← Quay lại trang sách

Chương 2100 Lá Rụng Về Cội

Mặc dù nhìn thấy có truy binh đuổi theo, nhưng Diệp Chân và Hồ Thanh Đồng cũng không vội vàng.

Ôm Xích Linh Nhi, dùng tốc độ như một con rùa, từ từ trở lại không trung của đầm lầy.

Vạn Hồ Quy Tâm đại trận này, hẳn có phạm vi, vừa rồi Tiểu Miêu cũng vọt vào được vài mét.

Nếu truy binh đã đến, ít nhất có thể rời đi phạm vi của đại trận này, nếu không bị vây trong đại trận này, mấy người Diệp Chân chính là mục tiêu sống của truy binh.

May là, phạm vi đại trận này vẫn luôn cố định.

Mấy người Diệp Chânvừa rồi xông tới khoảng cách hai ba mét, từ từ quay lại khoảng cách hai ba mét, quanh thân tràn đầy ánh sáng, cũng không phải như rơi xuống vũng bùn, cảm giác bước đi khó khăn, xem như thoát khỏi nguy hiểm.

- Ta nói này Diệp đại gia, ngươi từng nghe nói qua câu Lá Rụng Về Cội chưa?

Giọng nói của A Sửu trong Thận Long Nguyên Linh vang lên trong đầu của Diệp Chân.

- Nghe qua, làm sao?

- Nghe nói, năm đó, cao nhân Hồ Tộc sáng tạo Vạn Hồ Quy Tâm đại trận cũng chỉ dùng bốn chữ này, sáng tạo ra Vạn Hồ Quy Tâm đại trận làm cho vô số người trên Chư Thiên Vạn Giới vô cùng đau đầu.

- Đồng thời, Vạn Hồ Quy Tâm đại trận này cũng được gọi là sự bảo vệ sau cùng của Hồ Tộc, mấy lần trong Thiên Địa Đại Kiếp, Hồ Tộc sau cùng đều dựa vào Vạn Hồ Quy Tâm đại trận được bảo toàn, cũng chính là bọn hắn tìm đường chết, bằng không, hiện tại thực lực của Hồ Tộc, tuyệt đối sẽ không thấp hơn Hổ Tộc.

A Sửu nói.

- Đều dự theo bốn chữ Lá Rụng Về Cội này?

Lông mày của Diệp Chân nhăn lại, có chút nghĩ không thông.

- Vậy có cách phá giải không?

- Không có cách phá giải, năm đó lão đầu tử ngẫu nhiên đề cập qua chuyện này, nói Vạn Hồ Quy Tâm đại trận chính là tạo thành từ vô số tín niệm của Hồ Tộc từ xưa đến nay, chỉ có thể lấy lực phá! Thực lực càng cường đại, sẽ có thể làm cho sức ảnh hưởng của nó thấp hơn mấy phần.

A Sửu nói.

- Lá rụng về cội? Tạo thành từ tín niệm?

Trong lúc mơ hồ, Diệp Chân giống như đã có hiểu sơ về Vạn Hồ Quy Tâm đại trận, cũng hiểu vì sao Tiên Thiên Ngũ Hành Thần Độn của hắn cũng không dùng được.

Cũng vào lúc này, mấy tia lưu quang đuổi theo này đã đến trước mặt mấy người Diệp Chân.

Tất cả có năm, do đại công tử Đồ Cạnh Cao dẫn đội, nhưng khí tức bốn người khác, lại làm cho vẻ mặt mọi người trầm xuống.

Đạo Cảnh!

Bốn tên Đạo Cảnh!

Bởi vậy có thể thấy được, đại tộc trưởng Đồ Chính này rất coi trọng Hồ Thanh Đồng, trực tiếp vận dụng bốn tên Đạo Cảnh.

Mà càng là coi trọng, mưu đồ lại càng lớn.

- Hồ Thanh Đồng, ngươi thật sự rất có lương tâm! Phụ thân ta hảo tâm che chở, cho mẫu tử các ngươi ở lại gần mười năm, khi ngươi rời đi, muốn gặp mặt ngươi một lần cuối, ngươi lại báo đáp phụ thân ta như vậy?

Vừa mới đến, đại công tử Đồ Cạnh Cao lạnh hừ một tiếng, cao cao tại thượng dùng một giọng điệu chỉ trích, răn dạy lên Hồ Thanh Đồng.

Vô luận như thế nào, năm đó Hồ Thanh Đồng thật sự được đại tộc trưởng Đồ Chính che chở, tuy Hồ Thanh Đồng biết tâm tình của đại tộc trưởng Đồ Chính, nhưng trong lòng vẫn có một tia thẹn.

