← Quay lại trang sách

Chương 2059 Thanh Khâu

Nhìn một đoàn người Diệp Chân, Vân Bôn, Hổ Xích Mi rời khỏi Hắc Hổ Lao Tù, mặt Hắc Vân Đại Thánh lập tức đen lại.

- Lần tiếp theo, nếu ngươi còn dam tùy tiện cho người đi vào, bản Thánh sẽ lấy đầu của ngươi!

Lăng lệ quát một tiếng, lập tức dọa cho trấn thủ Yêu Soái quỳ rạp xuống đất.

- Đại Thánh thứ tội, thuộc hạ không dám, không dám. Thuộc hạ nhất định nhớ kỹ lần giáo huấn này.

- Ghi nhớ thì tốt!

Khóe miệng của Hắc Vân Đại Thánh xuất hiện một tia lạnh lẽo, cũng chính là trấn thủ Yêu Soái của Hắc Hổ Lao Tù này là phụ thân của hắn Hắc Hổ Vương tự mình bổ nhiệm, không dễ tùy ý điều động, bằng không hắn đã sớm thay người.

- Mặt khác, Huyền Hổ này, cho hắn thời gian bốn năm ngày, sau khi ở trong lao tù có chút khôi phục thì lại nhốt vào trong Hắc Ngục cho ta.

- Ngươi hiểu rõ ý tứ của ta chứ?

- Thuộc hạ hiểu rõ, treo Huyền Hổ mệnh, tra tấn hắn, nhưng không thể để cho hắn chết, thẳng đến khi hắn khuất phục!

Trấn thủ Yêu Soái nói.

- Đại Thánh, nếu ngươi muốn Huyền Hổ có thể trong thời gian ngắn khuất phục, không ngại để hắn ở trong Hắc Hổ Lao Tù này ăn ngon uống sướng nuôi hắn một hai tháng, sau đó lại nhốt vào Hắc Ngục.

Vừa mới được nhậm chức Quân Sư, Hồ Tử Bá đột nhiên đề nghị.

- Vì sao?

Lông mày Hắc Vân Đại Thánh nhẹ nhíu lại.

- Đại Thánh, một người, nếu thời gian thống khổ quá lâu sẽ chết lặng, kéo dài thống khổ và tra tấn, ngược lại sẽ không có tác dụng.

- Nhưng nếu làm cho hắn hưởng thụ một chút cuộc sống thật tốt, ăn no bụng hạnh phúc, dễ chịu thoải mái hưởng thụ một thời gian, lại nhốt hắn vào Hắc Ngục tra tấn.

- Vậy nỗi thống khổ mang đến cho hắn sẽ gấp mấy chục hơn trăm lần trước đó, loại tình huống này, ý chí sẽ càng dễ sụp đổ, cũng càng dễ khuất phục.

Hồ Tử Bá nói.

Hắc Vân Đại Thánh hơi suy nghĩ một chút, lộ ra một vẻ mặt ngoài ý muốn.

- Tỉ mỉ nghĩ lại, ngươi nói như vậy thật đúng là có đạo lý.

- Có nghe hay không, làm theo Quân Sư của bản Thánh nói! Để Huyền Hổ hưởng thụ ăn ngon uống sướng hai tháng, sau đó lại nhốt hắn vào Hắc Ngục, chấp hành kế hoạch lúc trước!

Hắc Vân Đại Thánh nói.

- Thuộc hạ hiểu rõ.

Trấn thủ Yêu Soái liên tục không ngừng lên tiếng trả lời.

....

- Xích Mi công chúa, Vân huynh, chuyện hôm nay ta xin đa tạ hai người! Ngày nào đó nếu có việc gì cần, cứ mở miệng, chỉ cần Diệp mỗ có thể làm được thì tuyệt đối không nhíu mày một chút!

Rời khỏi Hắc Hổ Lao Tù, Diệp Chân chắp tay nói.

- Nói quá lời.

Vân Bôn có chút do dự.

- Diệp huynh, Hắc Vân Đại Thánh này làm việc thường thường là sau lưng một bộ, trước người một bộ, giống như trước đó nửa đường bội ước, đừng thấy hắn đáp ứng tốt đẹp, thế nhưng ai biết sau khi chúng ta rời khỏi có thể lại nhốt Huyền Hổ vào Hắc Ngục hay không?

