← Quay lại trang sách

Chương 2099 Truy binh đến

Thật ra, đối với Diệp Chân thì còn có biện pháp tốt hơn.

Chính là đưa cả đám vào trong Thận Long Châu, sau đó Diệp Chân thi triển Tiên Thiên Ngũ Hành Thần Độn, đảm bảo có thể thần không biết quỷ không hay biến mất.

Nhưng vấn đề là, đưa Chu Hồng và Hồ Thanh Đồng vào trong không gian Thận Long Châu thì Diệp Chân có thể yên tâm, bọn hắn đều là người mà Diệp Chân có thể tin được.

Nhưng, Hổ Xích Mi lại không được.

Hơn nữa thân phận của Hổ Xích Mi rất mẫn cảm, bí mật Thận Long Châu này, dù chỉ một phần nhỏ nhưng cũng không thể cho nàng biết được.

Loại tình huống này, cũng chỉ có thể lùi lại tìm một phương pháp khác.

Nhưng theo Diệp Chân, lấy tốc độ của tiểu Miêu, rời khỏi nơi này cũng là chuyện cực kỳ dễ dàng.

- Thanh Đồng, việc này không nên chậm trễ, xem còn có cái cần thu thập hay không, chúng ta vẫn nên sớm rời khỏi đây.

Dù sao, nơi này cũng là đại bản doanh của Thanh Khâu Hồ tộc, chỉ riêng Đạo Cảnh đỉnh phong đã có mấy người.

- Hiện tại có thể xuất phát, thứ cần thu thập thì ban ngày ta đã thu thập xong.

Hồ Thanh Đồng nói.

- Vậy thì chúng ta đi thôi!

Mấy hơi sau, một tiếng hổ gầm trầm thấp vang lên, tiểu Miêu chở đám người phóng lên tận trời, nhanh chóng hóa thành một đạo lưu quang ở trong bầu trời đêm đi xa.

Gần như là đồng thời, một đạo lưu quang lập tức từ trên bầu trời vội vã rơi xuống, xông vào trong sân nhà Hồ Thanh Đồng nhìn thoáng qua, run tay phát ra một đạo phù quang.

Phù quang rơi vào trong tay Đại công tử Đồ Cạnh Cao trong phủ đệ của đại tộc trưởng chính giữa mộ phần Thanh Khâu Đồ Sơn.

Nhìn thoáng qua tình huống trong tay, Đại công tử Đồ Cạnh Cao lại một chút cũng không nóng nảy, khoan thai cười một tiếng, uống cạn trà trong chén, lúc này mới cầm phù tấn này đi gặp phụ thân của hắn, cũng chính là đại tộc trưởng Đồ Chính.

- Chạy rồi?

Nhận được tin tức này, Thanh Khâu Hồ tộc đại tộc trưởng Đồ Chính cũng qua nóng vội, ngược lại vẻ mặt nghi hoặc.

- Vẫn chưa tìm được Xích Linh Nhi mà bọn hắn đã lặng lẽ bỏ chạy, chẳng lẽ không cần Xích Linh Nhi nữa?

- Chuyện này không thể nào, Hồ Thanh Đồng đối với Xích Linh Nhi đó chính là tính mệnh.

- Chẳng lẽ xảy ra chuyện gì rồi? Chẳng lẽ bọn hắn đã cứu được Xích Linh Nhi? Đúng rồi, trong phủ đệ của Hồ Bất Định có động tĩnh gì không?

Đồ Chính nghi ngờ nói.

- Sau khi tử, tôn, nữ nhi của Hồ Bất Định bị bắt, Hồ Bất Định vẫn chưa có động tĩnh gì.

Đồ Cạnh Cao đáp.

- Trong chuyện này chắc chắn đã có chuyện gì xảy ra.

Suy nghĩ một chút, đại tộc trưởng Đồ Chính đã đưa ra quyết định.

- Trước mặc kệ, ngươi dẫn người đi bắt bọn hắn trở về, mang bốn vị tộc nhân cấp Đại Thánh qua đó. Chỗ của Hồ Bất Định, ta sẽ phái người đi dò thám.

- Vâng.

Nhưng Đại công tử Đồ Cạnh Cao vẫn không lập tức rời khỏi, ngược lại hỏi nói.

- Phụ thân, ta nghĩ nếu bọn hắn phát hiện cái gì, chắc chắn sẽ không trở về đến, nếu bọn hắn không muốn trở về đến, đứa con kia của nàng nên xử trí như thế nào?

