Chương 2104 Cái Bụng Chu Hồng
Đồ Sơn đột nhiên lui lại một bước, sau đó chân khẽ cong, quỳ lạy với Hồ Thanh Đồng.
Lần này, vô luận Diệp Chân hay Hồ Thanh Đồng, đều hoảng sợ kêu to một tiếng, may mà Hồ Thanh Đồng phản ứng nhanh, đã vội vàng tiến lên đỡ lấy.
- Tộc Trưởng, ngươi làm cái gì vậy, vô luận như thế nào, Thanh Đồng đều không chịu nổi cái cúi đầu này của ngươi, ngươi mau đứng dậy đi.
- Nhận được!
- Tuyệt đối nhận được!
- Ngươi là hi vọng tương lai của toàn thể vạn tỷ tộc nhân Hồ tộc ta, có thể giúp cho Hồ tộc ta không trở thành súc sinh tỉnh tỉnh mê mê ăn lông ở lỗ, đừng nói là cúi đầu, dù một ngàn bái một vạn bái người đều nhận được.
Nói xong, Đồ Chính lại lần nữa quỳ xuống.
Hồ Thanh Đồng tất nhiên không cho phép, dùng tất cả sức lực ngăn cản Đồ Chính.
Một hơi sau, Đồ Chính bỗng nhiên bùi ngùi thở dài
- Thôi được, cúi đầu này, Thanh Đồng không nguyện ý, lão phu cũng không bắt buộc, miễn cho hành lễ quá nặng, ảnh hưởng quyết định của Thanh Đồng.
- Nhưng nếu Hồ tộc ta thật sự có thể tránh cho vận rủi lần này, nếu tỷ vạn sinh linh trong Hồ tộc ta, tất cả mọi người, đều thiếu nợ Thanh Đồng trăm bái!
- Tốt, lão phu sẽ rời đi Tộc Địa, qua xác định nơi mảnh Thanh Khâu mộ phần rơi xuống, Thanh Đồng ngươi cứ từ từ cân nhắc.
Nói xong, Đồ Chính đã vỗ nhè nhẹ lên bả vai của Hồ Thanh Đồng, quay người nhanh chân rời khỏi tiểu viện.
Khi sắp bước ra cửa sân, Đồ Chính đột nhiên quay người nói với Hồ Thanh Đồng.
- Thanh Đồng, chờ khi lão phu quay lại, lão phu hi vọng ngươi đã đưa ra quyết định, nhưng, vô luận Thanh Đồng ngươi đưa ra quyết định gì, cho dù không nguyện ý, lão phu cũng sẽ không trách ngươi!
Đồ Chính hơi hơi chắp tay về phía Diệp Chân, Chu Hồng, rồi hóa thành một đạo lưu quang xông thẳng về phía chân trời, phút chốc biến mất ở phương xa.
Lưu lại Diệp Chân và Chu Hồng hai mặt nhìn nhau, mặt mũi tràn đầy quỷ dị và phiền muộn.
Còn Hồ Thanh Đồng thần sắc trở nên nặng nề, nhìn một cái, hình như giờ khắc này trên vai Hồ Thanh Đồng, đè ép một ngọn núi nặng tỷ vạn cân.
Diệp Chân nhìn Đồ Chính rời đi, im lặng!
Trước đó, Đồ Chính thẳng thắn tại chỗ nhận hắn hôm qua kỳ thực không hề rời đi Đồ Sơn, Diệp Chân đã cảm thấy, Đồ Chính này chính là lão hồ ly đỉnh cao.
Nhưng giờ phút này, Diệp Chân cảm giác, hắn đã đánh giá thấp Đồ Chính.
Nghe Đồ Chính nói xong, vô luận Diệp Chân hay Hồ Thanh Đồng hoặc Chu Hồng đều rất rõ ràng, trong những chuyện Đồ Chính nói tới, khẳng định có giả dối, nhất định tất cả đều không là thật.
Nhưng, Đồ Chính lại chơi trò nhân tâm.
Siết chặt lấy lòng người.
Phụ mẫu yêu thương hài tử là không cách nào hình dung, nhất là mẫu thân luôn muốn yêu thương, bảo hộ an toàn đối với hài tử, nên sẽ không có bất kỳ lý trí gì.
Đồ Chính đã bắt lấy điểm này, sau đó thành công treo trên lưng Hồ Thanh Đồng thêm một ngọn núi khổng lồ nặng vạn cân.
