Chương 2071 Hầu Ca Làm Đại Sự Kinh Thiên.
Nhìn vẻ mặt của Chu Hồng âm trầm đi tới, trong lòng của Diệp Chân như bảy tám cái thùng nước từ trên trời rơi xuống, khẩn trương, hỗn loạn.
Nói thật, cho dù khi đối mặt với Đạo Cảnh cường giả, Diệp Chân đều không có khẩn trương như vậy.
Diệp Chân sốt sắng nhìn soi mói, Chu Hồng một mặt âm trầm đi đến trước mặt Diệp Chân, không chút do dự đã cho Diệp Chân một quả đám thật mạnh.
- Ta nói này Diệp huynh đệ, ngươi làm sao lại không biết chuyện mình làm?
Diệp Chân bị đánh, phun ra khí huyết cuồn cuộn, vẻ mặt ngơ ngác.
- Chu đại ca, đến cùng đã chuyện gì xảy ra, ngươi nói rõ.
Ánh mắt của Chu Hồng rơi vào trên thân Lăng Thiên Bích bên cạnh người Diệp Chân, dừng lại mấy hơi.
- Ai, Diệp huynh đệ, ngươi cũng là người thông minh, đương nhiên, Lão Chu ta cũng hiểu, nam nhân, người nào không có tam thê tứ thiếp, người nào không thích trêu hoa ghẹo nguyệt, những này, ta đều có thể hiểu.
- Có thể lần này, ngươi đến tìm mẫu tử Hồ Thanh Đồng trở về, ngươi làm gì lại mang theo tiểu thiếp ngươi mới thu nạp? Ngươi còn không biết tình khí của Thanh Đồng? Đây chính là khoe khoang.
- Lúc này mới mấy năm không gặp, bên cạnh ngươi lại nhiều thêm mấy người.
- Ngươi nói thật cho ta, ngoại trừ Lục La, Phong Kinh Nguyệt còn có sư tỷ kia của ngươi, còn có tiểu thiếp trước mắt ngươi mới thu nạp, những năm này, ngươi đến cùng nạp bao nhiêu nữ nhân?
Chu Hồng hỏi.
- Tiểu thiếp mới nạp?
Mắt của Lăng Thiên Bích trợn tròn, mà Diệp Chân lại lần nữa không hiểu.
Nhưng, Diệp Chân rất nhanh đã kịp phản ứng, trong chớp mắt đã hiểu tất cả nguyên nhân của chuyện này.
Lăng Thiên Bích cũng bị thẹn đỏ bừng cả khuôn mặt, mặc dù nói Diệp Chân thật muốn nhận nàng, nàng cũng không có bao nhiêu phản kháng, bây giờ bên người Diệp Chân càng lâu, càng bội phục Diệp Chân, hầu hạ Diệp Chân cũng càng thêm dụng tâm dụng ý.
Cái gọi là mỹ nữ yêu anh hùng, chính là đạo lý này.
Thế nhưng, cho tới bây giờ, giữa Lăng Thiên Bích và Diệp Chân thật đúng là không có gì.
Diệp Chân suy nghĩ rõ, lại có cảm giác như đi ra ngoài đụng phải cây.
Ta cũng một đi không trở lại, nguyên lai căn nguyên là xuất hiện trên người Lăng Thiên Bích.
Làm nửa ngày, nguyên lai là Hồ Thanh Đồng hiểu lầm quan hệ giữa Diệp Chân và Lăng Thiên Bích.
Trong chớp mắt, Diệp Chân đã nhớ lại khi vừa mới vào nhà, tình huống Lăng Thiên Bích giành việc hầu hạ, pha nước trà cho mình.
Diệp Chân bình thường được Lăng Thiên Bích hầu hạ đã quen, lúc ấy chỉ lo chơi với Xích Linh Nhi, cũng không để ý.
Nhưng bây giờ nghĩ lại, lúc ấy tình huống kia, cảm giác của Hồ Thanh Đồng sợ sẽ không dễ chịu.
Hồ Thanh Đồng sợ là không chỉ hiểu lầm thân phận Lăng Thiên Bích, chỉ sợ còn cảm giác đây là nàng còn chưa có trở lại bên người Diệp Chân, người bên cạnh Diệp Chân đã bắt đầu tranh giành tình cảm.
Dựa theo tính tình thanh cao của Hồ Thanh Đồng, đuổi nhóm người Diệp Chân ra, cũng không kỳ quái.