Thấy Hồ Thanh Đồng không nói lời nào, giọng nói của Đồ Cạnh Cao càng thêm tràn ngập ý chỉ trích.

- Uổng cho phụ thân ta không tiếc thiêu đốt Nguyên Tinh huyết, từ bên ngoài mấy triệu dặm, vội vàng quay về để sáng mai gặp mặt ngươi một lần, không nghĩ tới, ngươi lại muốn vụng trộm rời đi. Vong ân phụ nghĩa như thế, Hồ Thanh Đồng, ngươi nên nhìn lại lương tâm của mình...

- Im ngay!

Giọng của Diệp Chân quát lớn xen lẫn tiếng sấm nổ, cắt ngang lời chỉ trích của Đồ Cạnh Cao.

- Đồ Cạnh Cao, ít làm bộ đường hoàng để xóa bỏ hành vi của mình! Sắc mặt phụ tử các ngươi, ngươi còn không rõ sao? Giả nhân giả nghĩa, ra vẻ đạo mạo ngụy quân tử, cũng dám chỉ trích Thanh Đồng?

Diệp Chân giận mắng, làm cho trong lòng của Đồ Cạnh Cao hơi căng thẳng, khuôn mặt đột ngột trầm xuống.

- Khẳng định là do ngươi, một tên ngoại tộc mê hoặc Hồ Thanh Đồng, mới khiến cho Hồ Thanh Đồng làm ra chuyện vong ân phụ nghĩa như vậy, người đâu, bắt lại cho ta!

Ngay khi giọng nói của Đồ Cạnh Cao rơi xuống, một tên võ giả Đạo Cảnh sơ kỳ sau lưng Đồ Cạnh Cao, đã như thiểm điện đập ra, nghênh ngang phóng tới Diệp Chân, ý muốn bắt sống Diệp Chân.

- Chỉ bằng ngươi?

Khóe miệng của Diệp Chân hiện lên một tia cười nhạo.

- Tiểu tử chỉ là một Huyền Cung cảnh Cửu trọng đỉnh phong, cũng dám nói lời khoác lác...

Khi đang nói chuyện, vị Đạo Cảnh Hồ Tộc này đã bổ nhào vào trước mặt Diệp Chân, càng quỷ dị là, Diệp Chân đối mặt với sự tấn công của một vị Đạo Cảnh, lại không hề có ý tránh né.

Cho đến khi chưởng ảnh của Đạo Cảnh Hồ Tộc sắp đánh lên bả vai Diệp Chân, trong nháy mắt, Diệp Chân mới nhẹ nhàng cong ngón tay, búng ra.

Một đầu Đằng Tiên màu xanh sẫm, bỗng dưng xuất hiện, hung hăng quất về phía tên Đạo Cảnh Hồ Tộc kia.

Tiểu Yêu biến thành Đằng Tiên màu xanh đen xuất hiện trong nháy mắt, làm cho sắc mặt của Đạo Cảnh Hồ Tộc cũng biến đổi.

Dưới khoảng cách gần như vậy, tên Đạo Cảnh Hồ Tộc đã bị Tiểu Yêu quất trúng thật mạnh.

Bang!

Đằng Tiên rút ra, tuôn ra một vòng nhỏ linh lực ba động, làm cho thân thể của tên Đạo Cảnh Hồ Tộc nhoáng một cái, nhưng trong nháy mắt tiếp theo, Đạo Cảnh Hồ Tộc hú lên quái dị, bay ngược ra ngoài, một thanh linh đao, toàn lực chém về phía Đằng Tiên màu xanh đen quấn quanh cánh tay của mình.

Tiểu Yêu biến thành Đằng Tiên nhanh chóng lùi về, sau đó, sắc mặt của tên Đạo Cảnh Hồ Tộc lại trở nên có chút tái nhợt.

Chỉ trong một khắc này, tu vi trong cơ thể hắn đã bị rút đi một phần vạn.

Đừng thấy con số một phần vạn vô cùng ít ỏi này, nhưng đối với hắn đây là một trong các chỗ tốt tu luyện mấy ngàn năm mới tích lũy được để đột phá đến Đạo Cảnh, một phần vạn, đó chính là tương đương với nửa năm khổ tu của hắn.

Mà đây, chỉ là vẻn vẹn trong thời gian một khắc, nếu lại nhiều hơn mấy hơi thở, vậy hắn mất đi tu vi, cũng không phải gần nửa năm, mà chính là một năm thậm chí mấy chục năm.