Diệp Chân hiểu, làm một mẫu thân, sẽ tuyệt đối không nguyện ý nhìn thấy hài tử của mình có bất kỳ khả năng chết yểu nào.
Không biết còn thôi, một khi biết, sẽ thanh trừ sạch sẽ nguy hiểm tương lai có khả năng gặp được.
Dù Diệp Chân lúc này rất tỉnh táo, nhưng trong đáy lòng cũng vẫn muốn hiểu rõ chuyện này, cũng chính là xúc động muốn thanh trừ tất cả nguy hiểm Xích Linh Nhi có khả năng gặp được trong tương lai.
Đây chính là chỗ đáng sợ của Đồ Chính, tóm chặt lấy nhược điểm trong lòng người khác.
Trong nội viện trở lại im ắng, bầu không khí có chút ngột ngạt, rất lâu, Hồ Thanh Đồng mới chủ động cười khổ mở miệng.
- Ta đã có quyết định, Diệp lang, Chu ca, các ngươi không cần khuyên ta. Ta biết ngươi khuyên ta nên suy nghĩ kỹ, nhưng trong chuyện này, ta không có cách nào khác, ta không dám đi cược, cũng không thể cược.
- Con người của ta, cũng không có vĩ đại cao thượng đến mức hi sinh vì tộc nhân, nhưng, vì tương lai Xích Linh Nhi, ta nguyện ý đi làm tất cả.
Hồ Thanh Đồng vừa nói như vậy, nàng đã quyết định, rất rõ ràng.
- Thế nhưng, Thanh Đồng, ngươi phải hiểu được, Đồ Chính nói tới chuyện này, có lẽ có thể giả?
Chu Hồng bất mãn nói.
- Nhưng vấn đề là, ta không dám đánh cược, dù có cược, cũng không có bất kỳ thua thiệt nào.
Ánh mắt của Chu Hồng nhìn về phía Diệp Chân, ý muốn bảo Diệp Chân lại khuyên nhủ.
Diệp Chân vẫn không mở miệng khuyên Hồ Thanh Đồng.
- Không vội, chuyện này, Thanh Đồng trước không cần vội mà đưa ra quyết định, từ từ cân nhắc!
- Hơn nữa, chúng ta cũng không thể tin từ một phía Đồ Chính, chuyện có quan hệ đến tàn khuyết Thanh Khâu mộ phần, chúng ta nhất định phải kiểm chứng nhiều mặt, sau khi kiểm chứng rõ ràng, mới quyết định.
- Mặt khác, việc cấp bách của chúng ta chính là phải rời đi nơi này, trước hết nghĩ pháp giải cứu Huyền Hổ ra lại nói.
Diệp Chân nói.
- Hỏng bét, ta mới rồi quên vì thỉnh cầu với Tộc Trưởng, trước để cho các ngươi rời đi chứ? Nhưng hiện tại, ta liên hệ hẳn còn kịp.
Hồ Thanh Đồng nói.
- Không cần.
- Mấy ngày nay, ta còn muốn điều tra một chút chuyện Thanh Khâu mộ phần tàn khuyết này, mặt khác, nếu muốn rời khỏi, chúng ta nhất định phải cùng rời đi.
- Dù nàng thật sự đã đưa ra quyết định, muốn trợ giúp Hồ Tộc, vậy cũng không thể bị bọn họ giam lỏng ở chỗ này. Chúng ta nhất định phải rời đi, làm bạn với Xích Linh Nhi, sau đó chọn một thời gian phù hợp, lại đến giúp đỡ bọn họ, đây là nguyên tắc! Nếu không, ta sẽ không tiếc đánh một trận!
Mấy câu nói đó, Diệp Chân nói chắc như đinh đóng cột, không có bất kỳ lỗ hổng nào, Hồ Thanh Đồng còn muốn nói điều gì, cuối cùng, vẫn ngoan ngoãn gật đầu, vì nàng hiểu, Diệp Chân quyết định, cũng vì cân nhắc cho hài tử với nàng, rất thích hợp!
- A Sửu, Nguyên Đát đại biến mười vạn năm trước, ngươi biết không? Ngươi biết chuyện Thanh Khâu mộ phần tàn khuyết không?
Diệp Chân trước tiên hỏi thăm A Sửu, dù sao thời gian tồn tại của con hàng này, nghe nói đã hơn trăm vạn năm.
