Chương 2131 Tương Kế Tựu Kế
Theo Đại Thánh Lệnh của Hắc Vân Đại Thánh phân hoá ra vô số lưu quang hướng về bốn phương tám hướng, cũng không lâu lắm, từng đạo lưu quang giống như một loại ngọn lửa, từ bốn phương tám hướng Bạch Hổ thành, Bạch Hổ sơn phóng lên tận trời, bay về phía phương hướng của Hắc Vân Đại Thánh.
Cùng lúc đó, trong một tòa phủ đệ lượn lờ tử khí ở giữa sườn núi Bạch Hổ sơn, một nam tử tướng mạo hùng vĩ mặt tím tử cần đang bí mật nói chuyện với hai người.
Một người chính là văn sĩ ôn tồn lễ độ, trong đôi mắt tràn đầy quang mang thông minh, người này là đệ nhất mưu sĩ kiêm túi khôn dưới trướng Tử Tu Đại Thánh, họ Hồ, tên Hàn, cũng xuất thân Hồ tộc, phụ tá Tử Tu Đại Thánh đã nhiều năm.
Một người khác lại là một mãnh giả dưới hàm râu tóc như châm, một thân khí tức ẩn mà không lộ, nhưng trong lúc giơ tay nhấc chân lại giống như kéo theo toàn bộ thiên địa.
Người này là tướng tài đắc lực dưới trướng Tử Tu Đại Thánh, Hổ Các, cường giả Đạo Cảnh.
- Lão tam việc này lại không để ý tới phát động Đại Thánh Lệnh, xem ra lão tam đã ngay cả mặt mũi cũng không cần.
Nói xong, ánh mắt của Tử Tu Đại Thánh nhìn về phía mưu sĩ kiêm túi khôn Hồ Hàn.
- Tiên sinh, ngươi nói bản tọa nên đứng nhìn như thế này, hay là ra ngoài giúp lão tam một chút, miễn cho hắn quá mất mặt?
Hồ Hàn mỉm cười, lại không vội mà trả lời, đầu tiên là nhấp một ngụm trước nước trà, xong mới nói.
- Vậy phải xem Đại Thánh nghĩ được cái gì rồi?
- Được cái gì?
- Giống như hữu nghị với Hắc Vân Đại Thánh, lại hoặc đại vương tán thưởng, lại hoặc là dân tâm của Bạch Hổ thành này, lại hoặc là không muốn mất đi cái gì!
Hồ Hàn nói.
- Hữu nghị với lão tam?
Tử Tu Đại Thánh cười lạnh.
- Chỉ sợ ta dâng đầu cho hắn cũng sẽ không thu hoạch được hữu nghị của hắn! Phụ vương tán thưởng và dân tâm của Bạch Hổ thành thì ta đều cần, còn xin tiên sinh hiến kế.
Tử Tu Đại Thánh chắp tay về phía Hồ Hàn.
- Có thể tính kế, nhưng trước mắt thì ta đề nghị Đại Thánh vẫn nên bình chân như vại là tốt nhất.
Lông mày Tử Tu Đại Thánh nhíu lại.
- Không phải vừa rồi tiên sinh đã nói, có thể tranh thủ chút gì sao?
- Trước khi tranh thủ cái gì cần phải xác định mình có nắm chắc cái đó hay không. Với tình hình trước mắt mà nói, cho dù chúng ta hay là Hắc Vân Đại Thánh, ngay cả kẻ địch là ai cũng không rõ ràng.
- Có thể thấy được, tên địch nhân này của Hắc Vân Đại Thánh không đơn giản. Cho nên, chúng ta vẫn là chậm đợi tình thế phát triển.
- Nhưng để tránh cho đại vương lưu lại trong lòng Đại Thánh còn có tư tâm ảnh hưởng, Đại Thánh vẫn nên trước làm ra chút tư thái, phái ra một nhóm nhân mã duy trì trật tự của Bạch Hổ thành, đồng thời triệu tập cao thủ âm thầm chờ lệnh mà đối đãi ứng biến.
Hồ Hàn nói.
- Tốt!
- Cấn thúc, việc này trước hết giao cho ngươi chuẩn bị.
Cùng lúc đó, trong Hổ Vương cung Hắc Hổ Vương, Hổ Nha Đại Thánh nhìn lưu quang bắn lên trên bầu trời Bạch Hổ sơn, muốn hồi báo tình báo vừa nhận được cho Hắc Hổ Vương.
