Chương 2070 Xích Linh Nhi thỏa mãn
Lão Chu không ai xa lại, chính là một trong bốn đại yêu năm đó cùng Diệp Chân rời đi Chân Huyền đại lục, Trư Yêu Chu Hồng.
Chu Hồng tới nơi này, cũng chẳng suy nghĩ gì nữa.
Huyền Hổ, Tôn bá, Chu Hồng, Hồ Thanh Đồng bốn người cùng nhau xuất thân từ Chân Huyền đại lục, đều là người từ bên ngoài đến, sau đi vào Thái Mông Yêu Giới, thường có liên hệ chiếu ứng lẫn nhau, cũng là chuyện rất bình thường.
Cho đến bây giờ, Diệp Chân cũng không hiểu rõ được suy nghĩ trong đầu của Hồ Thanh Đồng, vì sao không nguyện ý cho Xích Linh Nhi nhận người phụ thân như hắn.
Diệp Chân muốn hỏi, nhưng ngay cả cơ hội nói Hồ Thanh Đồng cũng không cho hắn.
Bây giờ có Chu Hồng là người quen, có quan hệ không tệ với Hồ Thanh Đồng, Diệp Chân muốn từ Chu Hồng câu thông một chút, hỏi xem vì nguyên nhân gì.
Trước kia Diệp Chân không biết có Xích Linh Nhi, mặc dù xảy ra chuyện phu thê ngoài ý muốn với Hồ Thanh Đồng, Diệp Chân cũng thật sự tỏ thái độ phải chịu trách nhiệm, nhưng Diệp Chân cũng rất tôn trọng suy nghĩ của Hồ Thanh Đồng.
Trước đó, Diệp Chân nghĩ chỉ cần Hồ Thanh Đồng không nguyện ý, hắn sẽ không ép buộc.
Nhưng bây giờ, có Xích Linh Nhi lại không giống vậy, Diệp Chân nhất định phải phụ trách.
Đây không chỉ vì Xích Linh Nhi, cũng không chỉ vì trách nhiệm làm phụ thân, nhiều hơn chính là vì Hồ Thanh Đồng.
Diệp Chân biết, trong lòng của Hồ Thanh Đồng khẳng định có hắn, bằng không, cũng sẽ không nhiều năm một thân một mình như thế, chấp nhận cực nhọc đau khổ nuôi dưỡng Xích Linh Nhi, còn cho Xích Linh Nhi mang họ Diệp.
Về phần nguyên nhân, Diệp Chân suy đoán một chút, hẳn là có quan hệ với chuyện năm đó Phong Kinh Nguyệt phá vỡ chuyện tốt giữa hắn và Hồ Thanh Đồng rồi phẫn nộ rời đi, mà sau đó, Diệp Chân lại ném Hồ Thanh Đồng qua, đi tìm Phong Kinh Nguyệt.
Nhưng tình huống năm đó, thật sự quá phức tạp.
Vô luận như thế nào, hiện tại Diệp Chân nhất định sẽ tìm biện pháp để Hồ Thanh Đồng tiếp nhận chính mình.
- A? Diệp huynh đệ?
Nhìn Diệp Chân, Chu Hồng đầu tiên ngẩn ngơ, sau đó mãnh liệt tiến lên, vô cùng kinh hỉ, mãnh liệt lắc bả vai Diệp Chân.
- Diệp huynh đệ, sao ngươi tới đây?
- Ha ha ha, không nghĩ tới đến nơi này của Thanh Đồng còn có thể gặp được Diệp huynh đệ ngươi, thật sự quá tốt!
Người trong Yêu tộc, hình thể càng lớn, sau khi biến hóa hình thể cũng càng lớn, giống Chu Hồng, cao đến hai thước rưỡi, như một người khổng lồ, lúc này, lắc Diệp Chân trận mãnh liệt một cái, cũng làm cho mắt của Diệp Chân trợn trắng.