- Nguyên Đát đại biến mười vạn năm trước, ta không biết! Nhưng, lão đầu tử Lục Ly lại vẫn lạc mười vạn năm trước, Thận Long châu và ta cũng bị phong cấm mười vạn năm trước!
Trong giọng nói của A Sửu, có một loại hận ý khác.
- A...
Diệp Chân khá ngoài ý muốn, thời gian cụ thể sư tôn Lục Ly vẫn lạc và Thận Long châu bị phong cấm, Diệp Chân thẳng không phải quá rõ ràng.
Nhưng hôm nay nghe A Sửu nói như thế này, đã làm cho hắn phải suy nghĩ sâu hơn.
A Sửu cũng chưa từng nghe qua Nguyên Đát đại biến, mà sư tôn Lục Ly cũng vẫn lạc mười vạn năm trước, đó chính là nói, chuyện Nguyên Đát đại biến xảy ra sau khi sư tôn Lục Ly ngã xuống.
Sư tôn Lục Ly vẫn lạc, Thận Long châu bị phong cấm, được Chư Thiên Vạn Giới truy tìm, Huyền Cơ môn bị vây quét, trong những chuyện này bất luận chuyện nào, đều là đại sự kiện kinh thiên năm đó.
Đột nhiên, Diệp Chân suy đoán, Nguyên Đát đại biến năm đó có thể có quan hệ với chuyện sư tôn Lục Ly vẫn lạc hay không?
- Chuyện Thanh Khâu mộ phần này, thật sự có tồn tại, chính là căn cứ theo Thánh Địa Hồ Tộc, năm đó di Cửu Vĩ Thiên Hồ Đồ Sơn Uẩn chấp chưởng.
Nói đến đây, trên mặt A Sửu hiển hiện tia quỷ dị.
- Nhắc lại, đúng là Thanh Khâu mộ phần này còn có chút quan hệ với lão đầu tử.
- Quan hệ thế nào?
Diệp Chân ngạc nhiên.
- Năm đó, lão đầu tử có quen biết với Cửu Vĩ Thiên Hồ Đồ Sơn Uẩn, là người chấp chưởng Thanh Khâu mộ phần Hồ Tộc.
- Có quen biết?
Diệp Chân bị tin tức này làm kinh hãi trợn mắt hốc mồm, lại còn có thể quan hệ dính líu như vậy.
- A Sửu, tình hình cụ thể ngươi biết không? Còn có Thanh Khâu mộ phần, ngươi biết bao nhiêu?
Giọng nói của Thận Long Nguyên Linh A Sửu trở nên tức giận bất bình.
- Lão đầu tử quá xấu, năm đó mỗi lần hắn hẹn hò với Đồ Sơn Uẩn, trước tiên sẽ phong cấm ta, nhốt ta vào phòng tối, sợ ta thăm dò.
- y... Nhốt thật tốt, nhốt thật đúng.
Diệp Chân suy nghĩ một chút.
- Về sau, nếu ta là... Ngươi hiểu!
- A!
Tin dữ này, làm cho Thận Long Nguyên Linh A Sửu kinh hãi.
- Ai, ta nói này Diệp đại gia, không nên chơi như vậy! Còn có, thực lực của ta vẫn bị phong cấm như cũ, ta sớm đã không có năng lực có thể thăm dò như năm đó, ngươi hoàn toàn không cần lo lắng.
- Không lo lắng mới là lạ!
Vẻ mặt của Diệp Chân không tín nhiệm, nhân phẩm con hàng A Sửu này, có điểm tốt, nhưng tuyệt đối không có điểm đáng giá tín nhiệm này.
- Nói một chút đi, ngươi còn biết gì về Thanh Khâu mộ phần?
- Không có... Nói bị nhốt trong phòng tối rồi mà...
Vẻ mặt của A Sửu phiền muộn.
Bên phía A Sửu không có thu hoạch, Diệp Chân lại đi hỏi Tử Linh, bây giờ tu vi của Tử Linh tiến nhanh, khôi phục không ít trí nhớ, thời gian tồn tại của Tử Linh, cũng rất dài.
- Tử Linh, ngươi biết Nguyên Đát chi biến mười vạn năm trước không? Còn có chuyện Thanh Khâu mộ phần nữa?
Diệp Chân hỏi.