- Cái này còn cần ta dạy cho ngươi sao? Ta để ngươi mang bốn vị tộc nhân cấp Đại Thánh qua đó là để ngươi đùa nghịch uy phong sao?

Đồ Chính giáo huấn.

Yêu Tộc Đại Thánh, chia làm hai loại, một loại là cường giả Đạo Cảnh trên nghĩa rộng, trên cơ bản, trong tất cả cường giả Đạo Cảnh của Yêu Tộc đều có thể được xưng là Đại Thánh.

Một loại khác, chính là Đại Thánh trên nghĩa hẹp, phiếm chỉ người Đạo Cảnh trong Yêu Tộc chân chính thần thông quảng đại, chỉ những người có phong hào Đại Thánh.

- Nhi tử hiểu rõ.

Đồ Cạnh Cao vội vàng rời khỏi.

- Ghi nhớ, cho dù động thủ thì cũng phải chiếm danh phận đại nghĩa, Thanh Khâu Hồ tộc chúng ta, nhất định nuôi sống cô nhi quả mẫu bọn hắn gần mười năm, hiểu chưa?

Đồ Chính lại giao phó một câu, ngoài cửa truyền đến tiếng đáp lại từ xa của Đồ Cạnh Cao.

Tốc độ của Tiểu Miêu không thể nghi ngờ là cực nhanh.

Nhất là dưới tình huống khẩn cấp, tiểu Miêu trực tiếp tăng tốc độ lên một trình độ vô cùng cao, cao tới bốn mươi vạn dặm mỗi canh giờ, nếu tăng lên một chút nữa chính là tốc độ cực hạn.

Nhưng tạm thời còn chưa phát hiện có người đuổi theo, tiểu Miêu cũng không tăng tốc độ lên tới cực hạn.

Phạm vi Thanh Khâu rất rộng hơn, nhưng Đồ Sơn ở trong Thanh Khâu cũng không lớn, lấy tốc độ của tiểu Miêu, chẳng mấy chốc đã bay đến biên giới của Đồ Sơn.

Chỉ cần rời khỏi phạm vi Đồ Sơn, một đoàn người Diệp Chân đã an toàn hơn phân nửa.

Lực khống chế của Thanh Khâu Hồ tộc đối với Đồ Sơn là rất cường đại, nhưng ra khỏi Đồ Sơn thì lực khống chế đối với Thanh Khâu, cách càng xa sẽ càng nhỏ.

Mắt thấy sắp thuận lợi rời khỏi phạm vi Đồ Sơn, Diệp Chân cũng thoáng thở dài một hơi.

Nhưng cũng nhưng vào lúc này, tốc độ của tiểu Miêu đột nhiên chợt hạ xuống.

Giống như thắng gấp, làm cho một đoàn người Diệp Chân, Hồ Thanh Đồng xếp bằng ở tiểu Miêu trên lưng không tự chủ được cắm đầu về phía trước.

Bọn người Diệp Chân, Hồ Thanh Đồng, Chu Hồng còn tốt, đều có tu vi, xảy ra biến cố thì bản năng phản ứng, rất nhanh đã cố định lại thân hình.

Thế nhưng Xích Linh Nhi chơi đùa trên lưng tiểu Miêu lại bị quán tính to lớn này quăng về phía trên vách kết giới phá phong phần lưng của tiểu Miêu.

Một màn này, dọa cho Hồ Thanh Đồng sợ, may mà phản ứng của Diệp Chân cực nhanh, trước khi Xích Linh Nhi đụng vào, bàn tay trước hết chống trên kết giới phá phong trên, trong lòng bàn tay phun ra từng tầng Linh Lực nhu hòa như bông, hòa tàn đi từng tầng lực trùng kích kinh khủng kia, cuối cùng, Xích Linh Nhi đã an toàn rơi vào lòng bàn tay Diệp Chân.

- Tiểu Miêu, xảy ra chuyện gì vậy?

Diệp Chân cũng không trách cứ Vân Dực Hổ Vương tiểu Miêu, Diệp Chân và tiểu Miêu làm bạn nhiều năm như vậy, tiểu Miêu xưa nay sẽ không đùa kiểu này với hắn, xuất hiện tình hình như bây giờ chỉ có một khả năng, Tiểu Miêu gặp chuyện gì đột nhiên xảy ra.

Thanh âm của tiểu Miêu rất phí sức, hiển nhiên, chuyện vừa rồi cũng làm cho tiểu Miêu rất chật vật.

- Chủ thượng, ta cũng không biết là xảy ra chuyện gì, không gian trước người ta, đột nhiên trở nên vô cùng... Đặc dính.