- Nếu có thể, hay nghĩ phải mau chóng nghĩ biện pháp cứu Huyền Hổ ra.

Vân Bôn nói.

- Sao ta lại không muốn cứu Huyền Hổ ra, nhưng muốn để Hắc Vân Đại Thánh này thả người, sợ là không dễ dàng.

Diệp Chân cười khổ.

- Nếu muốn Hắc Vân Đại Thánh thả người, trừ phi Hắc Hổ Vương mở miệng, nếu không, cho dù mấy vị Hổ Vương khác mở miệng cũng không được.

Vân Bôn bất đắc dĩ nói.

- Đúng rồi, ngươi muốn ta giúp ngươi thế nào?

Vân Bôn nói.

- Lời khách sáo thì không nói nhiều, nếu Vân huynh có thời gian có thể giúp ta tra một chút, Huyền Hổ này đến cùng bởi vì chuyện gì mà đắc tội Hắc Vân Đại Thánh. Chờ ta trở lại, lại nghĩ pháp nghĩ cách cứu Huyền Hổ ra.

Diệp Chân nói.

- Ngươi muốn rời khỏi Bạch Hổ thành?

Vân Bôn không nói gì, Hổ Xích Mi đang cùng tiểu Miêu lưu luyến không rời lại nóng nảy.

- Phải đi làm một chuyện rất quan trọng.

Nguyên bản, theo ý nghĩ của Diệp Chân, bất kể như thế nào hắn cũng phải trước hết nghĩ biện pháp cứu Huyền Hổ ra, đợi sau khi Huyền Hổ an toàn lại bàn cái khác.

Mặc dù để Hắc Vân Đại Thánh này chủ động thả người rất khó, nhưng trong bụng Diệp Chân đã có mấy kế hoạch.

Diệp Chân cũng không phải hạng người lương thiện gì, nếu minh không được, vậy cũng chỉ có thể dùng ám, Diệp Chân không tin, Hắc Vân Đại Thánh này không có nhược điểm?

Nhưng vấn đề là, biểu hiện của Huyền Hổ rất kỳ lạ.

Lại nhiều lần căn dặn Diệp Chân, muốn Diệp Chân nhất định phải đi gặp Hồ Thanh Đồng trước, đồng thời mang cho hài tử của Hồ Thanh Đồng một câu.

Mới đầu, Diệp Chân cũng không muốn làm theo giao phó của Huyền Hổ, nhưng Huyền Hổ giao phó tha thiết, cường điệu như vậy đã làm cho Diệp Chân thay đổi chủ ý.

Vậy thì trước tiên làm theo giao phó của Huyền Hổ, đi Thanh Khâu gặp mặt Hồ Thanh Đồng một chuyến, sau đó lại ý nghĩ cách cứu viện Huyền Hổ.

Nói không chừng, Hồ Thanh Đồng sẽ có phương pháp cứu Huyền Hổ.

- Có thể mang ta cùng đi hay không?

Hổ Xích Mi một mặt mong đợi nói.

- Ngươi mang theo ta sẽ rất thuận tiện, ta rất quen đối với Thái Mông Yêu Giới, ngươi muốn đi nơi đó ta cũng có thể làm dẫn đường.

- Còn có, ta ở trong Thái Mông Yêu Giới mặc dù không nói đại danh đỉnh đỉnh, nhưng dựa vào tên tuổi của phụ vương ta vẫn có vài phần mặt mũi.

- Địa bàn Yêu Tộc có chút hỗn loạn, nếu người của tộc các ngươi hành tẩu đường dài, thường xuyên sẽ chọc đến phiền phức, ta có thể giúp được các ngươi, giúp các ngươi ngăn cản những ngoài ý muốn này.

- Còn có...

Nhìn Hổ Xích Mi vô cùng sốt ruột, hận không thể tiếp tục bày ra một đống lớn chỗ tốt, thần hồn truyền âm của Vân Bôn vang lên trong đầu Diệp Chân.

- Diệp huynh, Xích Mi công chúa nói không sai. Các tộc của Thái Mông Yêu Giới phân nhau trị, không có một quản lý thống nhất, nhất là Nhân Tộc, nếu hành tẩu đường dài sẽ rất phiền phức, Hổ tộc chính là một trong mấy Đại Yêu tộc cường lực nhất Thái Mông Yêu Giới, mặt mũi của Xích Hổ Vương vẫn rất có tác dụng.

