← Quay lại trang sách

Chương 2151 Khổ Hàn Năm Ngàn Năm

Toàn thân xương cốt, kinh mạch bị âm thanh tức giận của Hắc Hổ Vương Nhất đánh đứt từng khúc, Hắc Vân Đại Thánh quỳ trên mặt đất lạnh như băng.

Mặc dù gãy xương, nhưng lấy tu vi cùng thân thể cường đại của một phong hào Đại Thánh như hắn, chỉ cần vận chuyển tinh huyết linh lực, không tới hai nhịp thở là có thể triệt để phục hồi như cũ.

Nhưng Hắc Vân Đại Thánh không dám.

Đây là phụ vương hắn xử phạt, hắn chỉ có thể nhận lấy, nếu hắn dám khôi phục dù chỉ nửa điểm thương thế, vậy sẽ chọc giận Hắc Hổ Vương, tối nay có thể xảy ra án mạng.

Cho nên dù ngũ tạng lục phủ toàn thân đau thấu tim gan, Hắc Vân Đại Thánh vẫn phải nhịn lấy.

Cho dù mềm thành một bãi bùn nhão, vẫn duy trì tư thế quỳ như cũ.

Điều này cũng chưa tính, hắn vẫn phải nhận lấy đau nhức kịch liệt, nhanh chóng tìm kiếm lấy cơ hội tìm đường sống tối nay.

- Đại Thánh, Diệp mỗ chuẩn bị cho ngươi phần đại lễ này, ngươi hài lòng không?

Một thanh âm cực kỳ đột ngột truyền vào não hải Hắc Vân Đại Thánh.

- Diệp Chân.

Toàn thân Hắc Vân Đại Thánh chỉ có đầu là hoàn chỉnh duy nhất, khi nghe được thanh âm này, Hắc Vân Đại Thánh trở nên vô cùng dữ tợn, đôi mắt biến thành tam giác, hung quang bắn phá bốn phương tám hướng, ý đồ tìm tới nơi phát ra thanh âm.

- Lúc trước ngươi tra tấn Huyền Hổ sống không bằng chết, trước khi đánh chủ ý lên Hồ Thanh Đồng, ngươi nên nghĩ đến kết cục ngày hôm nay.

- Hưởng thụ cho tốt đại lễ mà Diệp mỗ chuẩn bị cho ngươi đi, hi vọng lần sau gặp mặt ngươi vẫn còn sống.

- Cáo từ, khỏi cần tiễn, ha ha ha ha.

Tiếng cười to ngông cuồng vang lên trong đầu Hắc Vân Đại Thánh, kích thích Hắc Vân Đại Thánh méo mó mặt mày đến cực hạn, con ngươi tràn đầy lửa giận, huyết quang bắn ra.

Nếu Diệp Chân đứng trước mặt, Hắc Vân Đại Thánh có khi muốn nuốt sống luôn Diệp Chân.

Nhưng giận dữ đến đâu, Hắc Vân Đại Thánh cũng chỉ có thể sinh nuốt vào.

Cũng chỉ có thể nhận lấy.

Trong lòng mơ hồ dâng lên một chút hối hận, nếu sớm biết không thể đạt được Hồ Thanh Đồng, trêu chọc một kẻ địch vô cùng khủng bố, còn hại mình đến tình trạng thê thảm như thế.

Sớm biết đã không làm như vậy.

Cũng lúc đó, Vân Dực Hổ Vương đã chở Diệp Chân, đôi cánh lóe lên thanh quang, chấn động hư không một cái bay xa vạn lý.

Miệng Tiểu Miêu còn nhai một cái bắp đùi cực lớn của cường giả Đạo cảnh Hổ tộc, ra sức nhai nuốt nhai để, mỗi khi cắn một cái đều văng tia lửa tung tóe.

Trên không Hổ Vương cung, Hắc Hổ Vương mặc một thân huyền y ngọc quan bay lên không trung, lạnh lùng nhìn chằm chằm cao thủ Hắc Hổ nhất mạch đang quỳ phía dưới.

Ánh mắt băng lãnh khiến những Hổ tộc tham dự phản loạn theo Hắc Vân Đại Thánh, trong lòng mỗi người trở nên hỗn loạn, mồ hôi lạnh chảy ròng.

Cuối cùng, ánh mắt Hắc Hổ Vương rơi vào trên thân Hồ tộc Thái Thượng Tam trưởng lão Đồ Triệt đang lăng không lơ lửng tại một bên chiến trường.