Nhưng cửa tẩm cung của Hắc Hổ Vương đóng chặt, từ sau khi đạt được Long Tiên Bàn Đào, Hắc Hổ Vương đã bắt đầu khóa chặt cửa cung bế quan.
Cuối cùng, Hổ Nha Đại Thánh hội tụ tất cả tình báo vào trong một viên ngọc giản, giao cho nội thị trông coi cửa cung.
Đây là chức trách của hắn, hắn đã tẫn trách.
Cùng lúc đó, cùng chỗ ở Bạch Hổ Sơn Mạch, nhưng ở ngoài Xích Hổ Vương Hổ Vương cung trăm vạn dặm, một lão giả toàn thân mặc áo bào màu đỏ, ánh mắt giống như có thể xuyên thủng hư không, nhìn về phương hướng Bạch Hổ thành.
- Hình như oắt con Hắc Hổ gia sắp gây sự, nhưng vậy cũng tốt, gây sự tốt, nói không chừng chủ nhân Bạch Hổ thành có thể đổi người.
Truyện được dịch bởi HámThiênTàThần
.....
Vô số lưu quang bay múa, xung quanh Hổ Vương Cung Hắc Hổ trong Bạch Hổ Sơn Mạch, bầu không khí đột ngột biến thành vô cùng khẩn trương.
Nhưng, mặt Hắc Vân Đại Thánh còn nặng nề hơn không khí.
Bởi vì ngay trong thời gian ngắn ngủi nửa khắc đồng hồ, lại có một tin tức xấu truyền đến, Yêu Soái hắn phái đi ra ngoài lại có hai người bị giết.
Ngắn ngủi nửa canh giờ, Yêu Soái dưới trướng hắn đã bị xử lý bảy vị.
Yêu Soái có thể được Hắc Vân Đại Thánh phái đi ra đều xem như Yêu Soái có chút đắc lực, trong thời gian ngắn mà đã tổn thất đến bảy vị, chuyện này làm cho Hắc Vân Đại Thánh có chút đau lòng, ngay sau đó là vô cùng tức giận.
Nhưng mấy hơi sau, tinh nhuệ dưới tay Hắc Vân Đại Thánh đã tề tụ một đường, Hắc Vân Đại Thánh và hạch tâm của hắn bắt đầu thương nghị về việc này.
- Đại Thánh, ta thấy tên tặc này, chỉ hạ thủ với Yêu Soái của Đại Thánh, hơn nữa tìm kiếm vô cùng chuẩn xác, nghĩ đến hẳn là có thần thông hơn người.
- Nhưng, sao chúng ta lại không tương kế tựu kế chứ?
Thủ hạ Đạo Cảnh Hổ Mạc có danh xưng trí tướng của Hắc Vân Đại Thánh đề nghị.
- Phải tương kế tựu kế như thế nào?
....
Diệp Chân đang độn ẩn trong lòng đất, dưới bộ rễ của một cây đại thụ, trong lỗ tai không ngừng truyền đến âm thanh Đại Nhĩ Đóa Nhiếp Đinh thi triển Thiên m Thần Thông trực tiếp đưa tới, khóe miệng hiện ra một tia cười lạnh hờ hững.
Từng đạo bàng bạc thần niệm như giang sông quét ngang xung quanh thân thể Diệp Chân, ngay cả hạt kim loại nhỏ bé nhất dưới lòng đất cũng có thể phát hiện nhưng lại không cách nào phát hiện Diệp Chân độn ẩn ở trong rễ cây.
Đây là một diệu dụng mới khác mà giờ Diệp Chân mới phát hiện.
Trước đó, mặc dù Tiên Thiên Ngũ Hành Thần Độn của Diệp Chân vô cùng tinh diệu, nhưng lại mấy lần bị người bức ra khỏi độn pháp, càng mấy lần bị thần hồn của đại năng phát hiện.
Nhưng bây giờ, theo tu vi của Tiểu Yêu đột phá đến Đạo Cảnh, lực lượng Tiểu Yêu xảy ra biến hóa về mặt bản chất, rót vào trong rễ cây, vậy sẽ hòa làm một thể vào rễ cây của Tiểu Yêu, không khác gì nhau.
Mà Diệp Chân và Tiểu Yêu là một thể, trước khi Diệp Chân chạy vào Tiểu Yêu đã thúc đẩy sinh trưởng ra Phân Thân, Tiểu Yêu lại dung hợp vào trong rễ cây, dưới loại trường hợp này, ẩn độn trở nên vô cùng cao minh.
