Chương 2153 Nhận Nhau
Nói chung, rất nhiều người không quen ở thời gian dài trong không gian tự thành một giới, chỉ có trải qua một đoạn thời gian dài mới có thể chậm rãi thích ứng.
Hồ Thanh Đồng chậm rãi mở ra đôi mắt đẹp, khinh thường nhìn về phía Diệp Chân.
- Ngu ngốc mới muốn ra ngoài. Yêu tộc chúng ta có tính sinh tồn rất cao, so với Nhân tộc các ngươi càng lớn hơn! Mỗi người muốn sống sót, sống lâu đều phải liều mạng tu luyện, chỉ sợ lãng phí thời gian. Mà thời gian nơi này gấp mười lần, tu luyện một ngày tương đương ngoại giới tu luyện mười ngày, chỉ cần có tài nguyên tu luyện sung túc, ngu ngốc mới ra ngoài.
Hồ Thanh Đồng nói xong, một mặt từ ái nhìn về phía Xích Linh Nhi thần sắc có chút uể oải, híp nửa mắt nói.
- Hài tử chúng ta cũng cần chúng ta có thực lực cường đại bảo vệ.
Ngay lúc này, Xích Linh Nhi đột nhiên mở to mắt nhìn về phía Hồ Thanh Đồng.
- Mẫu thân, người nói hài tử chúng ta? Người nói ta sao? Người nói của chúng ta là ai? Mẫu thân, người đang nói chuyện với ai? Người kia có phải phụ thân ta không?
Xích Linh Nhi hỏi liên tục, trực tiếp khiến Hồ Thanh Đồng ngẩn người.
Hồ Thanh Đồng tưởng Xích Linh Nhi ngủ nên không để ý, chỉ thuận miệng nói một câu, không ngờ lại bị Xích Linh Nhi tỉnh dậy nghe được.
Diệp Chân bên ngoài không gian Thận Long châu cũng có chút không ngờ.
Ban đầu bọn họ chuẩn bị sau khi dàn xếp xong, tìm thời gian thích hợp nói chuyện cùng Xích Linh Nhi, miễn cho Xích Linh Nhi không chịu nhận.
Không ngờ lại bị đứa nhỏ này trong lúc vô tình nghe được.
Hồ Thanh Đồng nửa ngày không nói lời nào, Xích Linh Nhi gấp.
- Mẫu thân, người trả lời ta đi. Người kia đến cùng là ai, có phải phụ thân ta không? Hoặc là bên ngoài, ta còn có đệ đệ muội muội hoặc ca ca tỷ tỷ khác?
Hồ Thanh Đồng bị Xích Linh Nhi hỏi một câu đỏ thẫm mặt.
- Nói bậy, nương chỉ có mình ngươi là khuê nữ bảo bối.
- Vậy người nói chúng ta, đến cùng là ai?
Xích Linh Nhi la lên.
Chu Hồng một bên nấu canh, dùng một cái muỗng lớn khuấy động nước canh, khiến cho toàn bộ không gian Thận Long châu tản mát ra vô tận mùi thơm.
- Ta nói các ngươi này, chuyện này có gì khó trả lời, cũng không phải không nhận người thân? Theo ta thấy, cháu gái nhỏ này hiểu chuyện cùng kiên cường hơn các ngươi tưởng tượng.
Hồ Thanh Đồng bối rối dưới ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm của Xích Linh Nhi, nàng có phần khẩn trương nói.
- Xích Linh Nhi, ngươi đã hỏi, vậy mẫu thân sẽ không giấu diếm ngươi nữa. Người vừa nói chuyện với mẫu thân thật sự là phụ thân ngươi.
- Thật?
Xích Linh Nhi vui vẻ.
- Phụ thân ta ở nơi nào, là ai, mẫu thân, người mau nói cho ta biết có được không?
Còn không đợi Hồ Thanh Đồng mở miệng, Diệp Chân lặng yên không một tiếng động xuất hiện bên cạnh Xích Linh Nhi, cười nhẹ nhàng nhìn thấy Xích Linh Nhi, mày kiếm nhập tấn trong con ngươi, thủy quang xuất hiện.