Tổn thất kia, thật sự quá lớn!

- Chuyện gì đã xảy ra?

Vẻ mặt của Đại công tử Đồ Cạnh Cao khó chịu.

Tưởng là có thể bức bách, bắt sống Diệp Chân, sau đó lại thuận thế khuyên Hồ Thanh Đồng quay về, không nghĩ tới Đạo Cảnh dưới tay hắn lại thất thủ.

- Đại công tử, đầu roi màu xanh lục của tiểu tử này có gì đó quái lạ, có khí tức Đạo Cảnh, hơn nữa còn có thể trong giây lát thôn phệ tu vi của ta.

Tên Đạo Cảnh Hồ Tộc kia vừa nói lập tức đã làm cho ba vị Đạo Cảnh khác biến sắc.

Chiến đấu bọn họ không sợ.

Nhưng nếu thôn phệ đi những tích lũy bọn hắn đau khổ tu luyện, tổn thất kia rất lớn.

Ai dám không cẩn thận.

- Đạo Cảnh, còn có thể thôn phệ tu vi?

Thần sắc của đại công tử Đồ Cạnh Cao cũng biến thành cổ quái, hắn căn bản không ngờ tới, trong tay Diệp Chân lại còn có át chủ bài như thế.

Diệp Chân sầm mặt lại, Tiểu Yêu biến thành Đằng Tiên màu xanh đen, nhô ra phía sau từ đầu vai, cùi chõ Diệp Chân, chợt nhìn, Diệp Chân như một yêu quái Đằng Tiên.

Nhưng bộ dáng này, lại làm cho mấy vị Đạo Cảnh kia vô cùng e dè.

Dù sao Đồ Cạnh Cao cũng là người kế nhiệm Thanh Khâu Hồ Tộc do đại tộc trưởng Đồ Chính bồi dưỡng, rất nhanh đã có biện pháp ứng phó.

- Một tên Đạo Cảnh, cộng thêm một hạng Thôn Phệ Thần Thông, đừng tưởng rằng trị không được ngươi! Nếu ngươi đã quyết tâm muốn bắt cóc Hồ Thanh Đồng, như vậy, chúng ta cũng sẽ không nói quy củ gì.

Bốn vị, cùng lên đi, nếu có phản kháng, giết chết bất luận tội!

Đồ Cạnh Cao trực tiếp hạ lệnh vây công.

Điều này khiến cho Diệp Chân biến sắc, trực tiếp đối đầu bốn Đạo Cảnh, hắn thật đúng là không có nắm chắc.

- Từ từ, đại công tử, ta cũng không phải bị người bắt cóc, ta là tự nguyện.

Hồ Thanh Đồng nói gấp.

- Tự nguyện, bị mê hoặc cũng nói không chính xác.

Đại công tử Đồ Cạnh Cao cười lạnh.

Một đối bốn, dù có đại lượng Chúng Sinh Nguyện Lực làm vốn, cũng rất khó, nhất là lúc này Diệp Chân còn muốn bảo vệ Hồ Thanh Đồng và Xích Linh Nhi.

Quan trọng hơn là, cho đến trước mắt, Diệp Chân hắn còn không chưa tìm được biện pháp thông qua Vạn Hồ Quy Tâm đại trận này như thế nào.

Đây mới là phiền toái lớn nhất.

Không tìm thấy biện pháp thông qua Vạn Hồ Quy Tâm đại trận, nếu Diệp Chân liều lĩnh dùng lượng lớn Chúng Sinh Nguyện Lực giết mấy vị Đạo Cảnh trước mắt sẽ đưa tới càng nhiều càng Đạo Cảnh cường đại vây công bên ngoài, lại không có chỗ tốt gì.

Nói trắng ra, tình hình trước mắt mà nói, còn chưa đến lúc vạch mặt, trong chớp mắt, Diệp Chân đã có quyết định, thần niệm nhất động, dùng thần hồn truyền âm cho Hồ Thanh Đồng.

Trong nháy mắt tiếp theo, ngay khi đại công tử Đồ Cạnh Cao lần nữa hạ lệnh bốn tên Đạo Cảnh không giữ thể diện mặt vây công Diệp Chân, Hồ Thanh Đồng đột nhiên mở miệng.

- Được, đại công tử, chúng ta trở về với ngươi, ta đợi Tộc Trưởng trở về!

Hồ Thanh Đồng nói.

Thần sắc của Đồ Cạnh Cao hơi có chút ngoài ý muốn, nhưng vẫn gật đầu.

- Sớm như vậy thì có phải tốt không.