Hiểu rõ mọi chuyện, ban đầu Diệp Chân sầu mi khổ kiểm, trên mặt lại hiển hiện mỉm cười.
Chu Hồng ngốc lăng.
- Diệp huynh đệ, ngươi như vậy không đúng lắm, ta đang hỏi ngươi, ngươi lại còn cười?
Chu Hồng cũng có chút tức giận, mấy người bọn hắn, quan hệ với Hồ Thanh Đồng, có hơi giống huynh muội, hắn đi vào hỏi một trận, sau khi nói chuyện qua loa với Hồ Thanh Đồng, đã hiểu đại khái một chút, nói Diệp Chân mang theo một nữ nhân tới.
Chính nàng có tay có chân, không cần người khác tới nuôi, càng không nguyện ý cùng người khác tranh giành tình cảm, sợ Xích Linh Nhi bị khinh thường
- Không phải, ta không có cười!
Diệp Chân bận bịu giải thích.
- Ngươi cho là ta mù?
Con mắt của Chu Hồng lập tức trừng to.
- Không phải.
Kỳ thực Diệp Chân đang cười, sau khi biết được nguyên nhân chân chính, Diệp Chân rất nhẹ nhàng, Diệp Chân cảm giác được, Hồ Thanh Đồng ăn dấm chuyện này, thứ nhất là tính tình thanh cao, thứ hai chính là trong lòng thật sự có Diệp Chân.
Bằng không vì sao ăn dấm?
- Chu đại ca, hiểu lầm, chuyện này, thật sự là hiểu lầm rất lớn!
Diệp Chân vội vàng giải thích.
- Quan hệ giữa ta và Thiên Bích, cũng không phải như trong tưởng tượng của các ngươi, nàng là đồ đệ của ta, ta với nàng là quan hệ thầy trò?
Chu Hồng hơi ngốc một chút, lập tức đã cười lạnh.
- Diệp huynh đệ, mấy năm không gặp, trí tuệ của ngươi đã tăng lên, ngươi xem Chu ca ta là heo để trêu đùa?
- Nàng là đồ đệ ngươi? Ngươi là một gia hỏa Huyền Cung cảnh cửu trọng, sẽ có một võ giả Giới Vương cảnh tứ trọng bái ngươi làm thầy? Coi như ta khờ, ta tin, có thể Thanh Đồng nàng cũng không ngốc.
- Không phải ai…
- Thiên Bích, ngươi đến, ngươi giải thích chuyện này, giải thích rõ ràng tất cả nguyên nhân chuyện này cho Chu đại ca.
Diệp Chân có chút tức giận.
Lăng Thiên Bích tiến lên, từ từ kể lại chuyện nàng khôi phục trí nhớ kiếp trước, nhận ra Diệp Chân là sư tôn nàng CỦA kiếp trước.
Việc này, nói ra rất mơ hồ, nhưng Lăng Thiên Bích trải qua huyễn cảnh, hết lần này tới lần khác còn nói vô cùng nghiêm túc, Chu Hồng nghe xong cũng ngẩn người.
- Tất cả đều là thật?
Sau khi Chu Hồng nghe xong cũng một mặt chưa hiểu, hắn cũng không nghĩ tới, lại còn có chuyện khúc chiết như thế.
- Nếu nói như thế, đây thật đúng là hiểu lầm, ngươi chờ.
Chu Hồng do dự một chút, đã xoay người lần nữa đi về phía tiểu viện Hồ Thanh Đồng.
Trong tiểu viện, Hồ Thanh Đồng đã bị thẹn mặt mũi tràn đầy ửng hồng.
Tuy nàng thanh cao, nhưng nếu ngươi nói không có chút ý nghĩ kia, đây là không thể nào.
Cho nên, khi Chu Hồng và Diệp Chân nói chuyện, rồi Lăng Thiên Bích giải thích, nàng đều đang nghe trộm.
Sau khi nghe xong đã vô cùng xấu hổ.
Nàng còn tưởng rằng còn chưa có trở lại bên người Diệp Chân, Lăng Thiên Bích đã bắt đầu tranh giành tình cảm với hắn, không nghĩ tới là nàng ghen tuông vô lý.
Đây thật quá xấu hổ.
Chờ Chu Hồng đi vào, đâu ra đấy giải thích tất cả mọi chuyện cho Hồ Thanh Đồng, chính bản thân Hồ Thanh Đồng căn bản không nghe lọt tai bao nhiêu.