- Ngươi?
Xích Linh Nhi cực kì thông minh, thấy Diệp Chân nhìn mình cười, ánh mắt nghi ngờ nhìn về phía Hồ Thanh Đồng, nhỏ giọng hỏi.
- Mẫu thân, là hắn sao?
Hồ Thanh Đồng mím chặt môi, gật gật đầu.
Cùng một giây, Diệp Chân cùng Hồ Thanh Đồng ngừng thở, sợ Xích Linh Nhi không thể thừa nhận kết quả đột ngột này.
Ngay lúc Diệp Chân cùng Hồ Thanh Đồng vô cùng lo lắng, Xích Linh Nhi đột nhiên nhảy lên nhào vào trong ngực Diệp Chân, con mắt chăm chú nhìn chằm chằm Diệp Chân nói.
- Người thật sự là cha ta?
Diệp Chân gật đầu liên tục.
Xích Linh Nhi lại đưa ánh mắt về phía mẫu thân Hồ Thanh Đồng.
Hồ Thanh Đồng cũng gật đầu liên tục.
Xích Linh Nhi lên tiếng hoan hô.
- Ta có phụ thân.
- Ta có phụ thân.
- Ta không phải con hoang! Ta có phụ thân.
Tiếng cười như chuông bạc nhanh chóng vang vọng toàn bộ không gian Thận Long châu, tiếng cười kia đánh thức Huyền Hổ cùng Tôn Bá đang tiềm tu, Chu Hồng càng quên quấy nồi canh.
Ba người chỉ lẳng lặng nhìn Xích Linh Nhi nhảy cẫng hoan hô.
Về phần Diệp Chân thì đau lòng phát khổ.
Có trời mới biết những năm này, Xích Linh Nhi chịu bao nhiêu kỳ thị cùng chế giễu, hôm nay mới có thể vui mừng như vậy.
Nước mắt không nhịn được tràn ra.
Xích Linh Nhi lẳng lặng nhìn thấy Diệp Chân rơi lệ đầy mặt, tay nhỏ chậm chạp nghiêm túc lau đi nước mắt trên mặt Diệp Chân.
- Phụ thân không được khóc.
- Mẫu thân nói người có chuyện quan trọng phải làm, làm xong sẽ tìm Xích Linh Nhi, bồi Xích Linh Nhi. Phụ thân, người làm xong việc rồi sao?
Diệp Chân rơi lệ đầy mặt, cổ họng có cảm giác như bị một khối chì chặn lại, muốn nói chút gì đó nhưng một chữ cũng không nói nên lời, chỉ có thể hung hăng gật đầu.
Nửa ngày sau mới vô cùng gian nan phun ra mấy chữ.
- Phụ thân đã làm xong việc, đến bồi Xích Linh Nhi.
- Vậy quá tốt.
Thấy Diệp Chân biểu lộ nghiêm túc, Xích Linh Nhi hoan hô lần nữa.
Hồ Thanh Đồng đứng một bên khóc sướt mướt, bị Diệp Chân nhẹ nhàng ôm vào trong ngực.
Cách đó không xa, một giọt nước mắt quay tròn rơi vào trong nồi canh sôi trào, Chu Hồng bỗng nhiên quay đầu rống to với Tôn Bá cùng Huyền Hổ.
- Thú Linh Tinh Nguyên Canh đã nấu xong, còn chưa tới ăn, chẳng lẽ các ngươi còn muốn Chu ca đút cho các ngươi ăn?
- Lão Chu lại ngứa da sao?
Tôn Bá cùng Huyền Hổ chậm rãi đứng dậy.
- Đến, cho các ngươi một nhà đoàn tụ, cha và con gái nhận nhau!
Tôn Bá ném ra vò rượu, bốn người đụng một cái, miệng lớn uống ừng ực.
- Phụ thân, ta cũng muốn uống!
Xích Linh Nhi trong ngực Diệp Chân làm nũng.
- Tốt, một vò!
