← Quay lại trang sách

Chương 2150 Hổ Vương Nổi Giận

Thật ra khi quân sư Hồ Tử Bá bị Diệp Chân xử lý, Hắc Vân Đại Thánh đã không còn quân sư bày mưu tính kế.

Nhưng Hắc Vân Đại Thánh vẫn vô cùng thông minh.

Bằng không cũng không thể cùng Tử Tu Đại Thánh tranh đoạt đại vị Hắc Hổ Vương.

Cho nên từ khi bị Diệp Chân hố, Hắc Vân Đại Thánh đã nghĩ qua khả năng này.

Tuy hắn bị buộc bước lên tuyệt lộ, nhưng nếu có thể thành công thì sao?

Cho dù chỉ có một ít khả năng, hắn nhất định phải đối mặt lửa giận từ phụ thân Hắc Hổ vương của hắn.

Đương nhiên, nếu như hắn thành công, đối mặt lửa giận từ Hắc Hổ vương cũng là phương pháp đơn giản nhất.

Từ ngày Hắc Vân Đại Thánh bị hố, mục tiêu của hắn cũng không phải xử lý Hắc Hổ vương, đây là điều không có khả năng.

Nếu thật sự làm thế, hắn càng không có tư cách kế thừa đại vị.

Bên trong Hổ Tộc, phản nghịch là thứ không thể khiến mấy vị Hổ Vương khác cùng Bạch Hổ Yêu Đế thừa nhận.

Lúc bắt đầu, mục tiêu của Hắc Vân Đại Thánh là tru sát huynh trưởng Tử Tu, tức là đối thủ cường đại nhất tranh đoạt Hắc Hổ Vương đại vị.

Hắn cùng Tử Tu là một trong những người con Hắc Hổ vương có huyết mạch thuần túy nhất, cường đại nhất, năng lực nhất, hai người bỏ xa các huynh đệ khác một mảng lớn.

Các huynh đệ tỷ muội khác cùng hai người bọn họ khác nhau một trời một vực.

Nhân tuyển kế thừa Hắc Hổ Vương vương vị chỉ có thể là một trong hai người hắn hoặc Tử Tu, trong khi đó một mạch Hắc Hổ vượt qua tám thành Đại Thánh cùng Đạo cảnh là nhân tuyển có thể kế thừa.

Nếu hôm nay mượn cơ hội xử lý huynh trưởng Tử Tu, cho dù Hắc Hổ vương tức giận cũng chỉ có thể nắm lỗ mũi nhịn xuống khẩu khí này.

Hắc Hổ vương không có lựa chọn khác.

Cho dù Hắc Hổ Vương giận dữ, muốn toàn tâm bồi dưỡng một người kế nhiệm khác, thời gian cũng không cho phép.

Dù sao Hắc Hổ Vương đã không còn đủ ngàn năm tuổi thọ.

Đây cũng là suy tính của Hắc Vân Đại Thánh.

Nhưng Hắc Vân Đại Thánh nằm mơ cũng không ngờ tới phụ vương hắn đã sớm tỉnh lại.

Bình thường mỗi lần phụ thân hắn bế quan cũng phải ít nhất nửa tháng, mỗi nửa tháng đi ra xử lý sự vụ một lần, bên trong thời gian bế quan nửa tháng này, đánh chết hắn cũng không đi ra, cho dù Bạch Hổ Yêu Đế muốn gặp mặt, hắn cũng sẽ ở nửa tháng sau mới xuất quan.

Nguyên nhân rất đơn giản, một là Hắc Hổ vương bế quan vì trì hoãn già yếu, giảm bớt ngọn nguồn hao tổn, hai là vì tiết kiệm thời gian, dùng càng nhiều thời gian lĩnh ngộ, nhìn xem có thể đột phá đến Tạo Hóa Cảnh hay không.

Một khi đột phá đến Tạo Hóa Cảnh, Hắc Hổ Vương sẽ tăng mạnh tuổi thọ lần nữa.

Cho nên mấy trăm năm nay, Hắc Hổ Vương tự hạn chế cực đoan, bền lòng vững dạ một lần bế quan nửa tháng.