Mà một vấn đề là chuyện này đến cùng làm sao bây giờ?
Nhiều năm xa cách như vậy, bây giờ trùng phùng, lại làm ra một chuyện xấu hổ hồ đồ, không thể chấp nhận như vậy để cho nàng có chút xấu hổ khi đối mặt với Diệp Chân.
Nhất là lại để cho Diệp Chân đi vào, nàng làm sao đối mặt với Lăng Thiên Bích đồ đệ của Diệp Chân đây?
Đừng nhìn Chu Hồng họ Chu, càng xuất thân là Trư Yêu, hành sự tùy tiện, nhưng kỳ thật trong lòng của Chu Hồng lại hơi cẩn thận, chưa nói tới tâm tư tỉ mỉ, nhưng trong lúc làm việc, Diệp Chân cảm giác được Chu Hồng càng thêm đáng tin, cẩn thận so với Thông Tí Hỏa Hầu Vương.
Chu Hồng phát hiện cảnh trước mắt của Hồ Thanh Đồng tình, suy nghĩ một chút, đã nói.
- Ai, Thanh Đồng, ta và Diệp huynh đệ nhiều năm không gặp như vậy.
- Hôm nay mượn tiểu viện của ngươi dùng một lát, ngươi chuẩn bị chút đồ ăn, ta uống hai chén với Diệp huynh đệ.
Hồ Thanh Đồng cúi đầu, đáp lại một tiếng như âm thanh muỗi vằn.
- Diệp huynh đệ, có mang theo rượu ngon không?
Chu Hồng cao giọng quát.
- Có! Có rượu ngon!
- Vậy ngươi có ý định uống vài hũ với Chu ca ta không? Tiểu tử ngươi sẽ không keo kiệt đến trình độ này?
- Làm sao lại, sợ Chu ca ngươi uống không mạnh thôi!
- Cái rắm, có gan thì mau mau lấy ra vài hũ, xem ai say trước, nói trước, không cho dùng linh lực!
- Được!
Diệp Chân nghe vậy rất vui mừng, sau đó Lăng Thiên Bích, Hổ Xích Mi, Tiểu Miêu lần nữa tiến vào trong tiểu viện của Hồ Thanh Đồng.
Mới vừa vào cửa, Xích Linh Nhi đã thả người nhảy vào trong ngực Diệp Chân:
- Diệp thúc thúc đến, lại có người chơi với ta!
Nhưng, Hồ Thanh Đồng lại không có lộ diện, trực tiếp đi ra sau chuẩn bị thịt rượu.
- Sư tôn, ta qua nhà bếp giúp một chút.
Lăng Thiên Bích nói.
- Ừ đi đi.
Diệp Chân gật đầu nói.
Trong phòng bếp tiểu viện, Lăng Thiên Bích tiếp cận trước, đến giúp đỡ, gọi một câu 'Sư tỷ', đã làm cho Hồ Thanh Đồng ửng cả mặt.
- Sư nương, không trách ngươi hiểu lầm, chủ yếu là những năm này, ta vẫn luôn hầu hạ cuộc sống thường ngày của sư tôn, ngươi mới nhìn thấy, cảm giác quái dị rất bình thường.
Có Lăng Thiên Bích khuyên bảo, Hồ Thanh Đồng cũng không có xấu hổ như trước đó.
Trong phòng, Diệp Chân và Chu Hồng ôm chiếc bụng lớn, chén lớn chén lớn rượu ngon đổ vào trong bụng.
Diệp Chân rất cao hứng, cao hứng vì Thanh Đồng xem như đã tiếp nhận hắn.
Mà con hàng Chu Hồng này, thuần túy lại nghẹn, nghiện rượu của Diệp Chân.
Tận hứng uống vài hũ, hai người trò chuyện, Diệp Chân cũng nhớ tới chính sự lần này hắn tới, thuận miệng hỏi tình huống Thông Tí Hỏa Hầu Vương Tôn Bá.
Đây là muốn nhắn lại lời nhắn của lão tổ tông Yêu Thần Điện có quan hệ với Tôn Bá, hai là từ Yêu Soái canh giữ nhà tù Hắc Hổ, Diệp Chân biết Tôn Bá vẫn luôn đang tìm cách cứu Huyền Hổ, Diệp Chân muốn biết tình huống trước mắt của Tôn Bá.
Diệp Chân hỏi đến Tôn Bá, Chu Hồng đã mãnh liệt vỗ ót một cái.