- Đồ Thần Cơ, bản vương muốn biết, ngươi xuất hiện ở đây, đóng vai nhân vật gì? Hoặc là con trai ngu xuẩn của bản vương bị ngươi mê hoặc?

Trong nháy mắt lời nói vang lên, một cỗ hàn khí không cách nào hình dung khóa chặt Đồ Triệt, trong hư không ẩn ẩn vô số hắc sắc lưu quang, như ma thần giương nanh múa vuốt chung quanh Đồ triệt.

- Hổ Vương điện hạ minh giám, lão phu chỉ đuổi theo tìm mấy trọng phạm, vừa đuổi đến Bạch Hổ thành đã bị cuốn vào trong trận biến động này. Về phần mê hoặc Hắc Vân Đại Thánh?

Khóe miệng Đồ Triệt xuất hiện một nụ cười lạnh.

- Nếu lão phu thật sự muốn mê hoặc Hắc Vân Đại Thánh, tại sao lại đẩy Hắc Vân Đại Thánh ra mặt? Chỉ sợ Hắc Hổ Vương cung đã sớm bị san bằng. Lão phu có thể điều động tập hợp lực lượng, cũng không chỉ đám người ô hợp trước mắt.

- Ngươi…

Hắc Hổ Vương sầm mặt lại, đôi mắt bắn ra Huyền Quang dài đến trăm trượng, những nơi Huyền Quang đi qua, không khí như bị đống kết.

Nhưng ánh mắt Đồ Triệt lại không sợ hãi chút nào, tùy ý đối mặt cùng hàn ý trầm tĩnh trong ánh mắt Hắc Hổ Vương, không thối lui chút nào.

Cuối cùng, Hắc Hổ Vương hừ lạnh một tiếng, chủ động dời ánh mắt.

Nguyên nhân rất đơn giản, bời vì lời Đồ Triệt nói là sự thật.

Nếu việc này thật sự do Đồ triệt bày ra, Đồ Triệt không chỉ điều động lực lượng Xích Hổ Vương nhất mạch, hắn còn có thể điều động lực lượng Hổ Vương khắp nơi.

Không có Hắc Hổ Vương chủ trì, san bằng Hắc Hổ bản cung, chém giết Tử Tu, thật đúng là không phải vấn đề gì.

Cho nên cuối cùng Hắc Hổ Vương buông tha Đồ Triệt, không chỉ vì phía sau Đồ Triệt là Hồ tộc, cũng vì lực lượng Xích Hổ Vương nhất mạch phía sau Đồ triệt.

Tên quân sư Thần Cơ năm đó cũng không phải để trưng cho đẹp.

Ánh mắt Hắc Hổ Vương đột ngột rơi vào trên thân Thạch Hầu Đại Thánh cùng Thanh Mục Đại Thánh, đột nhiên dữ tợn cười một tiếng.

- Xem ra Hắc Hổ nhất mạch thật sự bị khi dễ, không chỉ có thuộc hạ Bất Tử Hùng vương dám tiến công Hổ Vương cung, thuộc hạ Cổ Hầu Tử cũng dám tiến công Hổ Vương Cung, không thể tin được, bản vương muốn đáp lễ hai đầu người cho Cổ Hầu Tử.

Sát khí ngút trời nhanh chóng bay loạn lên, Huyền Quang Thủy Sắc vô biên mượn bóng đêm ùn ùn kéo đến, phóng tới Thạch Hầu Đại Thánh cùng Thanh Mục Đại Thánh.

Thanh Mục Đại Thánh thấy thế tức giận định sử dụng bảo bối Huyết Nhãn đề hồn thú phản kháng, nhưng lại bị Thạch Hầu Đại Thánh gắt gao giữ chặt, cứ thế quỳ xuống trước mặt Hắc Hổ Vương.

- Đại Vương minh giám.

- Đại Vương minh giám!

Thạch Hầu Đại Thánh giơ lên một tấm thanh sắc phù thiếp.

- Chúng ta phụng mệnh Đông Thanh Long Đế cùng Hầu Vương đuổi bắt tặc nhân cướp đi Long Tiên Bàn Đào.

Nghe xong bốn chữ 'Long Tiên Bàn Đào', sắc mặt Hắc Hổ Vương không khỏi lộ ra một tia cổ quái, Huyền Quang Thủy Sắc vô biên lập tức biến mất.

Thần tình Hắc Hổ Vương cổ quái bời vì lúc trước hắn đã toàn lực luyện hóa bốn quả Long Tiên Bàn Đào, duyên thọ bốn ngàn năm, nếu không phải Hắc Hổ Vương cung bị phá, hắn nhất định luyện hóa xong bốn quả Long Tiên Bàn Đào còn lại mới ra.

