Chương 2086 Lấy thật nhiều ưu thế vào tay
Hàn ý trong lời nói của Diệp Chân lần nữa làm Hồ Liên lạnh rùng mình một cái.
Hồ Liên xuất thân từ Hồ tộc, tính tình cực kém nhưng lại không ngu ngốc.
Trong chớp mắt, nàng đã hiểu rõ Diệp Chân muốn làm gì!
Cũng hiểu rõ, Diệp Chân trước mắt này tuyệt đối là một kẻ hung ác!
Đột nhiên, Hồ Liên cảm thấy cha hắn làm chuyện này có thể hơi thiếu cân nhắc.
Đã trêu chọc đến đại họa hủy diệt đối với tiểu gia tộc bọn họ.
Dưới uy hiếp của Diệp Chân, Hồ Liên đứt quãng nói một chuỗi tên người, tính cả Hồ Liên và bản thân Đồ Viêm, Hồ Bất Định là hai tử, một nữ, ba tôn.
Độc nữ thì đương nhiên là Hồ Liên, đại nhi tử đã sớm bị Hồ Bất Định bồi dưỡng trưởng thành, mấy trăm năm trước đã đưa đến làm tham tán sự vụ dưới trướng một vị Đại Thánh, nghe nói đã thành quân sư thân tín.
Đại nhi tử Hồ Khoan của Hồ Bất Định có một nhi tử, Hồ Trường Tế, bây giờ đã lớn lên trưởng thành, trước mắt đang ở trong Hồ phủ tiếp nhận Hồ Bất Định dạy bảo, chủ yếu là dạy bảo trên mưu lược thực vụ, tu vi Huyền Cung Cảnh nhị trọng.
Tiểu nhi tử Hồ Quảng, cũng sinh ra một tử tên là Hồ Hữu Tế, cũng đang được Hồ Bất Định dạy bảo.
Tiểu nhi tử Hồ Quảng có tư chất bình thường, nhưng thật ra mặc dù tôn tử Hồ Hữu Tế còn vị thành niên, nhưng thiên tư thông minh, rất thích đọc sách, được Hồ Bất Định coi là bảo vật trong tay.
Dưới uy hiếp của Diệp Chân, Hồ Liên cho dù hiểu rõ Diệp Chân muốn làm gì, nhưng vì nhi tử Đồ Viêm của nàng, nàng vẫn quyết định thành thật khai báo.
- Lập tức vẽ lại chân dung con cháu Hồ gia ra cho ta. Không nên giở trò gian, lát nữa trượng phu của ngươi sẽ làm chuyện giống vậy, nếu dám giở trò gian, kết quả ngươi cũng biết!
Diệp Chân một mặt tàn khốc.
Giữa đắng chát vô biên, dù Hồ Liên rất không nguyện ý nhưng vẫn tận tâm tận ý dùng phương pháp thần ghi chép vẽ ra chân dung con cháu Hồ gia cho Diệp Chân.
Sau đó, Diệp Chân ngăn cách tất cả âm thanh của hư không lao tù nhốt Hồ Liên, tiếp tục bắt đầu thẩm vấn Đồ Hùng.
Đồ Hùng là người thông minh, mặc dù thoi thóp, nhưng thời gian lúc này đã sớm để hắn nhìn rõ ràng tình huống bây giờ.
Nếu bọn hắn không phối hợp, người bị trừng phạt sẽ là con của bọn họ.
Cho nên, Đồ Hùng trả lời rất thẳng thắn, chân dung cũng vẽ rất thẳng thắn.
Dưới tình huống không thông đồng, Đồ Hùng và Hồ Liên trả lời giống nhau như đúc, hai người cho ra chân dung tương tự nhau, cũng cao tới chín thành.
- Hừ, coi như các ngươi thức thời!
Ghi nhớ chân dung trong ngọc giản vào trong đầu, Diệp Chân hừ lạnh một tiếng, định rời khỏi.