Bởi vì dù thần niệm của ngươi có mạnh hơn, rễ cây hay là rễ cây, đương nhiên sẽ không nhìn ra bất kỳ dị thường nào.
Diệp Chân đoán, chỉ sợ cho dù là Đại Tế Ti Nạp Cáp Nhĩ tới, lúc này cũng không phát hiện được hắn.
Giống như hiện tại, Diệp Chân chỉ là độn ẩn trong rễ cây sâu mười mét dưới lòng đất, nơi này có khoảng mấy trăm đạo thần niệm lớn nhỏ đảo qua, nhưng lại không có một người phát hiện hắn tồn tại.
Theo Đại Nhĩ Đóa Nhiếp Đinh kể rõ xong, Diệp Chân hắc hắc cười.
- Tốt một tương kế tựu kế, ta thích!
Nửa khắc đồng hồ sau, Diệp Chân lặng yên không một tiếng động độn tới dưới lòng đất một đại đường.
Chính giữa đại đường, hai Yêu Soái đang không ngừng tra duyệt ghi chép xuất nhập của Bạch Hổ thành những ngày này, xung quanh đứng mấy tên Yêu Soái, nhưng từng người lại như lâm đại địch, một bộ dáng cẩn thận từng li từng tí.
Nếu có người cẩn thận quan sát thì sẽ nhìn thấy hai Yêu Soái lật sách ghi chép kia, trên tay đang không ngừng lật qua lại, nhưng ánh mắt lại chưa từng dừng lại một chút nào trên quyển ghi chép kia.
Ngay lúc đó, Diệp Chân độn bơi dưới lòng đất, khóe miệng xuất hiện nụ cười quái dị.
Trong nháy mắt tiếp theo, kiếm quang chói mắt và ánh sáng lục sắc đột ngột từ lòng đất phóng lên tận trời, ánh sáng lục sắc gắt gao cuốn lấy nửa người dưới của hai vị Yêu Soái, làm cho bọn hắn không cách nào động đậy.
Kiếm quang chói mắt mang theo khí tức vô cùng rét lạnh, như điên đâm về yếu hại toàn thân của bọn hắn.
- Địch tập kích!
Ngay khi hai Yêu Soái đó kinh hô lên, cao hơn sáu đạo khí tức Đạo Cảnh vô cùng kinh khủng, bàng bạc như biển, từ bốn phương tám hướng dâng lên.
Ngay khi sáu đạo khí tức Đạo Cảnh này xuất hiện, lại cũng không vội vã giải cứu hai vị Yêu Soái bị công kích, mà cùng thi triển thần thông.
Một Đạo Cảnh phát ra một tiếng hổ gầm, sóng âm kinh khủng phát tán bốn phương tám hướng, làm cho không gian bốn phương tám hướng đồng thời chấn động, ngăn cản khả năng Diệp Chân phá vỡ hư không đào tẩu.
Một tên Đạo Cảnh khác thì ánh đao màu bạc dài đến hơn nghìn thước trong lòng bàn tay liên tục trảm xuống, trong chớp mắt đã chém xuống trăm ngàn đao, thổ địa mười dặm xung quanh toà đại sảnh này mở rộng ra bốn phương tám hướng, lập tức bị đao quang này trảm nứt.
Đao quang lập lòe, mặt đất mười dặm xung quanh toà đại sảnh này giống như một tảng đá bị đào lên tận gốc, giống như đảo hoang lơ lửng.
Bốn phương tám hướng đều có ánh đao màu bạc lóe ra, gắt gao vây quanh toà đảo hoang này, dưới ánh đao màu bạc vây quanh, đừng nói là người, cho dù là một chút khí tức cũng không tiết lộ ra.
Cùng lúc đó, tiếng rống tức giận của Hắc Vân Đại Thánh từ phương xa vang dội đến.
- Cái tên cẩu tạp chủng nhà ngươi, dám đối đầu với bản Đại Thánh, lần này ngươi rơi vào trong tay bản Đại Thánh, bản Đại Thánh phải làm cho ngươi muốn sống không được, muốn chết không xong!
Diệp Chân bị phong cấm vây quanh, trên mặt lại không có bất kỳ vẻ sợ hãi, giống như người bị phong cấm bao vây không phải hắn, vô cùng ra sức đem kiếm quang của Yêu Soái hung hăng đánh vào giữa ngực bụng bị khí tức của hắn tỏa định.
Một quấy, kiếm quang nhiễm lấy huyết tương, từ đỉnh đầu tên Yêu Soái phá xuất!
Lại chém thêm nhát nữa!