← Quay lại trang sách

Chương 2066 Xích Sắc Hổ Vương Lệnh

Ba chữ Diệp Xích Linh này giống như thiên lôi nổ vang trong đầu Diệp Chân, làm cho Diệp Chân trong chớp mắt nghĩ đến một khả năng kinh người.

Không phải khả năng kinh người, mà là sự thật kinh người!

Cũng vào lúc này, cuối cùng Diệp Chân cũng hiểu rõ vì sao hắn vừa nhìn thấy Xích Linh Nhi thì đã luôn có một loại cảm giác nhìn quen mắt, giống như đã từng gặp nhau ở đâu.

Trước đó, Diệp Chân chưa từng gặp Xích Linh Nhi, nhưng Xích Linh Nhi lại là nữ nhi của Diệp Chân, bộ dáng có bảy phần giống với Diệp Chân, cho nên Diệp Chân nhìn rất quen, làm thế nào cũng nhớ không nổi ở nơi nào gặp qua.

Diệp Chân rõ ràng nhìn thấy hình ảnh của mình từ trên người Xích Linh Nhi.

Còn nhớ năm đó trong Vạn Thú Điện ở Chân Huyền Đại Lục, Diệp Chân và Hồ Thanh Đồng bởi vì trúng độc của Thanh Hồng Thư Hùng Nhiêm mà có quan hệ vợ chồng.

Như vậy có Xích Linh Nhi cũng là chuyện rất bình thường.

Diệp Chân nghi ngờ duy nhất, chính là năm đó, lúc hắn rời khỏi Chân Huyền Đại Lục, cách lúc Diệp Chân và Hồ Thanh Đồng có quan hệ vợ chồng đã hơn hai năm, nhưng khi rời khỏi cũng không thấy Hồ Thanh Đồng mang một đứa bé rời khỏi.

Nhưng những cái này nhưng không để Diệp Chân suy nghĩ nhiều, hiện tại Diệp Chân đã có thể xác định, Diệp Xích Linh chính là hài tử của hắn và Hồ Thanh Đồng.

Đồng thời, cũng hiểu rõ khổ tâm của Huyền Hổ.

Trước đó, Huyền Hổ năm lần bảy lượt cường điệu, Diệp Chân nhất định phải đi gặp Hồ Thanh Đồng trước, sau đó mới nghĩ biện pháp cứu hắn.

Đó là bởi vì bọn Huyền Hổ đã biết, hài tử Diệp Xích Linh của Hồ Thanh Đồng là của Diệp Chân, lúc này mới không để ý tới tất cả nói Diệp Chân tới tìm Hồ Thanh Đồng trước.

Mọi việc sẽ hiểu!

Giờ khắc này, trong lòng Diệp Chân vô cùng tự trách.

Trước đó, lúc hắn vẫn còn ở Chân Huyền Đại Lục, Thông Tí Hỏa Hầu Vương Tôn Bá còn có bọn người Hồ Thanh Đồng đến đây trợ chiến, Tôn Bá đã từng nói với Diệp Chân một câu, nói Diệp Chân có thời gian đi gặp Hồ Thanh Đồng một chút.

Lúc ấy, Diệp Chân cũng không để ý, sau khi hắn đến Yêu Thần Điện, Hồ Thanh Đồng đã tránh không gặp mặt hắn, nhưng Diệp Chân cũng mặc kệ.

Thật ra, vào lúc đó, ba người Huyền Hổ, Tôn Bá và Chu Hồng đã biết hài tử trong bụng Hồ Thanh Đồng là của Diệp Chân.

Lúc này mới có những căn dặn ngoài định mức kia.

Thế nhưng, Diệp Chân lại liên tục không biết.

Thậm chí, lúc này Diệp Chân mới biết tới cái tên Xích Linh Nhi này tồn tại!

Giờ phút này, Diệp Chân quả thật hận chết mình, hận sao mình có thể hậu tri hậu giác như thế.