- Huynh đệ, bắt Xích Linh Nhi là nhạc phụ ta không đúng, nhưng còn xin ngươi cho nhi tử ta đường sống, dù sao Viêm Nhi cũng còn là con nít, bị thương nặng như vậy, hắn cần cứu chữa gấp.
Thấy Diệp Chân muốn rời khỏi, Đồ Hùng đau khổ cầu xin.
Thân hình Diệp Chân hơi dừng một chút, không nói gì, chớp mắt đã biến mất.
Nhưng trong nháy mắt tiếp theo, Đồ Hùng lại ngạc nhiên phát hiện, hàng rào vô hình đang nhốt hắn đột nhiên biến mất, lau nước mắt, Đồ Hùng kéo lấy cơ thể tàn tạ nhào về phía nhi tử Đồ Viêm cũng đang thoi thóp.
Nửa khắc đồng hồ sau, Diệp Chân lần nữa xuất hiện dưới lòng đất phủ đệ của Hồ Bất Định.
Giày vò hơn nửa ngày, lúc này sắc trời đã gần đen, lại là thuận tiện hơn cho Diệp Chân làm việc.
Diệp Chân vẫn như cũ quyết định, bắt đầu từ đơn giản nhất đến quan trọng nhất.
Diệp Chân không biết đến cùng Hồ Bất Định có nặng thân tình hay không, chuyện hắn toan tính mưu đồ có thể vượt trên thân tình hay không, nhưng Diệp Chân hiểu rõ, chuyện lúc này hắn phải làm chính là tận lực nhiều tích lũy thẻ đánh bạc nhất vào trong tay.
Bàn về sự ngoan cố, Diệp Chân tự hỏi không thua bất luận kẻ nào!
Mục tiêu thứ nhất, chính là nhị tôn tử Hồ Hữu Tế của tiểu tôn tử của Hồ Bất Định, là người mà Hồ Bất Định thích nhất.
Không cần Diệp Chân tìm kiếm, Nhiếp Đinh nghe được tin tức của Diệp Chân đã thật sớm chỉ vị trí của Hồ Hữu Tế cho hắn.
Sắc trời đã tối, Hồ Hữu Tế vừa cơm nước xong xuôi trở về, uống mấy ngụm trà đã lại có thói quen ngồi vào bàn đọc sách.
Lúc này, trên bàn đọc sách có một gốc trúc linh lung giống như sống lại, như thiểm điện bắn về phía đầu Hồ Hữu Tế, làm cho hôn mê tại chỗ.
Thân hình Diệp Chân lóe lên, vung tay lên, lập tức thu Hồ Hữu Tế vào trong không gian Thận Long Châu.
Có cường giả Đạo Cảnh như Hồ Bất Định tọa trấn, Diệp Chân làm việc không thể không kiêng nể gì giống như lú ở trong nhà của Hồ Liên, hắn phải cẩn thận từng li từng tí.
Chí ít tại trước khi bắt toàn bộ nhân vật quan trọng vào trong tay thì hắn không thể bại lộ.
Mục tiêu thứ hai của Diệp Chân chính là đại tôn tử Hồ Trường Tế của Hồ Bất Định, nhưng khi Diệp Chân qua đó lại phát hiện có chút phiền phức.
Hồ Trường Tế này lại đang thưởng thức mấy ca kỹ biểu diễn vũ nhạc, nhìn trận thế này, trong thời gian ngắn chắc chắn sẽ chưa thể kết thúc sớm được.
Cái này khiến Diệp Chân vô cùng sốt ruột.
Phủ đệ của cửu trưởng lão Hồ Bất Định không thể so với trong nhà Hồ Liên, trong nhà Hồ Liên chỉ có một hạ nhân, nhưng trong phủ Cửu trưởng lão Hồ Bất Định có đến mấy trăm nô bộc.