Đây cũng là nguyên nhân Hắc Vân Đại Thánh hành sự, nhưng hôm nay lại ra ngoại lệ.

Khí tức Hắc Hổ vương thâm thúy như tinh không xuất hiện, lòng dạ Hắc Vân Đại Thánh bắt đầu nôn nóng.

Việc này một khi không giải thích tốt...

Tâm niệm thay đổi nhanh chóng, Hắc Vân Đại Thánh oán hận nhìn Hồ tộc Thái Thượng Tam trưởng lão Đồ Triệt cùng sáu tên Đạo cảnh dưới trướng hắn đã sớm nhảy ra chiến đoàn, nếu Đồ Triệt không rút khỏi chiến đoàn, có Đồ Triệt cùng sáu Đạo cảnh mạnh mẽ gia nhập, nói không chừng có thể tru diệt Tử Tu.

Trong nháy mắt, một thanh âm bịch vang lên, Hắc Vân Đại Thánh quỳ xuống phương hướng Hổ Vương bản cung.

- Phụ vương, ngươi có thể ra.

Khi quỳ xuống nâng đầu lên, nước mắt chảy đầy khuôn mặt Hắc Vân Đại Thánh.

- Phụ vương, nhi thần nghe nói ngươi bệnh nặng, nhi thần cực kỳ lo lắng.

- Lo lắng cho phụ vương? Ngươi ước gì phụ vương chết sớm mới đúng?

Tiếng hừ lạnh chói tai đột ngột như tiếng sấm, trực tiếp đánh tới Hắc Vân Đại Thánh, một tầng gợn sóng vô hình nổi lên, Hắc Vân Đại Thánh run rẩy toàn thân, xương cốt không ngừng vang lên tiếng nứt gãy, máu tươi trong miệng điên cuồng phun ra, trong nháy mắt, Hắc Vân Đại Thánh như một bãi thịt nát ngã xuống đất.

Cùng một giây, một đạo hắc sắc thủy quang từ Hổ Vương cung xông ra, thủy quang xuất hiện như một tòa núi nhỏ đánh tới, Cự Linh Đại Thánh như gỗ mục trực tiếp bị đánh bay lên.

Đợi bay đến không trung, Cự Linh Đại Thánh đã bị hắc sắc Huyền Băng đóng thành một tảng băng.

Mới đầu, Cự Linh Đại Thánh còn phẫn nộ gầm thét bên trong băng khối, thân thể điên cuồng giãy dụa, ý muốn phá vỡ Huyền Băng.

Nhưng hắc sắc Huyền Băng vô cùng kiên cố, thậm chí cường đại hơn gấp trăm lần màn sáng thủ hộ Hắc Hổ vương cung.

Cho dù Cự Linh Đại Thánh giãy dụa thế nào cũng không thể tránh thoát.

Theo thời gian trôi qua, hắc sắc Huyền Băng nhanh chóng truyền hàn khí xuyên vào tứ chi, cốt tủy Cự Linh Đại Thánh.

Cự Linh Đại Thánh nhanh chóng dừng động tác giãy dụa, toàn thân triệt để mất đi tri giác, thứ duy nhất có thể di động chỉ còn lại tròng mắt lớn.

Giờ phút này, bên trong ánh mắt Cự Linh Đại Thánh tràn ngập hoảng sợ.

Hắc sắc thủy quang như rắn nhô ra, toàn thân tám vị Đạo cảnh Hùng tộc dưới trướng Cự Linh Đại Thánh đột nhiên bị một tầng hắc sắc Huyền Băng vô cùng lạnh lẽo đóng băng.

Thoáng chốc trước Hắc Hổ vương cung, chín hắc sắc huyền băng Hùng tộc bị lực lượng treo ngược trên không Hắc Hổ vương cung.

- Hổ Nha, phái người đưa công văn cho Hùng Vương, hỏi hắn một chút, Đại Thánh dưới trướng hắn tấn công Hổ Vương bản cung ta là có ý gì. Nếu không giải thích được, mấy tên này chuẩn bị trở thành bộ xương khô đi.

- Vâng, thuộc hạ tuân mệnh!

Hổ Nha Đại Thánh toàn thân đẫm máu quát lớn.