Nhìn tình cảnh trước mắt của Hồ Thanh Đồng, nghĩ đến thời gian nàng ở Thanh Khâu không như ý, không hài lòng, đây mới thật sự là nguyên nhân Huyền Hổ căn dặn Diệp Chân nhất định phải tới tìm Hồ Thanh Đồng trước.

Những năm này, để hai mẹ con Hồ Thanh Đồng và Xích Linh Nhi chịu khổ.

Vừa nghĩ đến đây, con mắt Diệp Chân lại có chút đỏ lên.

Giờ phút này, Diệp Chân hoàn toàn đã tắm trong kinh ngạc, ngược lại quên tình hình bên ngoài.

Hồ Thanh Đồng quát một tiếng làm Diệp Chân bừng tỉnh lại.

- Dừng tay, ta xem ai dám động đến hài nhi của ta!

Hồ Thanh Đồng trợn tròn mắt lên, bảo vệ ở trước người Xích Linh Nhi, sau lưng nàng bồng bềnh một hư ảnh Thanh Hồ khổng lồ.

Hồ Thanh Đồng thông minh như vậy, đương nhiên xem thấu độc kế của Hồ trưởng lão, lúc này mới tức giận.

Thấy thế, Hồ Bất Định thấp giọng cười lạnh.

- Tốt, công khai làm trái mệnh lệnh của bản trưởng lão, thật xem tộc pháp của Thanh Khâu ta là trang trí à?

- Người đâu, bắt lại cho ta!

- Chậm đã!

Lần này, người lên tiếng là Diệp Chân.

Ngay khi lên tiếng, Diệp Chân đã dứt khoát xuất hiện trước mặt Hồ Thanh Đồng.

Thấy bộ dáng này của Diệp Chân, trong đôi mắt của Hồ Bất Định lóe ra một ý cười âm trầm.

- Rất tốt, Hồ Thanh Đồng cấu kết ngoại tộc, đả thương tộc nhân, còn dám công khai kháng pháp, người đâu, bắt lại cho ta, nếu dám phản kháng, chết hay sống không cần lo!

- Đồ Tích, nếu bọn hắn phản kháng, ngươi là Đạo Cảnh trực phiên, bây giờ đã là công giữa sự vụ, chuyện này do ngươi cầm nã, sẽ giao cho ngươi.

Hồ Bất Định đột nhiên hướng về phía vị kia Đạo Cảnh trực phiên Đồ Tích trên bầu trời nói.

Đồ Tích hiện ra thân thể một mặt im lặng, yên lặng mấy hơi mới quay về phía Hồ Thanh Đồng nói.

- Thanh Đồng, ta khuyên ngươi không nên phản kháng, chuyện của ngươi đương nhiên sẽ có chư vị trưởng lão tự mình quyết định.

- Nhốt ta có thể, nhưng nếu muốn tách hai mẹ con chúng ta ra...

Còn chưa nói hết câu, ngón tay Diệp Chân đã nhẹ nhàng chạm lên bờ môi của Hồ Thanh Đồng, che lại âm thanh của Hồ Thanh Đồng.

- Thanh Đồng, chuyện nơi đây giao cho ta xử lý đi.

- Ngươi...

Hồ Thanh Đồng có chút do dự, cũng có chút lo lắng.

Nàng nhìn ra, Diệp Chân quả thật có chút thực lực, nhưng nơi này chính là địa bàn của Hồ tộc.

Bất kỳ một Yêu Tộc nào cũng sẽ không cho phép một Nhân Tộc giương oai ở trên địa bàn của bọn hắn, đây là chuyện tuyệt đối không cách nào dễ dàng tha thứ.

Nhưng nhìn ánh mắt kiên nghị mà kiên định của Diệp Chân, còn có vô cùng tự tin trong mắt, Hồ Thanh Đồng đột nhiên buông tay.

Khẽ gật đầu, kéo Diệp Xích Linh triệt để đứng ở sau lưng Diệp Chân.