Cũng may Diệp Chân đã sớm luyện thành Hắc Long Bá Thể giai đoạn đầu, bằng không, bỗng nhiên mãnh liệt dao động như vậy, có thể làm cho Diệp Chân dao động tan ra thành từng mảnh.
Không đợi Diệp Chân dừng lại dao động, bỗng nhiên tay của Chu Hồng đánh ra một quyền thật mạnh vào ngực của Diệp Chân một cái, trực tiếp nện Diệp Chân lui lại ba bước, phun ra khí huyết.
- Hừ, tiểu tử ngươi sớm nên đến xem Thanh Đồng, nếu tiểu tử ngươi lại không đến, mấy người chúng ta còn chuẩn bị đi qua tìm làm phiền ngươi!
Chu Hồng chỉ vào mũi Diệp Chân mắng.
Diệp Chân cười khổ.
Hiển nhiên, Chu Hồng cũng đã sớm biết chuyện này, chỉ một mình hắn không biết.
Việc này, Diệp Chân còn thật sự không cách nào giải thích, chỉ có thể trách hắn quá vô tâm!
- Đúng, đã đến, vì sao không đi vào gặp Thanh Đồng, ở đây làm gì?
Chu Hồng kinh ngạc hỏi.
- Ngươi sẽ không còn chưa gặp Xích Linh Nhi?
- Đã gặp.
Diệp Chân lần nữa nở nụ cười khổ.
- Biết rồi?
Chu Hồng xích lại gần Diệp Chân.
- Ngươi nhìn ra không, tiểu cô nương Xích Linh Nhi kia, giữa lông mày lại y chang tiểu tử ngươi.
Chu Hồng sợ Diệp Chân không biết, còn nói cho hắn hiểu.
- Ta biết, Xích Linh Nhi là hài tử của ta.
- Vậy tại sao còn không đi vào?
Chu Hồng trừng mắt, sắp nổi giận.
- Ta đi vào, gặp, chưa chờ ta mở miệng nói chuyện này, Thanh Đồng đã đuổi ta ra ngoài, ta đã đứng trước cửa này được ba bốn ngày, Thanh Đồng cũng không cho ta đi vào.
Diệp Chân bất đắc dĩ nói.
- Chờ ba bốn ngày, thành tâm cũng có, cũng không cho ngươi đi vào?
Chu Hồng suy nghĩ một hồi, đôi mắt di động.
- Ngươi chờ chút, ta đi vào tâm sự với Thanh Đồng lại nói.
Chu Hồng đi đến bên ngoài cửa Hồ Thanh Đồng, đã thấy Vân Dực Hổ Vương Tiểu Miêu và Hổ Xích Mi hiện ra nguyên hình dính nhau cùng một chỗ.
Tuy nhiên, ngoại hình Tiểu Miêu có chút biến hóa, nhưng Chu Hồng có thể liếc một chút, đã nhận ra Vân Dực Hổ Vương Tiểu Miêu, thuận tay đá Vân Dực Hổ Vương Tiểu Miêu một cái.
- Thông suốt rồi, ngươi con vật nhỏ này nên sớm phối hợp với con cọp cái, xem ra tiểu tử ngươi cũng đã học xấu.
Một chân cắt ngang chuyện tốt của Tiểu Miêu, làm cho Tiểu Miêu rất bất mãn gầm nhẹ một tiếng.
- Ôi, còn dám nhe răng với đại gia ta?
Chu Hồng mang theo vài phần trêu đùa, một bàn tay vỗ lên đầu của Tiểu Miêu.
Tiểu Miêu đang khó chịu, hừ lạnh một tiếng, một móng vuốt hổ bay lên, đón lấy bàn tay của Chu Hồng.
Cảm giác được móng vuốt của Tiểu Miêu ẩn chứa sức mạnh, Chu Hồng cũng đã hiểu Tiểu Miêu tưởng bị khiêu khích, ban đầu trêu đùa nhất chưởng đột ngột lại tăng tốc phát lực.
Một móng vuốt một chưởng đụng vào nhau, phát ra âm thanh trầm đục như kinh lôi.
