắc Vân Đại Thánh đã điên cuồng chụp mũ.

- Yêu Tộc chúng ta hành tẩu Chư Thiên Vạn Giới, mà Nhân Tộc lại là sinh linh nhiều nhất trong Chư Thiên Vạn Giới này. Ai mà không kết giao với ba năm Nhân Tộc?

Vân Bôn cẩn thận từng li từng tí ứng phó một câu, sau đó hừ lạnh một tiếng.

- Mới vừa nghe Đại Thánh luôn mồm luật pháp của Hắc Hổ Vương đặt ra.

- Lúc nào, luật pháp của Hắc Hổ Vương có thể vượt lên thiết luật của Yêu Đế đại nhân Hổ tộc rồi?

Vừa nghe đến đây, trong mắt Hắc Vân Đại Thánh bỗng nhiên bắn ra tinh quang bốn phía, ánh mắt trở nên vô cùng nguy hiểm.

- Vu khống Hắc Hổ Vương, ngươi có biết tội của ngươi không...

- Thiết luật Hổ tộc thứ một trăm bảy mươi hai do Yêu Đế đại nhân ban bố, trong Hổ tộc, phàm là sinh tử của huyết duệ trong vòng tám đời thì nhất định phải lên báo cho Yêu Đế đại nhân mới có thể định sinh tử!

- Mà Huyền Hổ này, chính là huyết duệ đời thứ sáu của Bạch Hổ Thủy Tổ, bây giờ Hắc Vân Đại Thánh lại có ý đồ đưa Huyền Hổ vào chỗ chết, không phải đặt luật pháp của Hắc Hổ Vương vượt lên thiết luật Hổ tộc của Yêu Đế đại nhân sao, kia lại không phải cái gì?

Nói đến đây, vẻ mặt Vân Bôn mãnh liệt.

- Lại hoặc là nói, đây là Đại Thánh tự tác chủ trương? Lấy danh nghĩa Hắc Hổ Vương tự ý làm việc?

- Nếu thật sự là như thế, nói không chừng phải kiện cáo vụ này tới trước mặt Yêu Đế đại nhân!

Sắc mặt của Hắc Vân Đại Thánh liên tục kịch biến, nghe thấy câu nói sau cùng, lúc này mới cười lạnh.

- Quan tướng ti đánh tới trước mặt Yêu Đế đại nhân? Ngươi coi ta là trẻ con ba tuổi?

- Yêu Đế đại nhân là người mà ngay cả Hắc Hổ Vương phụ thân ta cũng không tuỳ tiện nhìn thấy, chớ nói chi là ngươi!

- Hắc Hổ Vương là Hắc Hổ Vương, chúng ta làm thân quân của Yêu Đế đại nhân, việc đó lại không nhất định! Hơn nữa, cho dù không gặp được Yêu Đế đại nhân, nhưng ta nghĩ mấy vị Hổ Vương khác cũng rất nguyện ý ra mặt chủ trì công đạo!

Vân Bôn quát.

Ánh mắt của Hắc Vân Đại Thánh trong nháy mắt này trở nên vô cùng phức tạp.

Một khắc này, hắn có một tâm tư diệt khẩu tất cả mọi người nơi đây.

Chuyện này, mặc dù mặt ngoài nhìn rất đơn giản, nhưng một khi chọc ra sẽ mang đến ảnh hưởng không cách nào xác định cho hắn, tiến tới sẽ ảnh hưởng đến đại sự của hắn.

Chỉ là, chỉ một Vân Bôn với thân phận thân quân Yêu Soái đã làm cho hắn không cách nào hạ thủ, chớ nói chi Hổ Xích Mi!