Mà bây giờ người đuổi bắt kẻ trộm Long Tiên Bàn Đào đến, Long Tiên Bàn Đào lại bị mình ăn, tình hình này muốn cổ quái bao nhiêu thì có bấy nhiêu.

Hắc Hổ Vương đột nhiên gia tăng sát tâm gấp một vạn lần đối với Diệp Chân giao dịch cùng hắn.

Nếu Diệp Chân bị bắt, khai ra tin tức bán Long Tiên Bàn Đào cho hắn, vậy hắn gặp phiền phức cũng không nhỏ.

Không chỉ đối mặt lửa giận của Đông Thanh Long Đế cùng Phong Lôi Cổ Hầu Vương, còn phải đối mặt với sự chèn ép càng thêm nghiêm khắc đến từ Bạch Hổ Yêu Đế.

- Đuổi bắt tặc nhân cướp Long Tiên Bàn Đào? Làm sao lại đuổi tới Hổ Vương cung, chẳng lẽ tặc nhân giấu ở Hổ Vương cung?

Hắc Hổ Vương hừ lạnh, sát ý càng sâu.

- Không phải vậy.

Thạch Hầu Đại Thánh vội vàng phủ nhận.

- Là Hắc Vân Đại Thánh nói Hắc Hổ Vương điện hạ có khả năng bị Tử Tu Đại Thánh cưỡng ép, bảo chúng ta phá cung cứu người! Sau khi cứu người, hắn có thể toàn lực giúp chúng ta đuổi bắt tặc nhân, chúng ta mới hỗ trợ.

Hắc Vân Đại Thánh biến thành một bãi bùn nhão nơi xa, ánh mắt cảm kích nhìn Thạch Hầu Đại Thánh, tuy Thạch Hầu Đại Thánh nói câu này không khiến Hắc Hổ Vương tin tưởng, nhưng ít ra mặt ngoài, hắn hành động đêm nay đã đạt được bằng chứng.

- Bản vương bị cưỡng ép?

Hắc Hổ Vương nghiền ngẫm cười lạnh, nhìn về phía Tử Tu Đại Thánh.

Tử Tu Đại Thánh vội vàng chắp tay nói.

- Phụ vương minh giám, hài tử nhìn thấy tam đệ dẫn người tiến công Hổ Vương cung nên mới mang người đến hộ giá.

- Rất tốt.

Ngoài miệng tán thưởng, nhưng trên mặt lại không có vẻ tươi cười.

Hắc Hổ Vương là gia hỏa đã thành tinh, chuyện phát sinh buổi tối hôm nay, trong lòng hắn sáng như gương.

Hắn biết rõ Hắc Vân con trai mình tám chín phần mười là bị người đào hố.

Bằng không cho hắn mười lá gan, hắn cũng không dám vây công Hổ Vương cung.

Đương nhiên, hai huynh đệ minh tranh ám đấu, điều này khó nói chắc.

Nhưng kết quả bên ngoài vẫn là Hắc Vân thua.

Người thắng làm vua người thua làm giặc.

Đây là quy định tàn khốc nhất bên trong Hổ tộc.

- Hắc Vân có ý đồ bất chính, sung quân thủ quan Tây Lĩnh Phong Tuyết năm ngàn năm!

Hắc Hổ Vương hạ mệnh lệnh thứ nhất.

Nghe được mệnh lệnh này, trái tim nhỏ của Hắc Vân Đại Thánh cuối cùng cũng nhẹ nhõm.

Chí ít có thể bảo vệ mạng nhỏ.

Mặc dù hắn bị đày đi vùng đất nghèo nàn Phong Tuyết năm ngàn năm, không có bất kỳ hi vọng cùng vương vị, nhưng chung quy chỉ cần còn sống thì sẽ còn hi vọng.

Tử Tu Đại Thánh lộ bộ dạng phục tùng, mắt cúi xuống, thần sắc nhìn không ra buồn vui, nhưng tâm lý lại than nhẹ một tiếng.

Người không biết tình huống còn tưởng Hắc Vân Đại Thánh không còn tư cách cạnh tranh đại vị, nhưng hắn lại rõ ràng, Hắc Hổ Vương Cương vừa kéo dài tuổi thọ tám ngàn năm.

Mà Hắc Vân Đại Thánh chỉ sung quân năm ngàn năm, điều này nói rõ Hắc Vân Đại Thánh vẫn còn hi vọng.