← Quay lại trang sách

Chương 2085 Ranh Giới Cuối Cùng Biến Mất

Nếu gặp phải địch nhân có thực lực cường đại, có thể dẫn vào hoặc thu vào trong Thận Long châu, tăng cường chiến lực phe mình, hạn chế thực lực của đối phương để thủ thắng, dùng yếu thắng mạnh, không có gì thích hợp bằng.

Đáng tiếc là, trước mắt Thận Long châu chỉ mới phá giải được năm tầng phong ấn, bốn tầng phong ấn mấu chốt nhất còn lại vẫn còn chưa được mở, cho nên những tác dụng mạnh mẽ này, vẫn không cách nào thực hiện.

Nhưng, đây cũng không ảnh hưởng Diệp Chân thu địch nhân vào trong Thận Long châu.

Dưới tình huống kẻ địch không nguyện ý hoặc không có chuẩn bị, muốn thu mục tiêu vào Thận Long châu, Diệp Chân phải thỏa mãn một điều kiện thần hồn lực lượng hoặc lực lượng Nguyên Linh, nhất định phải mạnh mẽ hơn mục tiêu ít nhất một phần ba trở lên.

Mà dưới tình huống mục tiêu có chuẩn bị, lực lượng Nguyên Linh của Diệp Chân, nhất định phải mạnh hơn mục tiêu gấp đôi, mới có thể cưỡng ép thu mục tiêu vào trong Thận Long châu.

Dưới điều kiện này, Diệp Chân cảm giác hắn thu Hồ Liên, Đồ Viêm thậm chí Đồ Hùng có tu vi Giới Vương cảnh hậu kỳ vào trong Thận Long châu, hoàn toàn không có vấn đề.

Vừa rồi làm như thế, chỉ là vì không làm cho người khác chú ý, để phòng đánh rắn ra khỏi hang.

Nhưng, muốn một thu cường giả đạo cảnh vào trong Thận Long châu, cũng không nhất định làm được.

Mà Diệp Chân thu một nhà Hồ Liên vào trong Thận Long châu, chỉ vì thuận tiện hành sự mà thôi.

Trong Thận Long châu, vô luận Diệp Chân làm ra bao nhiêu động tĩnh lớn, ngoại giới cũng sẽ không biết được, càng không cách nào truyền lại tin tức.

Hơn nữa, Diệp Chân có đầy đủ thời gian.

- Xảy ra chuyện gì? Phu quân, đến cùng xảy ra chuyện gì, chúng ta làm sao đột nhiên…

Hồ Liên đã tỉnh rượu hơn phân nửa, đang vô cùng tức giận.

- Đừng nóng vội, chúng ta trước tìm kiếm, yên tâm, có ta ở đây, không có…

Ầm ầm!

Lôi quang chói mắt, không có dấu hiệu nào, đánh xuống ầm ầm từ đỉnh đầu, ầm ầm đánh đến sau lưng Đồ Hùng.

Nếu không phải Đồ Hùng vừa mới giao hài tử Đồ Viêm đang khóc lớn oa oa vào trong tay Hồ Liên, chỉ cần một đòn Tru Tà Thần Lôi, đã có thể đánh Đồ Viêm hóa thành tro bụi.

Lôi quang lấp lóe quấn quanh ở giữa, phía sau lưng Đồ Hùng biến thành than cháy, cả người trở nên hấp hối.

Đây là nguyên nhân Diệp Chân thủ hạ lưu tình, nếu vận dụng Cửu Tiêu Thần Lôi, sợ là Đồ Hùng này đã mất mạng.

Giật mình một chút, Hồ Liên bị hoảng sợ không nhẹ, bi thiết một tiếng, đã nhào về phía Đồ Hùng.

Nhưng trong nháy mắt, hư không trước người Hồ Liên bỗng nhiên biến đổi, hư không trước sau của Hồ Liên, đã biến thành một khối lập phương, gắt gao vây khốn Hồ Liên đang nửa tỉnh nửa mê bên trong, ngăn cách Hồ Liên và nhi tử Đồ Viêm của nàng ra.

Vô luận Hồ Liên quyền đấm cước đá, thậm chí vận dụng linh lực đánh tung, hư không nhà tù vây khốn nàng không nhúc nhích chút nào.

Hư không nhà tù này, chính là uy năng một loại thần thông khi Diệp Chân trong Thận Long châu mới có thể vận dụng.

Uy lực hư không nhà tù này vẫn như cũ được quyết định bởi lực lượng Nguyên Linh của Diệp Chân.

Nguyên Linh của Diệp Chân càng mạnh, hư không nhà tù càng kiên cố, càng không gì phá nổi.

Nghe nhi tử Đồ Viêm oa oa khóc lớn, bản thân lại bị vây chết quỷ dị, sự cuồng loạn của Hồ Liên trong chốc lát bộ phát như điên dồn sức đụng vào bình chướng vô hình của hư không nhà tù này.

Ngắn ngủi trong cỡ trăm hơi thở, Hồ Liên đã rơi vào bên bờ biên giới sắp sụp đổ.

Nhưng cũng vào lúc này, tiếng cười lạnh của Diệp Chân vang lên.

- Hồ Phu Nhân, cảm giác như thế nào?

- Là ngươi?

Ngay khi nhìn thấy Diệp Chân, Hồ Liên lập tức kinh hô.

- Là ngươi làm?

- Ngươi lại dám đụng đến chúng ta, có tin ta nói phụ thân ta đánh các ngươi hồn phi phách tán hay không?

Ba!

Một linh lực trường tiên bỗng nhiên vung nhanh đến, âm thanh va chạm vào nhi tử Đồ Viêm của Hồ Liên, tiếng kêu thảm thiết và tiếng khóc vang lên.