Khi hơi thở Hắc Hổ vương xuất hiện trong nháy mắt, Diệp Chân đã độn xuống lòng đất, giờ phút này bị Hắc Hổ vương doạ sợ đến nổi không dám thở mạnh.

Nhất là khi thấy Hắc Hổ Vương treo ngược Cự Linh Đại Thánh giống như con khỉ, Diệp Chân cũng tràn ngập hoảng sợ.

Lúc trước rời khỏi Y Trĩ Sa Hải, Đại Tế Ti Nạp Cáp Nhĩ đã từng dặn dò Diệp Chân.

Gặp được Đạo cảnh có phong hào Đại Thánh, lấy lượng lớn Chúng Sinh Nguyện Lực trong tay Diệp Chân có thể chạy thoát.

Nhưng nếu đụng phải những Đạo cảnh đỉnh phong ngủ say vô số năm, nhất định phải vạn phần cẩn thận.

Tồn tại bị vây ở Đạo cảnh đỉnh phong vô số năm có pháp lực vô biên, thần thông vô số, phi thường khủng bố.

Tuy bọn họ không phải Tạo Hóa Thần Nhân, nhưng chiến lực có thể nhẹ nhõm nghiền Tạo Hóa Thần Nhân phổ thông.

Giống Hắc Hổ vương bây giờ, tuy Cự Linh Đại Thánh cũng là Đạo cảnh hậu kỳ, nhưng đứng trước mặt Đạo cảnh đỉnh phong như Hắc Hổ vương lại bị một kích treo ngược.

Nhưng sự thật lại là như thế.

Đạo cảnh hậu kỳ đứng trước mặt Hắc Hổ vương thật sự giống như một đứa bé không có bất kỳ sức phản kháng.

Đối mặt tồn tại này, đúng như lời Đại Tế Ti Nạp Cáp Nhĩ nói, dù nhiều Chúng Sinh Nguyện Lực hơn cũng vô dụng.

Cho nên giờ phút này, Diệp Chân chỉ có thể cẩn thận.

Thậm chí Diệp Chân cẩn thận đến mức từ bỏ kế hoạch ám sát vị Đạo cảnh thứ tư.

Không chỉ từ bỏ, nhân lúc Hắc Hổ Vương bắt đầu nổi bão, hắn đã lặng yên không một tiếng động để tiểu Yêu mang theo hắn, rời khỏi lòng đất Bạch Hổ Sơn.

Hiện tại, Diệp Chân chỉ có một ý nghĩ, dùng tốc độ nhanh nhất rời xa nơi này.

Cách nơi này càng xa càng tốt, càng xa càng an toàn.

Dù sao đêm nay, Diệp Chân đã đạt tới mục đích, thù đã báo, chỗ tốt cũng kiếm lời.

Mau chóng rời khỏi mới tốt.

Nếu lát nữa Hắc Hổ vương hỏi, có trời mới biết Hắc Hổ vương có thể tìm được nơi hắn ẩn độn hay không.

Nếu tìm không thấy, bị một tồn tại kinh khủng tu vi bị vây ở Đạo cảnh đỉnh phong vô số năm giống Hắc Hổ vương để mắt tới, tuyệt đối là ác mộng.

May mắn là toàn bộ lực chú ý của Hắc Hổ vương đều đặt lên phản loạn trước mắt, căn bản không có thời gian chú ý cái khác.

Còn nữa, tiểu Yêu mượn sợi rễ hoa cỏ cây cối độn pháp dưới lòng đất còn lợi hại hơn so với Tiên Thiên Ngũ Hành Thần Độn của Diệp Chân.

Tiểu yêu nhanh chóng mang theo Diệp Chân trốn xa vạn lý, cùng Đại Nhĩ Đóa Nhiếp ngoài vạn dặm hợp lại nhau.

- Tiểu Miêu, chúng ta mau đi.

Diệp Chân đột nhiên giật mình, nhìn Đại Nhĩ Đóa Nhiếp Đinh nói.

- Đúng rồi, Nhiếp Đinh, trước khi rút lui, ngươi thay ta nói cho Hắc Vân Đại Thánh một câu.