- Giống như trong hư không phía trước ta không phải không khí, mà bị che kín bởi vô số bùn nhão, làm cho tốc độ của ta, trở nên vô cùng chậm chạp.

Tiểu Miêu nói.

- Còn có việc này, ta xem một chút?

Diệp Chân rời khỏi phần lưng của tiểu Miêu, nhưng vừa rời khỏi đã bị một loại cảm giác ràng buộc khó có thể hình dung từ bốn phương tám hướng truyền đến, đừng nói phi hành, Diệp Chân muốn di chuyển một bước cũng biến thành vô cùng khó khăn.

- Có chuyện gì vậy?

Vẻ mặt Diệp Chân nghi hoặc, sau đó càng thêm kinh ngạc, thử Phong Thiểm Lược một chút nhưng hắn lại hoàn toàn không khởi động nổi.

Giống như tiểu Miêu nói, hoàn toàn là ở vào đặc dính lại vô cùng nặng nề như ở trong bùn nhão, chỉ có thể dùng tốc độ như rùa bò về phía trước.

Sau đó, Diệp Chân thử thôi động Tiên Thiên Ngũ Hành Thần Độn xem có thể dùng độn pháp để rời khỏi nơi này hay không.

Sau mấy lần nếm thử, Diệp Chân kém chút nữa trợn tròn mắt.

Tiên Thiên Ngũ Hành Thần Độn lại cũng không được.

Từ khi Diệp Chân tu luyện Tiên Thiên Ngũ Hành Thần Độn, có thể làm cho Tiên Thiên Ngũ Hành Thần Độn lùi bước cũng chỉ có Lạc Ấp hoàng thành của Đại Chu.

Nhưng bây giờ, chuyện cổ quái khó hiểu này lại làm cho Tiên Thiên Ngũ Hành Thần Độn của Diệp Chân mất đi hiệu lực.

- Tiểu Miêu, ngươi thử Phá Hư Thần Thông của ngươi một chút, xem có thể thông qua không gian Thần Thông rời khỏi nơi này hay không.

Diệp Chân trầm giọng nói.

- Tốt!

Mấy hơi sau, âm thanh có chút ảo não của tiểu Miêu vang lên.

- Chủ thượng, không gian ở đây quá kỳ quái, loại lực lượng đặc dính kia, không chỉ làm cho tốc độ của ta không cách nào phát huy ra, lại giống một tầng kết giới kỳ quái ngăn cách ta liên hệ với hư không, làm cho ta căn bản không có cơ hội phá vỡ hư không.

Thần sắc của Diệp Chân trở nên ngưng trọng lên.

Trách không được hôm nay rời khỏi thuận lợi như vậy, rời khỏi lâu như vậy nhưng cũng không bất kỳ người nào theo đuổi, thì ra đã chuẩn bị ở sau ở đây.

Nhưng vấn đề là, trước mắt lực lượng nơi này quá cổ quái, cho đến bây giờ, Diệp Chân thậm chí không cách nào đánh giá ra lực lượng đặc dính như bùn nhão này là thuộc tính gì.

- Xảy ra chuyện gì vậy Diệp lang?

Phát giác không ổn, Hồ Thanh Đồng và Chu Hồng cũng ra, vừa ra tới đã lập tức phát hiện nơi này dị thường.

Vẻ mặt Hồ Thanh Đồng đột nhiên trở nên cổ quái.

- Thanh Đồng, nàng thế có phát hiện gì sao?

- Diệp lang, nếu như ta không nhận lầm, cái này rất có thể là đại trận đặc hữu nội bộ Hồ tộc ta truyền thừa từ thời kỳ Thái Cổ đến giờ, Vạn Hồ Quy Tâm đại trận.

Hồ Thanh Đồng nói.

- Vạn Hồ Quy Tâm đại trận? Có lai lịch ra sao? Có phương pháp phá giải không?

Diệp Chân vội vàng hỏi.

Hồ Thanh Đồng chậm rãi lắc đầu.

- Vạn Hồ Quy Tâm đại trận này truyền thừa từ Thái Cổ, ta cũng chỉ nghe nói, không biết phương pháp phá giải.

- A Sửu, ngươi có biết Vạn Hồ Quy Tâm đại trận không?

Ngay khi Diệp Chân hỏi Thận Long Nguyên Linh A Sửu thì ánh mắt đã nhìn về phía sau lưng, nơi đó, có mấy đạo lưu quang đang nhanh chóng đuổi theo.

- Truy binh đã đến.