- Ngươi... Dừng tay!

Hồ Liên kinh hãi hét to.

- Nếu ngươi còn dám đụng đến nhi tử ta, ta lập tức sẽ nói phụ thân...

Ba ba ba!

m thanh roi liên tục đánh vào Đồ Viêm, kèm theo đó là tiếng kêu khóc liên tục vang lên, nhìn Đồ Viêm trong chớp mắt bị Diệp Chân quất đến da tróc thịt bong, làm cho Hồ Liên kém một chút ngất đi.

Khóe miệng Diệp Chân tràn đầy lãnh ý.

Dùng thủ đoạn này đối phó một đứa bé, thật có chút bỉ ổi, thậm chí là vô sỉ.

Nhưng, ngay cả nữ nhi của Diệp Chân cũng bị người ta bắt đi, nhốt ở đâu cũng không biết, có trời mới biết đang chịu thống khổ như thế nào.

Cái gì bỉ ổi và vô sỉ, ranh giới cuối cùng của Diệp Chân vào một khắc Xích Linh Nhi bị bắt đi đã sớm biến mất.

Vì có thể có được bất kỳ tình báo gì có quan hệ đến nơi hạ lạc của Xích Linh Nhi, lúc này Diệp Chân làm việc đã không có ranh giới cuối cùng.

- Nói cho ta, Xích Linh Nhi bị cha ngươi nhốt tại nơi nào! Nếu không, ngươi liền trơ mắt nhìn con của ngươi bị ta đánh chết!

Thanh âm của Diệp Chân lạnh lẽo như đến từ Địa Ngục, làm cho Hồ Liên giật mình không thôi nhịn không được rùng mình một cái!

Nhưng Hồ Liên lại tự cao thông minh, liên tục không ngừng phủ nhận.

- Họ Diệp, mặc dù nhà chúng ta có oán với Hồ Thanh Đồng, nhưng, Xích Linh Nhi thật không phải chúng ta bắt...

Ba ba!

Trả lời Hồ Liên là âm thanh Diệp Chân vung linh lực trường tiên đánh về phía Đồ Viêm.

Ánh mắt lạnh như băng thẳng tắp nhìn chằm chằm vào Hồ Liên, linh lực trường tiên trong tay lại là lấy một loại tốc độ ổn định liên tiếp quất về phía Đồ Viêm, tiếng kêu thảm thiết của Đồ Viêm một tiếng cao hơn một tiếng, y phục dần biến thành huyết y.

- Không phải, thật...

Dưới ánh mắt lạnh như băng của Diệp Chân, còn có động tác quất Đồ Viêm vô cùng tàn khốc, Hồ Liên còn muốn giảo biện đã triệt để sụp đổ.

- Thật, chuyện này không liên quan đến ta, cầu xin ngươi tha con ta đi, hắn sắp bị quất chết, cầu xin ngươi.

Hồ Liên quỳ xuống.

- Ta chỉ muốn biết Xích Linh Nhi bị giam ở đâu.

Ngoài miệng thì nói nhưng động tác trên tay Diệp Chân lại không ngừng, chỉ chút thời gian này, tiếng kêu thảm thiết của Đồ Viêm đã yếu đi.

Có thể đoán được, nếu tiếp tục quất xuống, Đồ Viêm này thật có khả năng bị Diệp Chân tươi sống quất chết.

- Ta... Ta thật sự không biết mà!

Ba!

Tiếng gãy xương răng rắc vang lên, Diệp Chân quất một roi xuống, trực tiếp quất bắp chân trái của Đồ Viêm thành mấy khúc.

- Cầu xin ngươi, ta thật không biết, đừng đánh nhi tử của ta nữa!

Trong mắt Diệp Chân không có một tia tình cảm, lần nữa quất roi xuống, bắp chân phải của Đồ Viêm lần nữa bị đánh thành ba đoạn.

Nương theo tiếng kêu rên thê lương của Đồ Viêm vang lên, Hồ Liên liều mạng ngẩn đầu về phía Diệp Chân.

- Đừng đánh nữa, ta nói, ta nói hết!

- Xích Linh Nhi là cha ta bắt đi, là ta đã sai nhi tử của ta giúp đỡ lên kế hoạch hẹn con bé ra, nhưng ta thật không biết cha ta nhốt Xích Linh Nhi ở đâu.

- Ngươi thả ta ra ngoài, ta đi tìm ta cha, đi lấy Xích Linh Nhi đến đổi nhi tử của ta, được chứ?

Hồ Liên đau khổ cầu xin, trong mắt tràn đầy sợ hãi, sợ Diệp Chân lần nữa quất roi xuống.

Lại đến mấy lần, sợ rằng nhi tử Đồ Viêm của nàng sẽ thật sự nhịn không được.

Trong đôi mắt của Hồ Liên không bất kỳ giả tạo nào.

Khóe miệng của Diệp Chân lại lộ ra một nụ cười khổ, hi vọng thứ nhất của hắn đã không còn, xem ra Hồ Liên này đúng là không biết Hồ Bất Định nhốt Xích Linh Nhi ở đâu.

- Vậy trả lời vấn đề thứ hai của ta, Hồ Bất Định có tất cả mấy nữ nhi và nhi tử, thương yêu nhất là người nào?

Nói xong, Diệp Chân nhìn thoáng qua Đồ Hùng ở nơi xa trong hư không, bò tới lao tù gắt gao nhìn chằm chằm, trong mắt tràn đầy huyết lệ nói.

- Tốt nhất ngươi nên thành thật trả lời ta, lát nữa ta sẽ tìm Đồ Hùng hỏi lại, nếu ngươi nói thiếu một người, ta sẽ quất nát một cánh tay của con ngươi, cánh tay không đủ thì ta sẽ quất nát đầu của hắn!