Hồ Thanh Đồng cực kì thông minh, nhìn phản ứng của Diệp Chân, trong lòng nàng cũng đã hiểu rõ, Diệp Chân sợ là đã nghĩ ra cái gì.

- Ngươi là một ngoại tộc, còn muốn xen vào sự vụ nội bộ của tộc ta?

Hồ Bất Định cười lạnh.

- Không có cái gì không thể nào!

Diệp Chân tùy ý búng tay một cái, ánh mắt nhìn về phía Vân Dực Hổ Vương tiểu Miêu.

Vân Dực Hổ Vương tiểu Miêu đang chôn cái đầu to của mình ở trong cái khe hẹp giữa bộ ngực cao vút của Hổ Xích Mi, vừa nghe thấy Diệp Chân búng tay thì nhẹ nhàng cào gương mặt Hổ Xích Mi một chút, sau khẽ kêu vài tiếng về phía Hổ Xích Mi.

Nguyên bản, ý nghĩ trước đó của Diệp Chân là, nếu không được thì dùng thủ đoạn bạo lực nhất giải quyết việc này, nhưng bây giờ dính đến an nguy của Hồ Thanh Đồng và Xích Linh Nhi, Diệp Chân không dám mạo hiểm, chỉ có thể dùng một loại phương pháp khác đến giải quyết việc này.

Hổ Xích Mi nhanh chóng giao lưu với Vân Dực Hổ Vương tiểu Miêu vài câu, sau đó bỗng nhiên xuất ra một lệnh bài có hình đầu hổ màu đỏ, sau đó cho thấy thân phận của mình.

- Xích Sắc Hổ Vương Lệnh?

Hồ Bất Định nhìn thấy lệnh bài này, vẻ mặt thoáng biến đổi, kinh ngạc nhìn Hổ Xích Mi vài lần, vẻ mặt trở nên âm trầm, hắn cũng không ngờ, thiếu nữ đi theo bên cạnh Diệp Chân này lại là Xích Mi công chúa của Hổ tộc Xích Hổ Vương.

- Xích Mi công chúa, uy nghiêm của Xích Hổ Vương và công chúa ngươi, chúng ta không dám mạo phạm! Nhưng, chỉ dựa vào một cái lệnh bài, còn không cách nào can thiệp sự vụ nội bộ Hồ tộc ta!

Hồ nhất định cho Hổ Xích Mi một cái đinh mềm.

Hổ tộc cường thế, nhưng cũng không cường thế đến múc dùng một tấm lệnh bài, là có thể can thiệp vào sự vụ của Yêu Tộc khác.

- Còn chưa đủ thật sao?

Hổ Xích Mi vô cùng đương nhiên cười nhạo một tiếng, tiện tay ném ra một phù tấn.

Phù tấn phóng lên tận trời, sau đó vô cùng nhanh chóng rơi vào một ngọn núi trung tâm giữa đông đảo đồi núi Đồ Sơn.

Hồ Bất Định lại nhìn rất rõ ràng, phù tấn của Hổ Xích Mi thẳng tắp rơi vào trên ngọn núi trung tâm nhất, cũng là cao nhất của Đồ Sơn, nơi đó là Thanh Khâu mộ tổ Thanh Khâu điện.

Có thể thường ở trong Thanh Khâu điện, trừ hai Tả Hữu đại trưởng lão của Hồ tộc ra, cũng chỉ có mấy vị Thái Thượng trưởng lão Hồ tộc của Thanh Khâu bọn hắn!

Mấy hơi sau, một đạo lưu quang từ trong Thanh Khâu mộ tổ Thanh Khâu điện phóng lên tận trời, nhanh chóng bay về hướng này.

Lưu quang còn chưa đến, một âm thanh cười ha ha đã từ phương xa truyền đến.

- Xích Mi tiểu oa nhi, ngọn gió nào đã thổi ngươi đến đây, lại nhớ tới gặp lão già ta.

Thoáng chốc, sắc mặt của Hồ Bất Định lập tức đại biến.

Bởi vì đây là âm thanh của thái thượng Tam trưởng lão Hồ tộc!