Tin tưởng không bao lâu sau, chuyện Hồ Hữu Tế mất tích sẽ bạo phát đi ra.
Thời gian cho Diệp Chân hành động không nhiều.
- Tối nay, nhất định là một đêm cực kỳ khó quên của Hồ phủ.
Khóe miệng lộ ra nụ cười lạnh, thân hình Diệp Chân đã đổi thành một bộ dáng khác, khăn đen che mặt, nhìn qua cực kỳ thần bí.
Lặng yên không một tiếng động, Diệp Chân đột ngột xông ra khỏi lòng đất.
Bỗng nhiên có một hắc y nhân xông ra làm cho một đám ca kỹ bị hù kinh hoảng thét lên, còn không đợi đại tôn tử Hồ Trường Tế của Hồ Bất Định kịp phản ứng thì thân hình đã bị khóa chặt, ngay sau đó hắn xuất hiện trong một không gian cực kỳ xa lạ.
Ầm ầm!
Một tia chớp cực kỳ đột ngột đánh xuống đến, trực tiếp đánh Hồ Trường Tế trọng thương.
Mà lúc này, trong Hồ phủ, một ánh lửa bỗng nhiên từ Tây viện bộc phát ra, chỉ trong thời gian một hai hô hấp, Tây viện Hồ phủ đã ánh lửa ngút trời.
Hồ phủ đại loạn.
Tây viện Hồ phủ, là chỗ ở của hai vị Tôn thiếu gia, chỗ ở của hai vị Tôn thiếu gia xảy ra chuyện, ít cao thủ trong Hồ phủ đều điên cuồng xông về phía bên này.
Gần như ngay lúc đó, một tiếng hừ lạnh tràn đầy tức giận, mang theo khí tức Đạo Cảnh làm cho người kinh hãi từ vị trí trung tâm Hồ phủ vang lên, trong chớp mắt đã rơi thẳng vào Tây viện, đánh ra một chưởng, đại hỏa ở Tây viện đột bị diệt hết!
- Hữu Tế và Trường Tế đâu?
Thần niệm tỏa ra nhưng không phát hiện được tung tích của hai tôn nhi làm cho Hồ Bất Định một mặt kinh ngạc.
Cũng ở trong nháy mắt này, Diệp Chân được Nhiếp Đinh chỉ điểm, thẳng đến trên bầu trời Đông viện phủ đệ của Hồ Bất Định, vô cùng chuẩn xác vây chặt tiểu nhi tử Hồ Quảng của Hồ Bất Định.
Tiểu nhi tử Hồ Quảng của Hồ Bất Định có tu vi Giới Vương Cảnh tứ trọng, luận tu vi thì cao hơn Diệp Chân, nhưng luận lực lượng thần hồn thì tuyệt đối không sánh bằng Diệp Chân.
Lúc này, chính là lúc tốc chiến tốc thắng.
Không chút do dự, Diệp Chân đã bộc phát ra toàn bộ lực lượng Nguyên Linh của hắn, chính là vì một kích bắt được tiểu nhi tử Hồ Quảng này của Hồ Bất Định!
Ngay khi ba động Nguyên Linh bàng bạc vô song dâng lên, tiểu nhi tử Hồ Quảng của Hồ Bất Định trong chớp mắt hư không tiêu thất.
Nhưng, ba động Nguyên Linh chợt lóe lên này trong nháy mắt đã kinh động Hồ tộc Cửu trưởng lão Hồ Bất Định vừa đuổi tới Tây viện.
Có thể nói là Hồ Bất Định tận mắt nhìn thấy tiểu nhi tử Hồ Quảng của hắn hư không tiêu thất.
Thật ra cũng chỉ là khoảng cách ba, bốn dặm mà thôi.
- Tặc tử, ngươi dám!
Sắc mặt Hồ Bất Định tái xanh, một tiếng gầm thét như tiếng sấm, chớp mắt đã tới!