Diệp Chân cưng chiều nhìn Xích Linh Nhi, Hồ Thanh Đồng lại gấp,
- Ngươi, Xích Linh Nhi mới bao nhiêu tuổi, ngươi cho nàng uống rượu, có ai làm cha như ngươi sao?
Chưa kịp nói xong, Diệp Chân đã dùng đầu ngón tay đưa tửu dịch bôi trên môi Xích Linh Nhi, Xích Linh Nhi lạch cạch há miệng, đột nhiên điên cuồng đứng lên.
- Thật cay, thật cay, thật cay.
- Phụ thân, Hổ thúc thúc, Tôn thúc thúc, Chu thúc thúc, đồ vật khó uống như vậy, vì sao các ngươi uống đến cao hứng?
Xích Linh Nhi vô cùng hiếu kỳ hỏi.
Bốn người Diệp Chân, Chu Hồng, Huyền Hổ, Tôn Bá tám mắt nhìn nhau cười lên ha hả, trong tiếng cười lớn, ánh mắt Xích Linh Nhi vạn phần kinh ngạc, bốn người lần nữa nâng ly đứng lên.
Mấy hơi thở sau, vò rượu võ nát phanh phanh phanh, âm thanh chói tai không dứt, Chu Hồng cười hắc hắc.
- Ha ha, Linh Tinh Nguyên Canh, các ngươi không ăn, ta có thể ăn trước.
Há mồm khẽ hấp, canh thịt màu trắng sữa còn đang sôi trào vọt vào miệng Chu Hồng.
Mọi người tranh nhau chen lấn chạy về phía nồi đen lớn.
Canh sữa màu trắng đang sôi trào xông vào trong bụng hóa thành nhiệt lưu cuồn cuộn phát tán toàn thân, tinh huyết quanh người không thể khống chế sôi trào lên, vô số linh lực từ trong bụng dâng lên, bay thẳng vào Huyền Cung.
Diệp Chân cảm giác từ cốt tủy đến gân mạch huyết nhục như có vô số Mao Trùng ngọ nguậy, lượng lớn Nguyên Lực từ tinh huyết nhúc nhích sinh ra, hội tụ trong kinh mạch, như một dòng lũ lớn mạnh tăng cường tu vi cùng lực lượng thân thể Diệp Chân.
Chỉ một nhịp thở, tu vi cùng lực lượng thân thể đề bạt hết sức rõ ràng.
Điều này khiến Diệp Chân kinh hãi.
Cho dù Thuỷ Đan vương luyện chế ngũ hành Luyện Thần đan cũng không có dược hiệu cường đại như thế.
- Thế nào, Thú Linh Tinh Nguyên Canh ngon chứ?
Chu Hồng nhìn thấy bộ dáng Diệp Chân, đứng một bên ngốn từng ngụm lớn, một bên cười rộ lên.
- Đây là bí phương tổ truyền trong huyết mạch, trước đó không có tinh huyết cốt cách Đạo cảnh Yêu tộc nên không thể chế tác.
- Bây giờ có mấy cỗ thi thể Đạo cảnh, ít nhất có thể nấu cho các ngươi trên trăm nồi.
Khi nói chuyện, khí tức quanh người Chu Hồng bắt đầu kịch liệt nổi lên sóng gió, linh lực như thực chất bắt đầu từ toàn thân yếu huyệt Chu Hồng điên cuồng bắn ra.
- Nhịn không được.
Chu Hồng bỗng nhiên đặt mông ngồi xuống, khí tức quanh người tựa như nhanh chóng, tu vi nhanh chóng từ Huyền Cung cảnh thất trọng sơ kỳ đạt đến Huyền Cung cảnh thất trọng trung kỳ.
Mấy hơi thở tiếp theo, tu vi Chu Hồng nhanh chóng đạt đến Huyền Cung cảnh thất trọng hậu kỳ.
Cùng một giây, toàn thân Tôn Bá cùng Huyền Hổ cũng không thể khống chế, tu vi hai người bắt đầu phi tốc tăng lên.