- Cái này...

Do dự một chút, Diệp Chân đáp ứng thỉnh cầu của Xích Mi công chúa.

Nói thật, một dẫn đường tự mang thuộc tính mở đường thật không dễ tìm được.

Đi gặp Hồ Thanh Đồng, cũng không phải chuyện đặc biệt gì cần giữ bí mật, mang theo Hổ Xích Mi không chỉ có thể tiết kiệm thời gian, mà còn có thể giảm bớt phiền phức.

- Xích Mi công chúa, ta có thể mang ngươi cùng đi, nhưng hành trình lần này của ta rất căng thẳng, những thị nữ kia của ngươi, sợ là không cách nào mang theo được.

Diệp Chân nói.

- Yên tâm đi, chỉ cần ngươi nguyện ý mang ta cùng đi, thị nữ của ta, một người ta cũng không mang!

Hổ Xích Mi nói sảng khoái như vậy dọa một đám thị nữ sợ hãi, vội vã lao nhao thuyết phục.

Hổ Xích Mi lại giải quyết dứt khoát.

- Các ngươi yên tâm, có Vân Bôn Yêu Soái đảm bảo, ta tuyệt đối sẽ không có việc gì.

Vân Bôn ngạc nhiên, hắn bảo đảm lúc nào.

Sau nửa canh giờ, ba người Diệp Chân, Lăng Thiên Bích, Hổ Xích Mi xếp bằng ở trên lưng Vân Dực Hổ Vương tiểu Miêu, hóa thành một đạo lưu quang, nhanh chóng bay xa Bạch Hổ thành.

Nguyên bản, Lăng Thiên Bích phải nên giống như Đại Nhĩ Đóa, quay lại vào trong không gian Thận Long Châu, nhưng có Hổ Xích Mi ở đây, cũng vì không bại lộ bí mật Thận Long Châu của Diệp Chân tự thành một giới, nên đành để Lăng Thiên Bích cùng đi đường.

Tiểu Miêu vừa động tác, hình thể co lại thành kích thước cỡ nắm tay, Hổ Xích Mi dán ở phần cổ tiểu Miêu, hô to gọi nhỏ.

- Wow, Hổ Tiểu Miêu, sao tốc độ của ngươi lại nhanh như vậy? Đừng nói Yêu Soái Hổ tộc chúng ta, cho dù Đại Thánh Hổ tộc chúng ta thì cũng không có tốc độ như ngươi.

Vừa mới tăng tốc độ lên tới hai mươi vạn dặm một canh giờ, lông mày Vân Dực Hổ Vương tiểu Miêu giương lên.

- Đây coi là gì, lúc này ta mới thi triển ra một nửa tốc độ mà thôi.

Trong lúc đắc ý, tiểu Miêu giống như khoe khoang, lần nữa tăng tốc, trong chớp mắt tốc độ nhanh chóng tăng đến bốn mươi vạn dặm mỗi giờ, lần nữa để Hổ Xích Mi hô to gọi nhỏ.

- Tốc độ này, cho dù phụ vương của ta cũng không nhất định có thể đuổi kịp ngươi, wow, Hổ Tiểu Miêu, ngươi quá lợi hại!

Không thể không nói, tiếng hoan hô của khác phái chính là khích lệ tốt nhất.

Trên đường đi, tiểu Miêu không ngừng tăng tốc độ lên, thỉnh thoảng tăng tốc độ của nó lên tới tiêu hao lớn nhất đạt tốc độ tối đa hơn sáu trăm ngàn dặm mỗi canh giờ, dẫn tới Hổ Xích Mi không ngừng kinh hô.

Cái tên Tiểu Miêu này, một đường không ngừng đùa nghịch, thỉnh thoảng thi triển phá hư Thần Thông, độn vạn dặm, thỉnh thoảng tăng tốc độ trong một hô hấp lên tới cực hạn.

Ngẫu nhiên còn tới cái nhanh chóng xoay chuyển, tới một mạo hiểm và kích thích.

Thấy tiểu Miêu sung sướng như thế, Diệp Chân cũng không ngăn cản, dù sao thế nào đều là đi đường, chỉ cần tốc độ không chậm, đối Diệp Chân thì kết quả cũng giống nhau.