Trong âm thanh nổ vang, Chu Hồng đã bịch bịch bịch lùi lại ba bước, nhìn bàn tay ra chiêu cấp tốc sưng đỏ, nhìn lại Tiểu Miêu, thần sắc dần dần trở nên kinh ngạc.
Thần niệm ba động, thần hồn lực lượng của Chu Hồng đảo qua nhiều lần trên thân của Tiểu Miêu, sau đó, Chu Hồng dùng ánh mắt giống như gặp quỷ, nhìn chằm chằm Tiểu Miêu nói.
- Giới Vương cảnh ngũ trọng hậu kỳ?
- Ngươi con vật nhỏ này, mấy năm qua, ngươi tu luyện như thế nào?
Trong ánh mắt kinh ngạc của Chu Hồng, sau khi Tiểu Miêu trang bức xong, lỗ mũi lần nữa phun ra một cỗ hơi lạnh, gầm nhẹ một tiếng, chậm rãi nằm trên mặt đất, thuận tay lại kéo về Xích Mị Hổ có hình thể nhỏ nhắn xinh xắn vào trong ngực hắn.
- Cái này…
Vẻ mặt phiền muộn của Chu Hồng nhìn về phía Diệp Chân.
- Việc này, ngươi muốn biết, chúng ta sau này hãy nói, ngươi nhanh đi gặp Thanh Đồng.
Diệp Chân vội la lên.
- Ách, tốt!
Chu Hồng có chút xấu hổ gãi đầu:
- Không nghĩ tới mấy năm không gặp, thực lực vật nhỏ này, vậy mà còn mạnh hơn so với ta, ai…
Chu Hồng tùy ý đẩy ra cửa sân, âm thanh tùy tiện đã vang lên.
Hiển nhiên, Chu Hồng rất quen thuộc đối với nơi này, thường tới nơi này.
- Xích Linh Nhi, Chu đại bá ngươi đến, tại sao vẫn chưa ra?
- Ngươi đoán xem, lần này Chu đại bá ngươi mang cho ngươi món gì ngon?
Xích Linh Nhi vẫn luôn đóng chặt phòng cửa, đẩy ra một cái khe nhỏ, lộ ra cái đầu nhỏ, đầu tiên là liếc mắt cẩn thận nhìn đám người Diệp Chân ngoài viện một chút, sau đó mới nói.
- Chu đại bá, ngươi sẽ không lại mang cho ta đồ chơi làm bằng đường chứ? Mẫu thân của ta không cho ta ăn, nói ăn nhiều đồ chơi làm bằng đường, hàm răng sẽ bị sâu!
- Làm sao lại cho ngươi ăn đồ chơi làm bằng đường, đại bá ta lần này mang cho ngươi bánh đậu năm màu, rất lạ, đại bá ta xếp hàng nửa canh giờ ở Thanh Khâu thành mới mua được cho ngươi đó.
Xích Linh Nhi cầm lấy bánh đậu năm màu mà Chu Hồng đưa cho nàng, nhẹ nhàng khẽ cắn, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đã lộ ra vẻ kinh ngạc, sau đó dùng cái lưỡi nhọn liếm một cái, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đã tràn ngập thỏa mãn.
Chu Hồng thì cười giả dối.
- Đường! Ngọt, rất ngọt! Họ Chu này, lại vẫn đưa đường cho tiểu cô nương này.
Tiểu Miêu ma quỷ nói.
Diệp Chân ra hiệu Tiểu Miêu dừng lại, nhìn Xích Linh Nhi vụng trộm ăn kẹo một mặt thỏa mãn, khóe miệng của Diệp Chân cũng chất đầy nụ cười.
Nhưng, Diệp Chân càng chờ mong, càng chờ mong Chu Hồng có thể hỏi ra kết quả hay không.
Nửa canh giờ sau, vẻ mặt của Chu Hồng khó chịu đi ra từ bên trong phòng của Hồ Thanh Đồng, Diệp Chân thấy thế trong lòng trầm xuống.